Khoảng cách giữa cả hai không xa lắm, Cedles nắm chặt bàn tay buông bên hông.
Sau khi cắn Trình Tư Niên một cái rồi quay về, nhưng nó lo lắng cho quan sát viên của mình nên lại hớt hải đi tới, chẳng biết đứng đó bao lâu rồi.
Thấy Nha Thấu xoay lại đây, nó muốn cười nhưng mãi không nhếch nổi khóe miệng.
【Ây da, cảnh gì mà kích thích thế này! Ha ha ha ha ha nhìn thấy hết rồi phải không?】
【Là khán giả toàn cảnh có kinh nghiệm lâu năm, tôi cực kỳ chắc chắn rằng Boss phó bản đã nhìn thấy hết rồi.】
【Lucifer mà còn ở đây thì tốt, hí hí hí hí, thêm củi vào lò cho cháy bập bùng luôn.】
【Liệu cá con có hắc hóa không nhỉ? Thấy kẻ khác hôn quan sát viên của mình, có khi hắc hóa xong sẽ kéo Nha Nha xuống biển xxx, làm bụng nhỏ của Nha Nha phình lên he he.】
Nha Thấu không ngờ sẽ xuất hiện cảnh tượng lúng túng thế này, bị đôi mắt vàng kia nhìn chằm chặp, chẳng hiểu sao cậu lại thấy chột dạ.
Có lẽ là vì điểm thiện cảm của đối phương đã đạt 100, cũng có lẽ là vì đối phương là Boss phó bản chưa thức tỉnh.
Do sự xuất hiện đột ngột của nó mà cái đuôi cá của Nha Thấu cứng đờ ra, đôi tai sói trên đầu không ngừng run run, cậu mím môi lâu làm môi đỏ rực cả lên, có làn da trắng nõn làm nền trông lại càng bắt mắt.
Giống như phần chóp đỏ nhất của quả đào.
Tiếng nước biển cuồn cuộn ngày càng gần, trong căn cứ kín bưng chẳng thấy gì cả, nhưng nghe tiếng sóng thì có thể đoán được sóng thần sắp ập đến rồi.
Cedles siết chặt tay rồi lại buông ra, nó không nói gì cả mà quay người biến mất ở khúc ngoặt.
Nha Thấu hơi sốt rột, nhưng giờ cậu không còn là con người đi bằng hai chân nữa nên không đi lại bình thường trên cạn được.
Đứng còn tạm được chứ đi lại thì quá chậm.
Cậu lập tức triệu hồi mèo mướp trong hậu trường ra.
Hiển nhiên là Tiểu Lê Hoa hiểu rõ chủ nhân của nó muốn làm gì, nó biến to ra rồi nằm rạp xuống để Nha Thấu nằm trên lưng mình, chắc chắn chủ nhân ngồi vững rồi mới đứng lên chạy về phía Cedles.
May mà Cedles cũng là người cá nên di chuyển trên mặt đất cực kỳ chậm, nhích từng tí một về phía trước.
"Cedles."
Nha Thấu gọi tên Cedles nhưng nó không dừng lại.
Người cá di chuyển trên mặt đất cũng chẳng dễ chịu gì, do lúc ma sát vảy trên đuôi sẽ bị mài mòn, cho nên bình thường người cá chỉ đứng thôi chứ không di chuyển đến nơi khác.
Nó đi không nhanh, cũng biết Nha Thấu đang ở ngay phía sau mình, thế nhưng nó không thèm lên tiếng đáp lại người gọi phía sau hay dừng lại, giống hệt đứa bé đang tủi thân rồi hờn dỗi, muốn dùng cái cách ngây thơ này để thu hút sự chú ý của người ta.
Nha Thấu bảo Tiểu Lê Hoa chạy đến trước mặt nó, Cedles cúi thấp đầu không cho cậu thấy mặt mình.
Tiểu Lê Hoa ở trên cao nhìn xuống con cá cùng làm Boss phó bản như mình, đồng tử dọc sáng rực.
Nha Thấu trượt từ trên lưng meo meo xuống, đứng trước mặt Cedles, gọi tên nó lần nữa: "Cedles."
