Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 127: Nếu có thể, xin em hãy yêu ta



Edit: Lune

Tuy "Nơi Trái Tim Hướng Về" là kỹ năng S+, nhưng nó được hợp thành từ hai kỹ năng thiên phú là "Triệu Hồi" và "Truy Lùng Vạn Vật".

Một cái là S, một cái là S+, cả hai cấp bậc đều cao nên có khi cấp bậc của "Nơi Trái Tim Hướng Về" còn cao hơn cả S+, nhưng vì cấp bậc quy định trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng tối đa chỉ có S+ thôi nên nó mới được đánh giá là S+.

Nói là khế ước nhưng cũng giống như đánh dấu.

Giờ Tạ Thầm chủ động hỏi cậu, Nha Thấu ngẩn người, vẫn chưa kịp phản ứng từ lời hắn nói.

Bên ngoài là tiếng quái vật đang không ngừng va chạm vào cánh cửa khiến căn phòng an toàn không được lớn lắm này lung lay sắp sập.

Lúc này cậu đang ngồi trên bàn, đuôi cái hơi co lại, cái vây mỏng ở chóp đuôi đung đưa khẽ đung đưa.

Nha Thấu mấp máy môi, nhìn Tạ Thầm hôn mu bàn tay mình, động tác kiềm chế vô cùng.

Nơi bị hôn nóng rực như bị lửa thiêu, Nha Thấu muốn rút tay lại, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

Một lúc sau cậu mới ngập ngừng nói: "... Nhưng mà tôi chưa biết cách khế ước."

Quá trình lập khế ước với Lucifer toàn do hắn chủ động cả, Nha Thấu chỉ mơ màng nghe thấy tiếng hệ thống thông báo thôi, chứ hoàn toàn chẳng biết đối phương làm gì.

Thiếu niên bồn chồn ngồi trên bàn, né tránh ánh mắt của Tạ Thầm, cúi đầu bóp ngón tay mình tới khi nó đỏ lên.

Tạ Thầm khựng lại: "Vậy lúc lập khế ước hai người đang làm gì?"

"..." Nha Thấu cắn môi, hơi khó nói.

001 với Hệ thống Tình Yêu nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí thay đổi hơi nhanh.

Làm gì? Còn làm gì được nữa?

Hôn nhau trong bóng tối chứ sao.

Lúc sau còn tiện thể làm thêm vài chuyện không tiện nói ra.

Mặt thiếu niên bỗng đỏ bừng, lông mi khẽ run, tai sói vẫn chưa biến mất lúc này đang run run trong nước.

Tạ Thầm yên lặng nhìn cậu một lúc, tới khi Nha Thấu sắp không chịu nổi nữa mới cúi người, vùi đầu vào cổ cậu.

Nước biển lạnh buốt bị gạt sang, chỗ tiếp xúc ấm áp như có dòng điện chạy qua làm cả người tê dại, chóp đuôi cá cũng vểnh lên.

Tay Tạ Thầm ôm sau eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ giao giữa vảy với da khiến người cá nhỏ trong lòng hắn mềm nhũn.

Thay vì nói hắn gác cằm lên vai thiếu niên thì chẳng bằng nói hắn đang ôm trọn người cá nhỏ đang bối rối vào trong ngực.

Tạ Thầm vai rộng eo hẹp, Nha Thấu được hắn ôm vào lòng, nỗi sợ hãi lúc suýt bị cuốn vào miệng đám quái vật thí nghiệm giảm bớt rất nhiều.

Mấy ngón tay bị vò nắn đỏ lên bám vào vai Tạ Thầm, Nha Thấu cảm thấy mình nên nói gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, khẽ thì thầm bên tai hắn: "Chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp được không?"

Cánh tay ôm cậu càng chặt hơn, Tạ Thầm không nói gì cả.

"Chờ tôi tìm cách, nhanh thôi." Nha Thấu giơ một tay lên: "Tôi cam đoan đó."

Tạ Thầm vẫn không đáp lại, lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: "Nha Nha, anh không vui."

