【Tôi đã nói gì nào? Tôi đã bảo gì nào? Tôi đã bảo tên Trình Tư Niên kia không phải thứ tốt lành gì rồi mà? Cái hội nghị học tập này chắc chắn là có vấn đề!】
【Vãi ò, mầm độc đinh cũng mất rồi, sao cảm giác cái phó bản S+ này khó vậy? Nếu toàn quân bị diệt thì làm sao giờ?】
【Từ từ đã, hệ thống đã thông báo gì đâu, chờ thêm lúc nữa đi. Một cái phó bản S+ mới mở mà đã khiến lãnh chúa khu Đông Nam gục luôn ở đây thì cũng kinh khủng quá rồi, tôi cảm giác kiểu gì cũng có lật kèo.】
【Đúng đấy, tôi vừa lượn phòng livestream của các người chơi trong phó bản này một lượt xong, tất cả đều đang chờ xem kịch, không ai vội hết.】
【Tưởng bảo xem cho vui thôi? Sao lại bắt đầu thật lòng thế? Streamer chết thì chết thôi? Cùng lắm thì kiếm cái khác.】
【Không được, ông chỉ thích nhan sắc của vợ ông thôi, chết rồi thì làm sao được gặp em bé mềm mại đáng yêu nữa. Ai đến cứu vợ tôi đi hu hu hu, ngốc như vợ quả nhiên không thoát được khỏi sự khống chế của tên chó chết Trình Tư Niên kia mà.】
【Lần thứ hai rồi, không ngờ Trình Tư Niên còn biết tẩy não nữa, kỹ năng thiên phú của hắn chẳng lẽ là thôi miên hả? Nhưng thôi miên người trong căn cứ làm gì? Bài trừ quan điểm khác biệt cho mình sử dụng à?】
【Ê mà, từ góc độ NPC mà nói thì kiểu như Trình Tư Niên mới thật sự là thuộc nhóm người làm nên nghiệp lớn này, có cảm giác như muốn thao túng toàn nhân loại ấy.】
Mắt thiếu niên đã trở nên hơi vô hồn, cậu cúi đầu ghi chép vào sổ một cách máy móc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng livestream với vẻ mặt mờ mịt.
Phòng livestream sắp điên hết rồi, hận không thể đích thân vào trong phó bản treo Trình Tư Niên lên tường ba ngày ba đêm.
Khu Trốn thoát Kinh Hoàng đã lâu lắm không xuất hiện người đẹp thuần tự nhiên như thế này rồi. Trông dáng vẻ cậu ngồi chụm chân, mím môi, nghiêm túc chép lại nội dung vào sổ, nếu còn đi học thì nhất định sẽ là kiểu học sinh khiến giáo viên rất yên tâm.
Trong đây cũng không phải không có người đẹp, nhưng hầu hết toàn kiểu ban đầu bình thường, sau đó đầu tư vào trị số nhan sắc hòng bám vào những người chơi lão làng, để khán giả so sánh thì giống như ăn phải đường hóa học công nghiệp ấy, đám streamer đấy chỉ cần hơi quá một tí là sẽ ngọt ngấy ngay.
Mà giờ bọn họ chờ mãi mới chờ được nhỏ bánh bông lan thơm mềm đến, còn chưa ngửi đủ đã bị con chó điên không biết từ đâu chạy đến ngậm vào miệng, ai chịu cho nổi?
Kể cả không ăn được thì mỗi ngày về nhà ngắm một tí cũng tốt mà!? Sao bị người khác ngậm đi mất rồi?
Khán giả trong phòng livestream tức, thế là bắt đầu lách cách gõ chữ.
【Ánh mắt con chó điên Trình Tư Niên kia nhìn vợ tôi quá trời không ổn luôn, chắc chắn hắn có ý đồ gì với vợ! Hệ thống tùy thân của vợ đâu rồi? Không cho đi cửa sau được à hu hu.】
【Hệ thống không can thiệp được vào trò chơi trong phó bản đâu, mà tôi xem qua số hiệu của streamer rồi, chắc là người mới, cho nên số hiệu hệ thống tùy thân chắc cũng ở tít đằng sau... Quyền hạn có lẽ cũng không nâng cao được mấy, đành phải xem vận may của streamer thôi, khả năng tự tỉnh lại e là hơi khó.】
【Sao vợ ngốc lại chui vào cái phó bản này vậy, thằng nhóc Tạ Thầm nhà ngươi có bảo vệ nổi người ta không hả!】
Ánh đèn chiếu đến từ bốn phía, vì sự sục sôi của đám đông mà nhiệt độ trong hội trường lại tăng cao lên.