Cậu chủ động lại gần, mềm giọng hỏi: "Em khó chịu ở đâu à?"
Thiếu niên lúc này tựa như đóa hoa được ngâm nước bung nở, mái tóc ướt sũng dán trên da khiến gương mặt vốn diễm lệ càng thêm lộng lẫy. Nếu để cậu ngồi trên mỏm đá giữa biển vào ban đêm thì chẳng cần cố tình dụ dỗ, những người đi qua cũng sẽ tự gục ngã vì cậu.
Khuôn mặt sắc nét diễm lệ nhưng tính cách lại ngoan hiền bất ngờ. Nhất là khi đóa hoa vừa bung nở, hương thơm vốn có của nó cũng bắt đầu thấm ra ngoài.
Cậu vừa mới vẫy tay là Cedles ngây thơ đã không chịu nổi rồi.
Nơi chóp mũi ngập mùi thơm trên người thiếu niên, lúc xa lúc gần như đang trêu đùa tâm trí người ta, cơ thể vốn đã khô nóng giờ lại càng chẳng nghĩ ngợi được gì hết.
Thấy Cedles không có phản ứng gì, Nha Thấu nghĩ xem nên nói gì nữa thì thấy Cedles thình lình vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay mình rồi đẩy mình lên tường.
Động tác vừa nhanh lại vừa mạnh, nhưng ngay lúc đầu thiếu niên sắp đập vào tường thì lại đưa tay đệm sau gáy cậu.
Trông thì có khí thế lắm nhưng thực tế đối phương mà hơi đau chút xíu là nó đã đau lòng muốn chết rồi.
Nha Thấu chớp mắt, thấy Cedles ngẩng đầu lên thì ngẩn ra.
Cùng với sự phát triển của cái đuôi thì khuôn mặt cũng dần thay đổi. Sau khi bắt đầu chuyển đổi hình thái, các nét trên khuôn mặt vốn non nớt giờ đã sắc sảo hơn nhiều, hốc mắt cũng sâu hơn, bị cặp mắt kia nhìn chăm chú làm người ta có cảm giác khó có thể thoát khỏi sự khống chế của nó.
Vẫn chưa rũ bỏ dáng vẻ ban đầu hoàn toàn, nhưng kiểu nằm ở ranh giới giữa non nớt với trưởng thành thế này cũng có sức hấp dẫn riêng.
Chỉ trong thời gian ngắn mà Cedles đã lớn hơn rất nhiều, cái vây xinh đẹp nhất đã bị nhổ xuống tặng cho Nha Thấu, vết thương ở đó đang dần khép lại, những cái vảy màu bạc trên cái đuôi dài gần hai mét cũng đang chậm rãi rụng đi, phần nối với vây đuôi mọc ra những cái vảy mới màu đen như mực, bao phủ dần từ chóp đuôi lên trên.
Nhưng điều khiến Nha Thấu ngạc nhiên không phải sự thay đổi của nó, mà là——
"Cạch."
Một viên ngọc trai nhỏ mới ngưng kết rơi xuống, sau lại đó lại "cạch" rơi xuống tiếp viên thứ hai.
Mắt Cedles đỏ hoe: "Em không vui."
Nó trả lời câu hỏi vừa nãy của Nha Thấu, sau đó giơ tay ấn lên vị trí trái tim mình: "Chỗ này của em đau quá."
Trái tim tràn ngập quá nhiều cảm xúc kỳ lạ, từ khi sinh ra đến giờ, Cedles chưa từng rời khỏi căn cứ nên hoàn toàn không biết những cảm xúc này gọi là gì, chỉ biết đỏ mắt hỏi người đã khơi dậy mọi thứ câu trả lời.
Nó giống như một đứa bé đến tuổi tò mò với mọi thứ: "Sao vừa nãy Nha Nha lại hôn người kia?"
Đuôi cá cảm giác như bị chặt đứt, xương cá cũng như bị róc sống ra ngoài, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào đau đớn cùng cực, thế nhưng lúc cúi đầu nhìn lại thấy chẳng có gì xảy ra cả, chẳng qua là ảo giác của mình nó thôi.