"Bị từ chối làm anh thấy mất mặt lắm."

Lúc mới gặp Tạ Thầm, cả người hắn toát lên vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống, giờ mái tóc đen bị nước biển ngâm ướt, lúc vùi đầu nói chuyện trông y như con chó bự bị xối ướt.

"Tôi có từ chối cậu đâu." Nha Thấu nhỏ giọng sửa lại: "Tôi chỉ không biết lập khế ước thế nào thôi."

Tạ Thầm dụi đầu vào cổ cậu, cảm thấy mềm ơi là mềm, chỗ nào hắn cũng muốn cắn một miếng, nhất là đỉnh núi tuyết đo đỏ mà hắn vừa trông thấy.

Nha Thấu cảm giác nhiệt độ chỗ cổ mình ngày càng nóng ran lên, Tạ Thầm lại không nói gì nữa, trong phút chốc chẳng biết hắn đang nghĩ gì.

"Nhưng anh vẫn thấy khó chịu lắm." Tạ Thầm nói mấy lời này như lẽ đương nhiên, hắn cứ vùi đầu vào cổ thiếu niên không chịu ngẩng lên, rất giống kiểu bạn trai làm nũng khi mới yêu nhau: "Trừ phi..."

Nha Thấu dỗ hắn: "Trừ phi cái gì?"

Rốt cuộc Tạ Thầm cũng ngẩng đầu, bên môi toàn là ý cười, nào có vẻ gì là không vui. Hắn nói: "Trừ phi Nha Nha gọi anh là anh tra."

Hiển nhiên hắn rất để ý tới cái tên được thiếu niên gọi là "anh trai" kia, nên mới đào không biết bao nhiêu cái hố chờ cục bông trắng trắng mềm mềm ngây thơ này rơi xuống.

Nha Thấu ngạc nhiên nhìn hắn: "Nhưng không phải cậu nhỏ hơn tôi hả?"

"Lừa em thôi, anh lớn hơn em mà." Tạ Thầm dời mắt, trông có vẻ hơi chột dạ.

Khi ấy hắn cũng chỉ định trêu Nha Nha chút thôi, ai ngờ mình lại tự ngã xuống hố trước.

"Anh mười chín rồi." Nói xong, Tạ Thầm ôm người cá nhỏ vào trong lòng.

Thình lình bị xê dịch, Nha Thấu giật mình bám vội vào vai hắn, lòng thấy rõ xấu hổ.

Để cậu chủ động gọi thì còn đỡ, nhưng bị Tạ Thầm yêu cầu gọi thế này tự nhiên lại có cảm giác trêu chọc mập mờ. 

Nhất là cái tay sau eo cậu vẫn nắn nắn bóp bóp không bỏ ra, lúc sờ xuống dưới đuôi, chỗ bụng cá còn như có thứ gì sắp mở ra.

Nha Thấu mềm oặt ôm lấy cổ Tạ Thầm, dằn cảm giác khác thường xuống: "... Anh trai."

Nói nhỏ xíu, lại bị tiếng gầm lẫn tiếng va đập của quái vật át đi, nếu không phải đang ghé sát thì chắc Tạ Thầm đã bỏ lỡ tiếng gọi "anh trai" này của thiếu niên rồi.

Giọng nhỏ nhẹ, mềm mại non nớt, khiến người ta nghe mà tê hết người không chịu nổi.

Tạ Thầm cắn chỗ da sau gáy cậu, khàn giọng: "Anh không nghe thấy, gọi lại anh Tạ Thầm đi."

【Cái tên không biết xấu hổ này, trước thì giả nhỏ tuổi hơn Nha Nha, giờ lại dụ bé cưng nhà tui gọi là anh! Bàn tính của cậu rổn rảng quá nhỉ!】

【Sao em bé lại ngoan thế! Gọi chị ơi đi, chị ngất mất thôi!】

【Thằng nhóc nhà ngươi, ngoài mặt giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng ghen tị với Lucifer muốn chết rồi chứ gì? Cái đồ ghen ngầm này.】

Nha Thấu tưởng Tạ Thầm nghe không rõ thật, thế là ngoan ngoãn gọi thêm một câu: "Anh Tạ Thầm."