Trình Tư Niên ngẩng đầu nhìn ánh mắt thiếu niên đã trở nên vô hồn, khóe miệng càng cong hơn, vừa mới định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt âm từ bên cạnh.
Cả người khựng lại, Trình Tư Niên khẽ nghiêng đầu, chạm mắt với ánh nhìn của Tạ Thầm.
Trong đôi mắt đỏ kia không có cảm xúc, không khác gì so với trước, cũng khác một trời một vực so với lần đầu gặp.
Mà cái ánh mắt âm u kia đến từ chỗ cửa hông của hội trường.
Chẳng biết cánh cửa bên hông bị mở ra từ lúc nào, mùi thơm trong hội trường tràn ra ngoài, mà trên bức tường đối diện với cửa có treo một tấm gương hình tròn.
Bên trong có một cái bóng đen xì, Trình Tư Niên nhìn mà ngẩn người, chờ hoàn hồn mới phát hiện trong gương là hình ảnh mình đang nghiêng đầu qua, vẻ mặt còn như đang cười.
Nhưng lại chỉ phản chiếu mình anh ta, thoạt trông thì đúng là một tấm gương rất bình thường.
Tạ Thầm quay sang, duỗi tay đóng cánh cửa kia lại, ngăn cách ánh mắt nghi hoặc của Trình Tư Niên.
Hắn giữ chốt cửa, nói: "Đừng lãng phí thời gian."
Ngữ khí không tính là tốt lắm, nhưng bình thường hắn nói chuyện với Trình Tư Niên đều như vậy cả, nếu không phải năng lực của Tạ Thầm quá mạnh, hơn nữa còn có chỗ dùng được thì Trình Tư Niên đã không nhịn được lâu rồi.
Vết thương chưa lành ở ngực truyền đến từng cơn đau đớn, lông mày Trình Tư Niên bất giác nhíu lại song cũng nhanh chóng giãn ra ngay, sau đó mới quay đầu vào.
...
Mọi người trong hội trường không hề biết chuyện xảy ra phía trước, lúc này tất cả đều bị câu nói kia của Trình Tư Niên kích thích đến mức não phình to, hận không thể lập tức xông ra ngoài nghiên cứu ra thứ thuộc về riêng mình để làm rạng danh tổ tiên.
Thời gian còn lại trôi qua cực kỳ nhanh, mà nửa sau quá trình không còn một ai bị kéo ra ngoài nữa. Một tiếng cuối cùng, trong hội trường cũng không còn người đi tuần tra.
"Hội nghị học tập tuần này đến đây là kết thúc, kiểm tra xong sổ ghi chép thì có thể trật tự ra về."
Nha Thấu cất bút, gập sổ vào rồi đứng lên, thấy người bên cạnh đứng dậy không vững còn duỗi tay đỡ.
"Cảm ơn cậu."
Nha Thấu rút tay về: "Không có gì."
Bước đánh giá cuối cùng là kiểm tra sổ ghi chép, chỉ có những người đạt yêu cầu mới có thể rời đi, những người không đạt yêu cầu phải bổ sung đầy đủ nội dung tại chỗ, sau đó đến phòng trừng phạt chịu phạt, khắc nghiệt vô cùng.
Thiếu niên xếp ở giữa hàng, cậu cầm sổ ghi chép trên tay, bàn tay trắng nõn đối lập với bìa đen trông lại càng trắng.
Do ánh mắt hơi vô hồn cộng với mấy cái tóc vểnh trên đầu nên trông cậu hơi ngốc. Trong lúc chờ đến lượt, cậu mới từ từ tỉnh táo lại.
001 vội vàng gọi một tiếng:【Ký chủ, ngài vẫn ổn chứ?】
Nha Thấu chậm rãi đáp: "Sao vậy?"