Tiến vào trạng thái chuyển đổi hình thái khiến cả người Cedles đều mơ mơ màng màng, nhiệt độ trên cơ thể nó lạnh khiếp người, trong chớp mắt, Nha Thấu cảm giác như mình đang ôm một khối băng vậy.
Cedles xáp lại gần, nó nói nhỏ nên nghe không rõ phát âm: "Nha Nha nói cho em biết được không? Sao anh lại hôn người đó?"
Nó cực kỳ để ý chuyện này, người trao đổi hơi thở quấn quýt môi lưỡi với thiếu niên không phải là nó, nhận thức này khiến nó cảm thấy trái tim mình còn đau hơn cả những vết thương mà cơ thể nó từng chịu.
Bị Boss trông thấy thì thôi, giờ còn bị hỏi mình sao lại hôn người khác, Nha Thấu thấy ngượng ơi là ngượng, mấy ngón tay xoắn hết vào với nhau.
Mái tóc dài của thiếu niên ướt sũng xõa sau lưng, khoảng cách lúc này gần đến nỗi chỉ cần cúi xuống là có thể trông thấy đỉnh núi tuyết.
Cảm giác xâm lược trên người Cedles trong giai đoạn chuyển đổi hình thái quá nặng, làn da dính sát vào nhau, vì trên ngực đối phương còn có vết thương gồ ghề nên đỉnh núi tuyết bị mài hơi đau đau.
May mà Cedles không biết gì cả.
Nha Thấu đỏ mặt duỗi tay muốn đẩy nó ra xa một chút, nhưng làm sao cũng không đẩy được, Cedles vẫn cố chấp muốn nghe cậu trả lời.
Ăn mềm không ăn cứng, cuộc đời đối phương lại quá thảm nên Nha Thấu thực sự không nỡ quát mắng, thế là cậu đành phải đưa tay che chỗ ngực, tránh đụng chạm không cần thiết rồi mang tới cảm giác khác thường.
Sau đó hoãn lại chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Vì thích đó."
Một câu khiến ai kia lại rơi thêm hai viên ngọc trai nữa, dáng vẻ Cedles lặng lẽ rơi ngọc trai đẹp cực kỳ, hơn nữa những viên ngọc trai này còn rơi vì Nha Thấu, Nha Thấu lấy viên ngọc trai rơi kẹt vào khuỷu tay mình xuống.
Cedles nói: "Vậy Nha Nha có thích em không?'
Nó rất sợ nghe thấy đáp án không của Nha Thấu nên không chờ thiếu niên trả lời đã nhấc bổng thiếu niên lên.
Cánh tay do dùng sức mà nổi rõ đường cong cơ bắp, sức mạnh ẩn bên dưới khiến Nha Thấu cuối cùng cũng nhận thức được một chuyện, dù hiện giờ đối phương chỉ là một con cá ngây thơ nhưng dẫu sao người ta cũng là Boss của một phó bản.
Hơn nữa mùa sinh sản của người cá vẫn chưa kết thúc, hormone giống đực lấn áp rất dễ dẫn đến phản ứng dây chuyền.
Sắc mặt Nha Thấu đỏ ửng, bối rối muốn xuống khỏi người nó.
Hơi thở của Cedles nóng rực, vì đổi tư thế nên toàn bộ đều phả hết vào đỉnh núi tuyết.
Tuyết đọng trên đỉnh núi bắt đầu tan chảy vì nhiệt độ tăng cao.
"Em, em thả anh xuống!"
Cedles nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam của thiếu niên, cả người nó ướt đẫm, không rõ rốt cuộc là nước biển hay mồ hôi túa ra do đau quá nữa, nó hạ giọng thì thầm: "Nha Nha thích em đi, thích em được không?"
【Cedles, sao ngươi không cắn đi! (Giận điên vì quá trời vô dụng) (Đi tới đi lui) (Gào thét tan nát cõi lòng)】
【Tới tận miệng rồi sao còn không ăn vậy, lại còn hỏi bé con thích em được không, Cedles, tui khóc rồi đấy.】
【Không tranh thủ mút đi là chờ tui đến mút cùng hả? Như này mà còn không ứ hự nữa thì chờ cái gì?】
Nha Thấu cứng đờ, muốn đẩy Cedles ra, nhưng hành vi này trong mắt Cedles lại chính là từ chối nên nó lại càng ôm chặt hơn.