Tai Tạ Thầm đỏ hết cả lên: "Ừm."

【Thằng nhóc này, nghe được cả hai cách gọi rồi luôn, không hổ là người tuổi còn nhỏ mà đã lên làm Lãnh chúa, co được dãn được.】

【Mặc dù hắn không được vợ khế ước nhưng mà hắn được vợ gọi là anh trai! Không chịu nổi, điên mất thôi.】

【Không, vợ chỉ không biết cách khế ước thôi chứ sau biết rồi thì sẽ khế ước mà, Tạ Thầm là người thắng đậm nhất ván này rồi hu hu.】

Tạ Thầm ôm chặt người cá nhỏ, đeo lại sợi dây chuyền trên cổ mình lên cổ thiếu niên, sau đó khuỵu gối xuống trước mặt Nha Thấu như kỵ sĩ tuyên thệ với công chúa: "Anh chờ em đến khế ước anh, Nha Nha."

"Anh sẽ mãi là quân át chủ bài của em."

...

Giờ bọn họ đang ở bên trong khu nòng cốt của căn cứ, xung quanh toàn là những thứ kỳ quái được cấy ghép.

Nước biển tràn vào công phá tầng phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Trình Tư Niên, cho dù có chết gã cũng phải kéo tất cả mọi người xuống chôn cùng.

Nói lại thấy lạ, tuy là Boss nhưng lại không thể tùy ý muốn làm gì thì làm trong phó bản, sở hữu năng lực lớn mạnh nhưng đồng thời cũng bị xiềng xích vô hình trói buộc.

Chẳng hạn như trong phó bản [Điều 13 nội quy trường], nhóm Phương Chí và Hứa Dã không sợ nội quy trường nhưng vẫn phải tuân thủ nội quy trường. Tiểu Lê Hoa làm Boss trong phó bản [Lâu đài Ánh Trăng] thì bị trấn áp dưới điện thờ, còn trong [Người cá dưới biển sâu] thậm chí lúc đầu Cedles còn chưa thức tỉnh.

Giống như có kẻ nào đó thèm muốn năng lực trên người bọn họ nhưng lại sợ bọn họ thoát khỏi khống chế vậy.

Âm thanh quái vật tấn công cửa phòng an toàn chẳng biết từ khi nào đã biến mất, giống như không còn hứng thú tấn công bọn họ nữa.

Mà đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Đối với loại quái vật có tính công kích cực mạnh, tàn sát không phân biệt địch ta này thì chỉ xảy ra hai tình huống: Một là tìm được mục tiêu nào đó dễ tấn công hơn, hai là đã bơi ra khỏi khu nòng cốt căn cứ, theo dòng nước bơi về đại dương rồi.

Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, Nha Thấu nhanh chóng kể lại cho Tạ Thầm nghe cuộc trò chuyện của mình với phù thủy.

"Muốn cứu nhóm Lâm Tiêu với Hạ Lục trước hết phải giết chết Trình Tư Niên."

Tạ Thầm nghe xong trầm ngâm một tiếng, nói: "Anh hiểu rồi."

Hiện giờ toàn bộ quái vật trong khu nòng cốt của căn cứ đã được thả ra ngoài, mảnh vỡ thủy tinh của trụ quan sát trôi nổi trong nước, chỉ cần sơ sẩy một chút là những mảnh vỡ đó sẽ dễ dàng cứa đứt cổ con người lẫn người cá dưới tác động của sóng biển.

Khoảnh khắc mở cửa, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào, trong nước biển có những mảng máu đỏ thẫm, còn có màu của những chất lỏng không rõ khác, khu nòng cốt của căn cứ hiển nhiên đã trở thành một chiến trường giết chóc.

Đây là nút thắt cuối cùng của cốt truyện chính, căn cứ mục nát này ngập tràn sự tàn lụi của sinh mệnh.

Nhưng tất cả điều này đối với những vật thí nghiệm đã mất đi lý trí đó có lẽ lại là một sự giải thoát.