Trong giọng máy của 001 nghe rõ lo lắng:【Ngài còn nhớ nhiệm vụ của chúng ta khi vào phó bản không?】
Nha Thấu gật đầu, cục bông bé xíu trong biển ý thức lắc lư trái phải: "Nhớ chứ, chúng ta phải bắt được người cá nhỏ."
001:【?】
Xong rồi xong rồi, nhiệm vụ chính rõ ràng là tìm ra người cá nhỏ lên bờ, từ khi nào lại biến thành bắt được vậy?
Cái "bắt được" này cực kỳ phù hợp với tác phong làm việc của Cơ sở Thí nghiệm Nghiên cứu Cory Morodo.
Làm sao bây giờ?
Trong hội trường này có mười người kiểm tra, người đến tham gia hội nghị học tập được chia thành mười nhóm chờ kiểm tra sổ lần lượt.
001 vẫn chưa nản lòng, cố gắng đánh thức Nha Thấu:【Ký chủ, trạng thái của ngài bây giờ không ổn, ngài tỉnh...】
"Đến lượt cậu."
Lời của 001 bị người kiểm tra cắt ngang, anh ta cầm lấy sổ ghi chép của Nha Thấu, kiểm tra từng trang một.
Nét chữ cực kỳ sắc bén, rất khó liên tưởng nét chữ này với thiếu niên trông nhu mì ngoan hiền trước mặt. Mấy trang trước còn trang trí khung với họa tiết, kiến thức được tổng hợp gọn gàng, mấy trang sau thì hơi lộn xộn, nhưng vì chữ quá đẹp nên hoàn toàn có thể bỏ qua những cái khác.
"Từng luyện chữ à?" Người kia vừa lật vừa hỏi.
Nha Thấu gật đầu: "Tự luyện."
"Luyện bao nhiêu năm rồi?"
Nha Thấu nghĩ một lúc, đưa ra một đáp án không mấy chính xác: "Chắc mười năm gì đó."
Người kiểm tra càng xem càng hài lòng, còn xoay sổ ghi chép của cậu lại, giơ lên trước micro: "Để các cậu xem thế nào gọi là tiêu chuẩn, sau này cứ theo bản này mà viết!"
"Cậu ấy giác ngộ còn cao hơn các cậu, bản ghi chép này ít nhất cũng được cộng thêm hai điểm, sau này cậu ấy cũng sẽ thăng tiến nhanh hơn các cậu, trở thành nghiên cứu viên làm rạng danh gia đình."
Giọng điệu phấn khích, nói xong anh ta còn giũ giũ cuốn sổ đã viết xong của thiếu niên, dáng vẻ rất chi là hài lòng.
Ánh mắt mọi người chuyển qua chuyển lại giữa sổ ghi chép và Nha Thấu, đối mặt với những ánh mắt kia, Nha Thấu lúng túng cúi đầu, tay nắm gấu áo.
Cậu cảm thấy tình cảnh này hơi giống hồi đi học, lúc các thầy cô cố tình chọn ra một cuốn vở bài tập xuất sắc trưng ra trước mặt mọi người, nhằm mục đích tạo động lực cho học sinh.
Có lần một thì sẽ có lần hai, nếu cả lớp có tinh thần cầu tiến thì những cuốn vở bài tập nộp lần sau đều sẽ cố gắng bắt kịp với cuốn vở được mang ra làm mẫu trước đó, thậm chí còn có thể dẫn đến tâm lý ganh đua là nhất định phải vượt qua được người đó.
Mà ở trong nhóm người đã bị Trình Tư Niên kích thích đến mức sục sôi này, chỉ cần cho thêm chút xíu kích thích nữa thì phản hồi nhận được sẽ lại càng lớn hơn.
Đây là cục diện bọn họ muốn nhìn thấy.
Gắn mức độ hoàn thiện sổ ghi chép với việc thăng tiến, việc truyền đạt nhận thức này giống như muốn bẫy họ ở lại vậy.
Rồi hiến dâng trọn vẹn từ thân đến tâm, sau đó bị bọn họ khống chế hoàn toàn.
Trong lòng đột nhiên nảy lên ý nghĩ này, ngay sau đó trong mắt Nha Thấu hiện lên vẻ sợ hãi lẫn kinh ngạc, kinh ngạc rằng sao mình lại nghĩ như vậy.