【Mấy ông không hiểu rồi, loại này về sau thể nào cũng vừa khóc nức nở vừa mút sữa, sau đó chuyển sang cày cấy núi tuyết nhỏ.】
Nha Thấu xấu hổ tắt bỏ phòng livestream, cài đặt năm phút sau tự động mở ra.
Cậu giãy mãi mà không xuống được, nhìn đôi mắt vàng óng ướt nhẹp đang nhìn mình chăm chú kia, Nha Thấu hơi bất đắc dĩ: "Em thích anh à?"
Cedles: "Ừm."
"Vậy sao em lại thích anh?"
Lúc trước cậu đã muốn hỏi câu này rồi, điểm thiện cảm của Cedles tăng nhanh nhất, tình cảm của nó vừa nồng nhiệt lại vừa thẳng thắn.
Cedles rủ rỉ: "Thì là thích anh thôi."
Nha Thấu do dự nhéo nhéo má nó. Thấy cậu lại gần mình, ánh mắt nó cứ bồi hồi mãi trên môi cậu, nó muốn hôn lên để át bỏ cái mùi dính trên đó nhưng trong tiềm thức lại sợ quan sát viên của mình sẽ nổi giận.
Cedles nhỏ giọng nói tiếp:
"Hơn nữa, em cảm giác em đã biết anh từ rất lâu rồi."
...
Tóc Nha Thấu vẫn còn hơi ướt, cậu chần chờ hỏi 001 có thể đổi cho mình cái áo được không.
001:【Ký chủ có điểm tích lũy đâu, với lại sóng thần sắp nhấn chìm chỗ này rồi, dù có mặc vào cũng lại ướt thôi.】
Hiểu thì cũng hiểu, nhưng cậu làm con người mười tám năm rồi, chỉ có trong phó bản này là người cá thôi nên không quen cởi trần.
Nhất là tình huống vừa rồi còn rõ xấu hổ nữa, may mà sau khi bị Lucifer kích thích, Cedles chỉ muốn hôn cậu thôi chứ không để ý những cái khác, nếu đổi lại là Criller thì liệu cậu có thể ra khỏi đây không cũng thành vấn đề rồi.
Nha Thấu hắng giọng, dằn cảm xúc khác thường trong lòng xuống.
Mới qua mấy phút mà tiếng sóng cuồn cuộn đã như ngay bên tai, kể cả không thấy tình hình bên ngoài căn cứ cũng biết là nó sắp ập đến rồi.
Nha Thấu biết mình không ngăn được Criller, dù Criller có thích mình bao nhiêu chăng nữa thì thù hận giữa người cá và đám người trong căn cứ cũng không có khả năng tiêu tan vì cậu.
Cậu quay đầu nhìn Cedles đang nằm trong quả cầu thủy tinh, mặt đẫm mồ hôi, những cái vảy loang lổ rụng hết xuống, những cái vảy đen như mực bắt đầu mọc ra.
Đen bóng loáng, không có chút màu tạp nào, tốc độ phát triển của đuôi cá đã chậm lại, còn đâu phải chờ Cedles tự vượt qua thôi.
Vừa rồi nó cứ lặp đi lặp lại chữ thích, liên tưởng đến thân phận người cá rất dễ khiến Nha Thấu nhớ tới những lời phù thủy từng nói với mình.
—— Người cá không có linh hồn, chỉ khi nhận được tình yêu chân thành bất diệt của một người thì mới có thể hưởng chung linh hồn.
Nhưng cậu trong phó bản này đâu phải là con người...
"Chủ nhân!"
Trong lúc cậu suy nghĩ miên man thì Tiểu Ngũ lạch bạch đi tới.
Tiểu Ngũ đẩy một quả cầu thủy tinh tới, lúc nhìn thấy đuôi cá của cậu, nó chẳng những không ngạc nhiên mà còn đẩy một cái cho cậu nằm vào.
"Không cần đâu." Nha Thấu nhẹ giọng từ chối, dù sao sóng thần cũng sắp ập vào đây rồi, nhưng cậu rất ngạc nhiên trước phản ứng của Tiểu Ngũ: "Mi không ngạc nhiên à?"