Nha Thấu cẩn thận tránh mảnh vỡ trong nước biển, tim bắt đầu đập dữ dội.

Chỉ cần kết thúc tất cả là được.

Không xa có hai tia chớp đen bạc nhanh chóng xuyên qua nước biển, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn khiến họ chiếm ưu thế tuyệt đối, đuôi cá quẫy nhanh quá nên căn bản không nhìn rõ được động tác của cả hai, chỉ có thể thấy những nơi họ đi qua không ngừng có máu loang ra trong nước.

Là Criller và Cedles.

Thiếu niên vừa mới ra ngoài, đám quái vật vốn bị dụ tới chỗ hai người cá kia lập tức bơi ngược về phía bọn cậu.

Phát hiện thấy hành vi bất thường của đám quái vật, cả hai vừa quay đầu thì thấy người cá nhỏ đuôi lam mà mình muốn tìm đang ở bên cạnh Tạ Thầm, biểu cảm trên mặt thoáng thả lỏng phần nào.

Người cá quả nhiên là bá chủ dưới biển, đuôi cá nhanh chóng quẫy đạp, chớp mắt đã đến chỗ thiếu niên.

Hai cá một người đối diện, sau khi quét mắt nhìn qua đối phương, Criller nắm lấy cổ tay thiếu niên, nói ngắn gọn: "Đi."

Khu nòng cốt là hang ổ của quái vật, nơi này cực kỳ nguy hiểm, không phải nơi mà người cá nhỏ nên ở.

Không còn "Ảo Ảnh" từ vảy của Criller nữa, cả căn cứ lung lay sắp sập, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Bây giờ không phải lúc để cãi nhau, giao người cá nhỏ cho người cá đã chuyển đổi hình thái hoàn chỉnh thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn. 

Nếu chỉ tính riêng thời gian trong phó bản này thì Nha Thấu ở cùng Criller lâu nhất.

Hắn từng ôm mình rất nhiều lần, từ lúc đầu mới gặp chê cậu là con bạch tuộc nhỏ cho tới sau này cứ thích ôm dính lấy cậu, cánh tay quàng qua tì vào eo làm cậu cảm nhận rõ được gân xanh nổi bên trên.

Cả gân xanh chỗ bụng dưới nối liền với bụng cá cũng cực kỳ rõ rệt.

Ngoài câu "đi" kia, Criller không nói thêm bất cứ câu nào nữa, nhưng cánh tay siết chặt lấy thiếu niên vẫn cho thấy tâm trạng đang không bình tĩnh của hắn lúc này.

Giờ hắn đã khác so với lần đầu gặp, không còn vẻ châm chọc vốn có, đôi mắt xám nhìn chằm chằm phía trước, toàn thân toát ra cảm giác nặng nề khó tả.

Giống như sắp lao vào chiến trường, cảm giác lưu luyến sau khi đưa ra quyết định.

Lòng Nha Thấu thắt lại.

Cái động kia cách không xa, lúc cậu ngây người thì bọn họ đã tới cửa động rồi.

Mà ở mép rìa lại xuất hiện một người khá bất ngờ nhưng cũng trong dự đoán.

Trình Tư Niên đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm về phía mấy người đang bơi lên.

Người gã đầy vết thương do nước biển va đập, xương cốt cả người như sắp vỡ nát vậy.

Trình Tư Niên nhìn chòng chọc vào cá con đang được người cá đuôi bạc ôm trong ngực.

Người cá nhỏ đuôi lam là do gã vất vả lắm mới bắt được nhân lúc anh trai cậu không ở đó, để kiểm soát tốt hơn, Trình Tư Niên đã thôi miên xóa ký ức của cậu rồi đưa cậu vào nhà cha Nghiêm.

Thực ra gã đã tẩy não người cá nhỏ ba lần, lấp đầy ký ức trống rỗng của cậu bằng việc cậu là đứa con trai được cưng chiều.

Như chìm đắm vào cái nôi ảo giác, liên tục bị nhồi nhét rằng mình là đứa con trai được cưng chiều nhất.