Người kiểm tra từ trên bục đi xuống, trả lại sổ ghi chép cho thiếu niên, nói: "Cậu đi được rồi."
...
Cuối cùng cũng ra khỏi hội trường, Nha Thấu hít vào một hơi không khí tươi mát bên ngoài, cảm giác não mình rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi.
Đường về B01 khá là xa, Nha Thấu vừa mới rẽ vào một hành lang thì trông thấy Tạ Thầm và Trình Tư Niên.
"Ừ, lúc nữa sẽ cộng điểm vào hồ sơ của cậu."
Trình Tư Niên đang nói chuyện với ai đó, còn Tạ Thầm thì đứng bên cạnh rảnh rỗi nghịch huy hiệu trên áo mình.
Tạ Thầm bỗng dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cậu bên này.
Trình Tư Niên cũng để ý thấy cậu, anh ta ra hiệu cho người kia rời đi trước rồi vẫy tay với Nha Thấu: "Nha Nha, lâu rồi không gặp."
Nha Thấu thấy người vừa đi khỏi kia hơi quen mắt, bóng lưng với góc nghiêng khuôn mặt trông khá giống người đứng lên chất vấn Trình Tư Niên trong hội nghị học tập ban nãy.
Không đoán được quan hệ giữa y với Trình Tư Niên thế nào, nhưng đâu đến mức gặp riêng rồi được Trình Tư Niên cho điểm nhỉ.
Nhưng mà sao lại cho điểm? Giữa họ có giao dịch gì à?
Thắc mắc vừa xuất hiện thì đầu óc lập tức cảm thấy choáng váng, trước khi ngã xuống đã được Tạ Thầm đỡ lấy.
Cậu bám vào cánh tay Tạ Thầm, dưới lòng bàn tay là cơ bắp săn chắc nóng rực.
"Nha Nha không sao chứ?"
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà Nha Thấu cảm giác hai tiếng đầu Tạ Thầm thốt ra nghe nặng nhọc hơn phần còn lại rất nhiều.
Trên người hắn có một mùi thơm rất dễ chịu, không giống như loại mùi ngửi lâu là thấy đau đầu như trong hội trường.
Nha Thấu khẽ hít hít, sau đó bị Tạ Thầm chọc vào trán.
Trình Tư Niên vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt dò xét rơi trên người Tạ Thầm: "Hai người có vẻ thân nhau nhỉ?"
Tạ Thầm cười: "Vậy à? Dù gì tôi cũng là người cứu em ấy về mà."
"Thế sao." Giọng Trình Tư Niên đáp lại nghe hơi quái gở.
Chẳng biết sao mà tự dưng trong hành lang lại hơi yên ắng quá, có mấy người vốn định đi đường này thấy bầu không khí không ổn lắm bèn quay lại chọn đi đường khác.
Hai bên hành lang này có rất nhiều phòng, Nha Thấu ló đầu ra khỏi vòng tay Tạ Thầm, phát hiện trên mỗi cánh cửa đều viết phòng trừng phạt.
Sao lúc cậu đến không thấy mấy căn phòng này nhỉ.
Nha Thấu cau mày, vừa mới nghĩ thì lại bị cơn đau đột ngột ập đến làm cho rụt lại.
"Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Đừng đưa tôi vào phòng trừng phạt!"
Phía sau cậu truyền đến tiếng gào thét thảm thiết, Nha Thấu quay đầu lại thì trông thấy đám nghiên cứu viên tuần tra vốn đi rồi lại xuất hiện từ lúc nào, trong tay mỗi người còn đang kéo một trợ lý đang không ngừng giãy giụa.
Sau khi chào hỏi Tạ Thầm với Trình Tư Niên xong liền kéo những người đó vào phòng trừng phạt.
Những người đó nước mắt nước mũi giàn giụa, có người chưa bỏ cuộc còn bám lấy cánh cửa, muốn vùng vẫy chạy ra ngoài, biểu cảm sợ hãi trên mặt họ khiến người ta nhìn vào lại tưởng rằng chuẩn bị đi chết chứ không phải đi chịu phạt.
Phản ứng của anh ta giống y hệt "bệnh nhân tâm thần" cậu gặp trong bệnh viện lúc đầu.