"Không ngạc nhiên, bởi vì lần đầu Tiểu Ngũ gặp chủ nhân, chủ nhân cũng như thế này!"
Nha Thấu giả vờ giận: "Vậy sao lúc đầu mi không nói cho ta biết?"
Tiểu Ngũ cúi đầu, trên màn hình hiện ra một cái mặt khóc: "Vì bị khóa quyền hạn."
Cho nên không biết gì cả.
Nha Thấu xoa đầu nó: "Cảm ơn đã làm bạn đồng hành với ta."
"Được đồng hành với chủ nhân là vinh hạnh của tôi."
Ánh mắt Nha Thấu phức tạp không thôi.
Lucifer đưa mình ra khỏi khu nòng cốt căn cứ, giờ cậu không rõ tình hình trong đó thế nào nữa.
Khoảng lặng giữa bão tố đã qua, giông bão thật sự đang trên đường tới.
Nhiệm vụ chính cần tìm người cá nhỏ, gần như toàn bộ người chơi đã bị thôi miên, còn có sóng thần sắp ập đến, mọi chuyện trở nên hết sức phức tạp.
Cậu nhìn sang 001: "001, mi biết liên lạc với phù thủy thế nào không?"
001 không biết ký chủ muốn làm gì nhưng vẫn thật thà đáp:【Dùng viên ngọc trai bà ấy cho ngài là được.】
Nha Thấu gật đầu, nói tiếng cảm ơn xong rồi lấy ngọc trai ra ngoài, thử gọi một tiếng.
Sau mấy giây yên tĩnh, giọng nói già nua của phù thủy Kaluya truyền đến: "Nha Nha có chuyện gì không?"
Nha Thấu nắm chặt viên ngọc trai trong tay, trước khi dùng lời hứa, cậu muốn hỏi rõ một việc trước đã: "Có phải lúc trước bà đã phát hiện ra cháu không phải là con người rồi không?"
Thời điểm mới gặp, thái độ của bà với Nha Thấu không ôn hòa cho lắm, nhưng sau lúc kiểm tra cho cậu xong thì thái độ của bà dịu dàng hơn rõ rệt.
Nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của Kaluya lúc ấy, còn cả việc yên tâm nói cho cậu bí mật của tộc người cá sau khi kiểm tra nữa, giờ nghĩ lại thì khả năng rất cao là vì — cậu là người cá.
Vì thí nghiệm của con người mà Kaluya đã mất đi đuôi cá, còn Nha Thấu lại là vật thí nghiệm thành công nhất, đã chuyển đổi thành công sang đôi chân của con người, cho nên tự nhiên sẽ có thêm chút đồng tình.
Dù là đôi mắt của Criller hay "Linh hồn bất diệt" thì những thông tin này đều đến từ phù thủy Kaluya.
Phù thủy Kaluya ừ một tiếng.
Nhận được câu trả lời khẳng định của bà, Nha Thấu chợt không nói nên lời.
Phù thủy Kaluya lại nói: "Ngoài việc biết con là người cá, ta còn biết con là người chơi."
Quả nhiên không có chuyện gì mà Kaluya không biết, năng lực hùng mạnh được thời gian lắng đọng ra kia rất giống với Lucifer, một NPC đỉnh cấp lúc này lại chậm rãi nói với cậu: "Nha Nha, con là tiểu điện hạ của hoàng thất Tây bộ."
Tiểu điện hạ của hoàng thất Tây bộ xưa nay chưa từng xuất hiện trước thế nhân, giờ cả hai người cá nhỏ mất tích đều đã có tung tích.
Nha Thấu liếm bờ môi hơi khô của mình: "Vậy lời hứa giữa chúng ta còn hiệu lực chứ ạ?"
"Đương nhiên rồi." Kaluya nói: "Con muốn gì?"
"Bà có thể khiến toàn bộ người chơi tỉnh lại không?" Nha Thấu chần chờ nói.
Nói thẳng mọi chuyện ra rồi thì dễ hơn nhiều, đối phương biết mình là người chơi, vậy chắc cũng đoán được trên bờ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kaluya trầm ngâm một giây: "Được."