Thiếu niên là con cờ quan trọng nhất trong tay gã, cứ lặp đi lặp lại như vậy thì cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi sự khống chế của gã được.

Vĩnh viễn không thể nhớ ra thân phận vốn có của mình, cũng vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay gã.

Chỉ là mọi chuyện giống như gã nghĩ, nhưng cũng lại không giống.

Vốn dĩ lúc thời cơ chín muồi đưa cậu ra biển là một nước cờ quan trọng nhất, cho dù không ai cứu thì khi tính mạng bị đe dọa thiếu niên cũng sẽ biến trở lại thành người cá, đến lúc đó thu lưới là được.

Quả thật Nha Thấu đã dụ được Criller đến, còn khiến con người cá nuôi trong căn cứ chuyển đổi hình thái thành công, nhưng diễn biến sự việc lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của gã.

"Đã không chiếm được, vậy thì chết chung đi."

Trình Tư Niên không có sức chiến đấu gì, gã thuộc kiểu thao túng tâm lý và thôi miên người khác, giọng nói cố tỏ ra ôn hòa nghe quái dị cực điểm.

Nha Thấu thấy Trình Tư Niên cầm một cái nút bấm màu đỏ trong tay.

001 lo lắng giải thích:【Trên tay Trình Tư Niên là công tắc của tất cả khu vực, một khi tất cả khu vực được mở ra sẽ kích hoạt tầng bảo vệ cuối cùng của căn cứ.】

Thời điểm căn cứ mới được xây dựng, người đứng đầu căn cứ tiền nhiệm cũng chính là cha của Trình Tư Niên đã chôn rất nhiều bom vào khu nòng cốt. Bọn họ cũng biết thí nghiệm của mình là hoạt động phi pháp không thể công khai ra bên ngoài, một khi căn cứ bị hủy thì mọi dấu vết sẽ bị nổ tan tành.

Đây cũng là lý do Trình Tư Niên dám tiếp tục ở lại đây.

Kéo chết được kẻ nào thì hay kẻ ấy.

001:【Toàn bộ căn cứ sẽ bị nổ tung.】

Hiển nhiên là nhóm Cedles cũng trông thấy.

Tạ Thầm giương mắt nhìn Trình Tư Niên, chớp mắt một cái đã biến mất tại chỗ, giây tiếp theo đã đứng ngay phía sau Trình Tư Niên.

Đuôi cá của Cedles thoáng bất động, nước biển nhanh chóng cuộn trào dâng lên rất nhiều bọt khí, bóng đuôi cá màu đen xuyên qua bọt khí lao tới như dòng chảy ngầm xẹt nhanh dưới đáy biển u ám, đánh mạnh vào cổ tay Trình Tư Niên.

Cả cánh tay như mảnh giấy bị xé toạc, dễ dàng tróc ra khỏi cơ thể, kéo theo cả công tắc trong tay gã cũng bị hất văng ra xa.

Cedles không ghìm lực, hắn lạnh lùng nhìn Trình Tư Niên như đang nhìn vật chết.

Một giây sau ——

Tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua cơ thể.

Một thanh loan đao xuyên qua tim, tốc độ nhanh đến nỗi thần kinh của Trình Tư Niên còn chưa kịp phản ứng. 

Trình Tư Niên ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn lưỡi đao dính máu, bên tai là giọng nói lạnh lẽo của Tạ Thầm.

"Chết đi."

Hắn tự nguyện nhập cuộc là vì muốn kiếm thêm điểm khám phá với thể hiện, hai là định sau khi khám phá xong cốt truyện hoàn chỉnh, Nha Thấu có thể vượt ải luôn mà không cần làm gì cả.

Kết quả ngay từ đầu Nha Thấu đã ở trong cuộc, Trình Tư Niên muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng trên người cậu.

Tạ Thầm rút loan đao ra, máu phun tung tóe loang ra trong nước.

Lồng ngực thủng một lỗ, là cơn đau tê tâm liệt phế thật sự, bọn hắn như tử thần kết liễu gã, áp lực đè nặng trên người khiến toàn thân Trình Tư Niên lạnh buốt, không dám động đậy.