"Xúc phạm đến trưởng căn cứ và trưởng khu, tội nặng thêm một bậc, thi hành hình phạt cấp S." Nghiên cứu viên bắt anh ta lại lạnh lùng lên tiếng, đoạn gỡ từng ngón tay của anh ta ra rồi kéo vào trong phòng trừng phạt.
Cách âm của phòng trừng phạt rất tốt, ngay khi đóng cửa lại, toàn bộ âm thanh ồn ào bên trong đều bị cách ly với bên ngoài.
Nha Thấu rụt người vào sát ngực Tạ Thầm, nắm tay hắn không nói gì, chẳng qua ánh mắt vẫn dán vào cửa phòng trừng phạt đã đóng lại kia.
Trình Tư Niên đi tới, mở miệng giải thích: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trong căn cứ cũng có quy tắc riêng. Đó đều là những người đã phạm lỗi trong hội nghị học tập nên cần phải nhận một số hình phạt."
Nha Thấu mím môi, đôi mắt tròn màu lam ngập tràn vẻ sợ hãi lẫn hoang mang: "Vậy em có bị phạt không?"
"Bọn anh chỉ phạt những đứa bé phạm lỗi thôi, Nha Nha không phạm lỗi gì đương nhiên là không bị phạt rồi." Nói đoạn, Trình Tư Niên duỗi tay định xoa đầu cậu thì bị Tạ Thầm đánh văng ra.
Chỗ bị đánh tê rần, Trình Tư Niên xoa cánh tay mình: "Như hôm nay vậy, Nha Nha biểu hiện rất xuất sắc, là một đứa bé ngoan."
"Mà bé ngoan thì cần được khen."
Giọng điệu dịu dàng như muốn ghim sâu những lời anh ta vừa nói trong hội trường vào tâm trí Nha Thấu.
Ánh mắt Nha Thấu mờ mịt: "Vậy bé ngoan sẽ không bị phạt ạ?"
"Đương nhiên rồi." Giọng Trình Tư Niên không thay đổi.
Trong đầu cậu không ngừng vang vọng những lời Trình Tư Niên vừa nói, không ngừng nhồi nhét tư tưởng "Sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì nghiên cứu", "Phải làm một đứa bé ngoan nghe lời".
"... Dạ." Thiếu niên im lặng, sau đó chợt nhớ ra điều gì mà ngẩng đầu hỏi Trình Tư Niên: "Vậy sao anh lại ở đây?"
"Bởi vì anh là trưởng căn cứ." Trình Tư Niên khơi ra một đề tài khác: "Dạo này nghỉ ngơi sao rồi? Có ngâm người đúng giờ không? Trên cơ thể có gì bất thường không? Chẳng hạn như đùi hoặc cánh tay?"
"Anh hỏi quá rồi đấy?" Tạ Thầm thình lình lên tiếng cắt ngang.
Trình Tư Niên hỏi rất nhiều, lại toàn câu riêng tư nữa nên Tạ Thầm thấy rất khó chịu.
"Toàn là điều cần hỏi khi tái khám thôi." Trình Tư Niên cười như không cười nói: "Ở ngoài căn cứ, tôi là bác sĩ riêng của Nha Nha."
Tạ Thầm: "Thật sao?"
Trình Tư Niên hỏi: "Cậu có vẻ khá quan tâm đến em ấy nhỉ?"
Tạ Thầm không phủ nhận, nói một câu đầy ẩn ý: "Thì trái tim tôi ở trên người em ấy mà."
Lời nói mập mờ khiến mặt Nha Thấu hơi nóng lên, dù bây giờ không sao suy nghĩ rõ ràng được nhưng cậu vẫn cảm nhận được bầu không khí ở đây ngày càng không ổn, bất giác muốn bỏ chạy.
"Em về trước đây."
...
Tính cả thời gian nghiên cứu viên lẫn trợ lý đi lần lượt thì hội nghị học tập kéo dài tổng cộng sáu tiếng đồng hồ, tới khi cảm giác đau đầu giảm bớt thì dạ dày bắt đầu co bóp thắt lại, Nha Thấu thấy hơi đói bụng rồi.