"Nhưng bây giờ ta chưa làm được." Bà nhắm mắt giải thích: "Chỉ khi nào Trình Tư Niên chết rồi thì ta mới có thể ra mặt."
Kỹ năng thôi miên của Trình Tư Niên do "Ảo Ảnh" mà có nên nó cũng được kế thừa cấp bậc cao, nếu không đã chẳng làm mưa làm gió trên bờ như vậy.
Dù bản thân gã có chết đi thì nó vẫn tồn dư trong người người chơi, Kaluya có thể xóa sạch hoàn toàn, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải chết đã.
Kaluya nghe thấy tiếng sóng biển ở đầu bên kia viên ngọc trai: "Criller đến tìm con rồi phải không?"
Nha Thấu khựng lại, lúc chuẩn bị mở miệng thì trên vai bỗng thấy nằng nặng.
Ngoái đầu qua nhìn thì thấy cục bông trắng Nuốt Chửng ở trên vai mình, nó nhìn viên ngọc trai rồi há miệng to ra, dùng cái đầu to bằng hạt đầu nành nghĩ xem viên ngọc trai trơn bóng này có ăn được không.
Đây là đạo cụ Tạ Thầm đưa cho cậu trước khi vào căn cứ, ngoài cái này ra thì còn có đạo cụ tấn công với sát thương cực mạnh có thể bảo vệ cậu cùng với một sợi dây chuyền hắn luôn đeo trên người.
Ngay từ lần đầu gặp cậu đã thấy Tạ Thầm đeo sợi dây chuyền này trên cổ rồi, hẳn là một vật rất quan trọng, vậy mà trước khi vào căn cứ lại đột nhiên đưa nó cho cậu.
"Nha Nha không thích hắn à?" Kaluya coi sự im lặng của thiếu niên thành cậu không muốn nói về chủ đề này, đoạn thở dài: "Hắn vẫn chưa tìm đúng cách rồi."
Nha Thấu im lặng một lúc: "... Cũng không hẳn ạ."
"Trước khi lên bờ hắn đã đến tìm ta một chuyến, hỏi ta nuôi con người kiểu gì."
Lúc đó vì thiếu niên bỏ đi mà Criller đã đặc biệt đến tìm bà, kể từ khi trưởng thành thì đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều với bà như vậy giống khi còn bé.
Criller nói Nha Nha có "anh trai", Nha Nha bị "anh trai" dẫn đi rồi, còn nói Nha Nha không muốn gặp hắn nữa.
Lần đầu vì một tiếng "anh trai" nhận lầm, xao động dị thường trong mùa sinh sản lẫn cảm xúc mất kiểm soát nên đã dọa người ta chạy mất.
Mà lần thứ hai gặp "anh trai" thật sự, Criller đã nói gì?
— "Chăm sóc em ấy cẩn thận."
Từ việc gặng hỏi quyết liệt ban đầu tới "Chăm sóc em ấy cẩn thận" sau này, từ thái độ kiêu ngạo chế giễu ban đầu tới sự nhượng bộ sau này, người cá bạc tự nguyện thần phục trước thiếu niên.
Nha Thấu nắm cục bông trên vai mình xuống, để trong lòng vuốt ve, tâm trạng cậu phức tạp, không biết nên trả lời Kaluya thế nào.
Kaluya lại không để ý, bà nói tiếp: "Thời gian qua Nha Nha đã vất vả rồi."
Cuối cùng bà còn cho thêm thông tin: "Criller từng nói "anh trai" của con là một người rất kỳ lạ, trái tim thật của hắn không ở trên người nên Ảo Ảnh mới không thể hoàn toàn giam cầm hắn được."
"Loại người này rất cẩn thận, nếu như hắn cũng là người chơi, vậy việc bị thôi miên nhất định sẽ do chính hắn tự nguyện, nói cách khác chính là chủ động rơi vào bẫy."
"Hắn sẽ để trái tim mình ở nơi mà hắn cho là an toàn, khi nào trái tim trở lại cơ thể thì hắn sẽ lập tức tỉnh lại."
Một lượng lớn thông tin bất ngờ ập đến khiến Nha Thấu hơi choáng váng.