Cuối cùng gã cũng biết mình đã chọc phải đám người thế nào.

Sinh mệnh dần trôi qua, khi cảm giác cận kề cái chết ập đến, Trình Tư Niên không thở nổi, trong ánh mắt kinh hoảng của gã, Tạ Thầm vô cảm rút loan đao ra rồi lại đâm lần thứ hai vào vị trí tương tự trên người gã.

Xung quanh vươn ra một cánh tay máy khổng lồ, trên đó gắn năng lực "Ảo ảnh" của Criller.

Cánh tay máy được biến ra túm lấy Trình Tư Niên, bóp chặt trong tay.

Lục phủ ngũ tạng như dời vị trí, máu trong miệng Trình Tư Niên trào ra lấp kín bên trong mặt nạ dưỡng khí, vẻ mặt gã méo mó nhìn chằm chằm vào Criller, chịu đau nói ngắt quãng: "Các ngươi nghĩ giết ta là có thể dễ dàng thoát ra à?"

Đám quái vật kia dày đặc, chỉ dựa vào Criller và Cedles thì hoàn toàn không giết hết được.

Bọn họ sẽ chết cả, sẽ chôn cùng với gã!

Miệng Trình Tư Niên không ngừng ộc ra máu tươi, trong lòng lại đầy hả hê.

"Ta chết rồi sẽ còn luân hồi, đám người cá các ngươi chết rồi thì sao?"

Người cá không có linh hồn, chết là biến mất hoàn toàn, ngay cả Hệ thống Chủ cũng không làm được gì.

Tay Nha Thấu siết chặt, bất an trong lòng càng lớn.

Criller: "Đó là việc của ta."

Lời vừa dứt, cánh tay máy kia kéo Trình Tư Niên, ném gã qua cái động xuống khu nòng cốt.

Quái vật hung hãn bơi lên thấy người sống thì lập tức lao vào xé nát chút thịt ít ỏi còn sót lại trên người Trình Tư Niên.

Criller che mắt Nha Thấu, không để cậu thấy cảnh này.

Cánh tay máy biến mất.

Năm xưa Trình Tư Niên bắt người cá nhỏ đuôi lam lên bờ thế nào thì giờ Criller cũng dùng cách đó để ném gã xuống vực sâu như vậy.

Nhân quả báo ứng.

Sau khi gã chết, phù thủy ở tận sâu dưới rãnh biển cũng giải trừ trạng thái thôi miên trên người người chơi.

Cái chết của Trình Tư Niên khiến mức độ thảo luận trong phòng livestream đạt đến đỉnh điểm, nhưng điều khiến nhiều người quan tâm hơn là —

【Trùm phản diện chết rồi, vậy quái vật gã thả ra phải làm sao? Tôi tính rồi, xác suất trốn thoát thấp lắm.】

Dù sao thứ nhốt bên dưới cũng là nghiên cứu cả đời của đám nghiên cứu viên cốt lõi nhất trong căn cứ, một hai con có lẽ không phải chuyện gì lớn, nhưng đó là cả một đàn.

Thiếu niên bắt đầu lo lắng thấy rõ.

Criller xoa đầu cậu, chỉ nói một câu: "Đừng sợ, để ta xử lý."

Criller xử lý? Mình hắn xử lý thế nào?

Cậu hỏi thẳng ra khỏi miệng, nỗi bất an càng lúc càng lớn.

Nhưng Criller lại không nói gì nữa, còn rất khác thường mà giao Nha Thấu cho Tạ Thầm, lặp lại câu từng nói với Lucifer lần nữa: "Chăm sóc em ấy cẩn thận."

Nha Thấu ghé vào vai Tạ Thầm, đối diện với đôi mắt màu xám kia.

Trong phó bản này, cậu và Criller ở bên nhau lâu nhất, nên khi cảm nhận được sự khác thường của hắn, trong lòng cậu đã có suy đoán rồi, lúc định mở miệng lần nữa thì thấy Cedles đưa tay về phía bọn cậu như muốn đẩy bọn cậu ra khỏi phó bản.