Sau khi về phòng nghiên cứu, người cá nhỏ trong trụ quan sát lập tức nổi lên từ dưới đáy, bám vào mép trụ quan sát, đôi mắt vàng óng dõi theo từng bước chân của thiếu niên.
Nhưng kể từ lúc vào đây, ánh mắt của thiếu niên vẫn chưa hướng về phía nó một giây nào cả.
Bàn tay Cedles bám vào mép trụ siết lại.
"Về rồi à?" Một nghiên cứu viên của B01 hỏi.
"Ừ." Nha Thấu đi vào cất gọn cuốn sổ ghi chép của mình xong, vừa quay sang thì đối diện với Cedles trong trụ quan sát đang tròn mắt nhìn mình.
Màu vàng nhạt kia tựa như thanh kiếm sắc bén xé rách tâm trí đang mơ hồ, khiến cả viên ngọc trai trong hậu trường cũng bắt đầu nóng lên.
Nhưng theo sau đó chính là cơn buồn nôn lẫn đau đớn đột ngột ập đến, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, cậu đỡ bàn gục đầu xuống.
Cedles a a mấy tiếng vô nghĩa, trạng thái của Nha Thấu đang không ổn, không phân biệt được giờ nó đang biểu đạt điều gì.
"Thế thì đúng lúc, chúng ta đi ăn trưa đi, nghe nói hôm nay có trái cây tươi mới đến." Nghiên cứu viên đề nghị.
"Được."
Trong thoáng chốc cậu cảm giác trạng thái của mình đang rất không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì không nói rõ được, bởi vì ngay khi sắp chạm đến chân tướng thì trước mắt luôn xuất hiện một màn sương mù, vừa mới chạm tay vào màn sương mù kia thì cả đầu đau dữ dội, như đang cảnh cáo cậu không được đến gần vậy.
Nha Thấu ngồi bình tĩnh lại một lúc mới thoát khỏi cơn khó chịu vừa rồi.
Cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của người cá nhỏ trong trụ quan sát: "Em muốn ăn gì không?"
Cedles ngơ ngác nhìn cậu: "Em... hả?"
"Ừm." Nha Thấu nói: "Anh mang ít về cho em."
Cedles nhỏ giọng nói một câu: "Cam."
Nha Thấu gật đầu, rời đi cùng nghiên cứu viên.
Mà sau khi bọn họ rời đi, người cá nhỏ từ từ chìm xuống đáy, lấy tảo biển che mặt mình lại, vây đuôi đong đưa trong nước.
...
Trong căn cứ có tổng cộng tám căng tin, gần bọn họ nhất là căng tin khu B, môi trường đẹp, còn có cả đài phun nước.
Nghiên cứu viên lấy cho mình ít thanh long, nói: "Buổi trưa được nghỉ hai tiếng, nếu cậu không nghỉ trưa thì có thể về sớm hai tiếng."
Nha Thấu xúc một thìa cơm lên, ngạc nhiên hỏi: "Tốt vậy cơ à?"
"Đương nhiên." Nghiên cứu viên đắc ý: "Nếu không thì sao có nhiều người muốn chen vào đây chứ?"
"Chín giờ sáng vào làm, chiều năm giờ là tan, trưa được nghỉ hai tiếng, ăn cơm xong còn có thể dạo bộ bên ngoài căn cứ. Có ký túc xá riêng, tiền điện nước do căn cứ chi trả, đồ ăn trong căng tin ngày nào cũng được đổi mới, điều kiện tốt như thế ai mà chẳng ước ao?"
Nha Thấu nuốt cơm nhai xong xuống, nói: "Ừm."
"Cho nên chúng ta cũng phải cố gắng làm việc cho tốt để được ở lại căn cứ."
"Ở lại..." Tay Nha Thấu cầm nĩa khựng lại, phần sau của câu nói chìm nghỉm trong cổ họng.
Tại sao cậu phải ở lại căn cứ?
Chẳng biết vì sao mà Nha Thấu không hề thích suy nghĩ này.
Trong đầu cậu có tiếng nói bảo với cậu rằng cậu có nơi phải trở về, cậu không muốn ở lại căn cứu.