Thời điểm nói những lời này với phù thủy, Criller còn chưa gặp Lucifer, vậy "anh trai" mà hắn nói đến chính là Tạ Thầm.
Nhưng con người không có trái tim sao mà sống được?
Tim Nha Thấu đập thình thịch, bỗng nhớ đến lời Tạ Thầm nói với mình.
— "Vậy thì chắc chắn trái tim anh không ở trên người mình rồi."
【Đúng rồi, kỹ năng của Lãnh chúa khu Đông Nam là tái sinh vạn vật mà, chỉ cần còn tim là còn sống, cho nên trái tim chính là điểm yếu của hắn, nếu khi nào hắn chủ động rơi vào bẫy thì chắc chắn sẽ không để ở trên người mình.】
Bình luận trong phòng livestream đã để lộ thông tin then chốt từ lúc ban đầu, chỉ là lúc đó Nha Thấu chưa quen với Tạ Thầm nên không chú ý đến bình luận này.
Nếu trái tim không ở trên người hắn, vậy sẽ ở đâu?
Cục bông trắng bị vuốt ve kêu hừ hừ, khẽ cắn đầu ngón tay của thiếu niên, nhìn đầu ngón tay bị cắn, Nha Thấu bỗng nhớ tới cái gì.
Cậu mở hậu trường của mình, lấy sợi dây chuyền mà Tạ Thầm luôn đeo trên người kia ra.
Trên sợi dây chuyền có treo một vật tròn tròn, sau khi cẩn thận mở ra theo chỉ dẫn của 001, Nha Thấu nhìn thấy một viên đá quý màu đỏ.
Đây mới là trái tim thật sự của Tạ Thầm, nó được ngụy trang thành một viên đá quý màu đỏ, nếu không có kết quả kiểm tra của 001 thì Nha Thấu cũng không sao tin được.
Cậu... là nơi mà Tạ Thầm cho là an toàn sao?
Vậy sao hắn lại chủ động rơi vào bẫy? Trả trái tim về cho Tạ Thầm là hắn có thể tỉnh lại à?
Đầu Nha Thấu rất loạn.
Đột nhiên cảnh vật xung quanh bắt đầu biến đổi như thể bong bóng hư ảo bị chọc vỡ.
Kiến trúc căn cứ với tông màu lạnh mang đậm phong cách công nghệ tương lai với đủ loại máy móc thiết bị công nghệ cao được đặt cạnh nhau ban đầu, giờ toàn bộ đống thiết bị đó đều đã vỡ vụn thành bột, lớp kim loại lạnh lẽo bao quanh bên ngoài bỗng chốc biến thành lớp vỏ sắt cũ kỹ gỉ sét, thậm chí còn một số nơi đã hóa thành đống đổ nát.
—— Sức mạnh của cái vảy cuối cùng rốt cuộc cũng cạn kiệt, hết thảy giả tạo sẽ khôi phục lại nguyên trạng.
Cửa thang máy đột nhiên bị mở ra, Trình Tư Niên lao ra từ bên trong, đảo mắt nhìn quanh tìm chỗ có nước, nhanh chóng khóa chặt vị trí của Nha Thấu.
Gã sải bước đi tới, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn.
Không còn ngụy trang nữa, mọi thứ của Trình Tư Niên đều khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Đại Lê Hoa vốn đang nhìn Cedles, mèo thích ăn cá là lẽ hiển nhiên, chủ nhân không ăn được thì nhìn con khác cũng không sao mà nhỉ? Ban đầu còn đang nhìn Cedles với vẻ thèm thuồng, lúc này trông thấy Trình Tư Niên, nó lập tức đứng dậy nhảy tới giữa hai người.
Đồng tử dọc màu vàng nhìn chằm chằm vào Trình Tư Niên, ánh mắt đầy hung ác.
Vừa thấy con mèo này, Trình Tư Niên lập tức nhớ lại cảnh tượng trong phòng kiểm tra, giờ thì gã hiểu hết rồi, đoạn điên cuồng cười sằng sặc: "Thì ra ngay từ đầu em đã tính toán kỹ càng rồi, em vốn không bị thôi miên!"