Boss có thể đẩy thẳng người chơi ra khỏi phó bản, Cedles nói: "Tiếp theo quá nguy hiểm."

Cho nên Nha Nha của bọn họ không thể ở đây được.

Hai cậu cháu không biết từ lúc nào đã biết thân phận người chơi của cậu, gần như cùng lúc đưa ra quyết định.

Hàng mi Nha Thấu run rẩy, cảm thấy cảnh này quá mức quen thuộc.

Hình như giống với phó bản trước, cuối cùng để vượt ải luôn phải hy sinh NPC.

Lần trước là Lucifer, lần này là Cedles và Criller.

Nha Thấu lại mơ hồ trông thấy sợi kim tuyến kia, nó kết nối Tạ Thầm, Criller và Cedles lại với nhau, nhưng chớp mắt một cái lại biến mất.

Cậu mím môi, giọng run run: "Anh không muốn ra ngoài."

"Cedles, nếu em đưa anh ra ngoài, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa đâu." Nha Thấu để tay lên vai Tạ Thầm: "Anh sẽ ghét em."

Cedles sững lại, Boss phó bản đơn thuần thực sự bị câu này dọa sợ.

Ngay lúc Cedles sững ra, dòng nước xung quanh bắt đầu thay đổi, Criller dùng năng lực của mình dệt ra một tấm lưới khổng lồ nhốt bọn họ lại.

Mái tóc dài màu bạc của hắn trôi nổi xung quanh, thời điểm hắn dang rộng hai tay ra trông hệt như thần linh giáng thế, trong đôi mắt màu xám thoáng gợn sóng.

"Đây là sóng thần ta gọi đến, ta sẽ xử lý sạch mọi thứ bên trong."

Hắn là Vương của tộc người cá, dẫn con dân của mình về nhà, ngăn quái vật xâm lấn đại dương, tất cả đều trách nhiệm của hắn.

Mà quan trọng nhất là...

Criller nhìn thiếu niên chăm chú, nhớ lại lúc ban đầu.

Thực ra hắn không rõ đáp án là gì, hắn chỉ biết không thể để Nha Thấu rơi vào nguy hiểm, điều này chỉ có thể nói rõ sự bất lực của hắn.

Ý thức Nha Thấu dần không còn tỉnh táo, diễn biến cốt truyện hoàn toàn ngoài dự kiến, cậu sốt ruột đến mức mức nước mắt sắp trào ra, muốn mở miệng nhưng không sao thốt nên lời.

Ngay từ ngày đầu ngồi lên vị trí này, Criller đã luôn nghĩ xem phải làm sao để đưa con dân của mình về nhà, làm sao để toàn bộ nghiên cứu viên bị chôn vùi dưới biển, nếu không cũng sẽ không đến gần con tàu chở Nha Thấu ngay ngày đầu tiên.

Đây là hướng đi tất yếu, không có gì bất ngờ, nhưng một mình hắn giải quyết thì chỉ có một kết quả — tử vong.

Người cá tử vong sẽ biến mất hoàn toàn, không luân hồi, không có kiếp sau, cũng không về với cát bụi, phó bản sẽ xóa sạch dấu vết tồn tại của bọn hắn.

Loại cảm giác này vừa phức tạp lại vừa bất lực, còn kéo theo nỗi buồn vô tận.

Mí mắt nặng trĩu, Criller đã chuẩn bị cho thiếu niên của mình một giấc mộng thật đẹp.

"Ngủ một giấc là có thể về nhà rồi, nếu có thể..."

Giọng nói nửa câu sau nhỏ quá, Nha Thấu không nghe thấy.

Nhưng trước khi ý thức biến mất, cậu mơ màng nhận ra được Criller đang nói gì qua đôi môi mấp máy kia.

— "Xin em hãy yêu ta."

Nếu có thể, xin em hãy yêu ta.

Còn lời cuối cùng, Criller nói — "Ta sẽ mãi mãi yêu em."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com