Lần thôi miên đầu tiên thành công là cơ sở thiếu niên gieo vào lòng gã, cho nên sau khi thôi miên lần thứ hai, Trình Tư Niên cũng nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ.
Lúc này gã như đang ở bờ vực điên dại, vừa thấy người cá đuôi lam là nghĩ ngay đến năm phút mình bị ngược sát, gã không để ý đến Đại Lê Hoa ngăn trước mặt mà xông tới.
Đại Lê Hoa lập tức ngoạm lấy cánh tay gã duỗi tới, hất cả người gã ra phía sau.
Cả người Trình Tư Niên bị đập vào bức tường phía sau nhưng gã lại như chẳng cảm thấy gì. Dù sao cũng đã trải qua năm phút ngược sát tàn bạo, chút đau đớn này đối với gã căn bản chẳng tính là gì.
Gã lảo đảo đứng dậy, lau máu trên mặt mình.
Nhưng có một điều Trình Tư Niên đã quên mất, nước biển không ập vào đây được là nhờ lớp phòng hộ của căn cứ, mà giờ ảo ảnh do "Ảo Ảnh" tạo ra đã biến mất, căn cứ rách nát này có thể chống đỡ được sóng thần sao?
Ngay giây sau, nước biển từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Mèo sợ nước, nó nhanh chóng ngậm Nha Thấu lên định bỏ chạy thì bị Nha Thấu thu vào hậu trường ngay khoảnh khắc nước biển ập tới.
Giờ cậu là người cá nên không sợ nước biển ùa về phía mình, chỉ là lực va chạm quá lớn, đẩy người cá nhỏ loạng choạng đi nơi khác.
Trong nước biển có vô số mảnh vỡ của căn cứ, tiếng thú vật gào rú truyền đến từ dưới mặt đất, thấy sắp bị cuốn vào trong khu nòng cốt căn cứ thì có một cái tay giữ cậu lại.
Những ngón tay thon dài với màng nhầy ở giữa, trong đôi mắt vàng không còn vẻ ngây thơ trước đó nữa, sau khi Cedles chuyển đổi hình thái hoàn chỉnh, đuôi cá màu đen dài hơn hai mét không còn lẫn bất cứ màu tạp nào, cái vây đong đưa trong nước.
Bàn tay rất to, nắm trọn cổ tay thiếu niên rồi vẫn còn dư.
Đôi mắt vàng hẹp dài, khuôn mặt sắc bén, quai hàm góc cạnh. Cơ bụng nối liền với phần bụng cá, mái tóc dài màu đen uốn lượn theo dòng nước, không còn tí dáng vẻ nào của cá hề lúc trước.
Hắn kéo thiếu niên vào ngực mình, màu đen với màu lam dán vào nhau trông rất nổi rõ rệt.
Thang máy của khu nòng cốt đã bị phá hủy, lúc này nó là một cái động to đùng, nhìn qua đó xuống dưới còn có thể thấy quái vật khổng lồ bị cuốn lên trên đây.
Nha Thấu sợ đến mức suýt thì hét lên, được Cedles ôm chặt nên cậu mới không bị cuốn xuống.
Mà thứ thu hút sự chú ý nhất là người cá đuôi bạc lao ra như tia chớp.
Lúc hai người cá đối mặt với nhau thì thoáng khựng lại, tiếng gọi trong huyết mạch khiến bọn họ lập tức biết được thân phận của nhau.
Ánh mắt Criller dừng trên người cá nhỏ trong lòng người cá đuôi đen đối diện.
Nếu vừa rồi không bị Cedles giữ chặt thì theo tốc độ của hắn, người cá nhỏ đã rơi đúng vào lòng hắn rồi.
Cedles ôm chặt người cá nhỏ vào lòng mình, nhẹ giọng gọi:
"Cậu."
...
Chuyên mục giải đáp:
Nhắc lại cho nhớ, tác giả ví đỉnh núi tuyết là zú, chân núi tuyết là cúc thì ta có thể hiểu là bả ví Nha Nha là núi tuyết. Thường mọi người đọc truyện hay thấy nhiều tác giả viết tiểu xx thay vì jj của xx ấy, lắp công thức riêng trong bộ này vào thì núi tuyết nhỏ sẽ là bé ciu của Nha Nha nhé.