Nghiên cứu viên chẳng hề nhận ra điều gì, chỉ mải nói: "Cha cậu là chủ tịch Nghiêm nên chắc cậu sẽ thăng tiến nhanh hơn người khác nhiều, tháng 12 năm nay có một đợt đánh giá nữa, chỉ cần vượt qua là có thể trở thành nghiên cứu viên rồi."
"Trợ lý có thể bị sa thải bất cứ lúc nào nhưng nghiên cứu viên thì không, chỉ cần trở thành nghiên cứu viên rồi thì chúng ta có thể ở lại đây cả đời, dù sau này có bị sao thì cũng không sợ bị sa thải." Nghiên cứu viên kia tưởng tượng đẹp lắm, nhưng có mấy từ khóa lại khiến Nha Thấu cảm thấy bài xích ngay từ trong tiềm thức.
Từ "cả đời" quá nặng nề, hệt như đeo xiềng xích lên, nhốt những người này lại trong căn cứ, nỗ lực vì một mình Trình Tư Niên.
Hơn nữa...
Cơn đau lại ập đến, trán Nha Thấu túa mồ hôi, bàn tay cầm nĩa càng lúc càng chặt, khớp ngón tay cũng đã bắt đầu trắng bệch.
Ký ức vốn có liên tục hiện lên, có ở hai phó bản trước, cũng có cả ở khu Chinh phục Tình Yêu nữa.
Anh trai chị gái đang cười với cậu, mục đích ban đầu khi cậu đến đây chưa bao giờ thay đổi.
— Cậu muốn về nhà.
Dòng chữ đỏ như máu chỉ xuất hiện lúc ban đầu hiện ra trước mắt cậu lần nữa, cùng với tiếng nhắc nhở của hệ thống.
【Nhiệm vụ chính: Về nhà.】
Như cuồng phong đã qua, rốt cuộc cũng trở về căn nhà ấm áp của mình giữa ngày đông lạnh giá, lại giống như người sắp chết đuối cuối cùng cũng níu được bàn tay đang vươn tới chỗ mình.
Thanh kiếm treo lơ lửng kia cuối cùng cũng chém tan được làn sương mù phía trước, lý trí và ký ức cùng quay về.
Thiếu niên như vừa được vớt lên từ dưới nước, chỉ có một chốc ngây người thôi mà cả người đầm đìa mồ hôi. Mái tóc đen mềm mại dính sát vào má, nước mắt sinh lý chảy ra làm ướt mi, lông mi cũng không ngừng run rẩy.
Như một bức tranh màu nước vừa tô xong, là màu sắc rực rỡ nhất khi lần đầu điểm lên, chưa thấm vào giấy, hút chặt ánh nhìn của mọi người.
001 mừng rớt nước mắt:【Ký chủ, ngài còn nhớ nhiệm vụ vượt ải của chúng ta không?】
"Tìm người cá nhỏ lên bờ."
Giọng Nha Thấu run run, đuôi mắt ửng đỏ, dạ dày khó chịu đến nỗi không nuốt nổi cơm.
Cậu không muốn ở đây mãi mãi, cậu muốn về nhà.
【A a a a sống rồi sống rồi, vợ yêu giỏi quá, mau tới để anh hôn một cái nào!】
【Phắc, mầm độc đinh sống rồi, tự dưng thấy xúc động ghê.】
【Thật hay đùa vậy? Tạ Thầm còn dính thôi miên, sao nhỏ này lại tỉnh lại được thế?】
001 ngẫm nghĩ một lúc, giải thích cho ký chủ:【Bởi vì ngài tham gia cốt truyện về bối cảnh trước, lúc người chơi khác vào căn cứ thì ngài còn đang ở dưới biển, sau khi lên bờ cũng phải mấy ngày sau mới vào căn cứ, xét ở góc độ thời gian thì ngài là người vào căn cứ muộn nhất.】
Tất nhiên là còn vì ý nghĩ muốn về nhà của cậu quá mãnh liệt, cùng với viên ngọc trai mà phù thủy cho cậu đã phát huy tác dụng.
Nha Thấu như mới trải qua một chuỗi giấc mộng thăng trầm, cậu lấy khăn giấy lau mồ hôi cho mình.
Giờ cậu ăn không vào nữa, vội nói với nghiên cứu viên kia: "Tôi đi vệ sinh một lúc."
Sau khi vào nhà vệ sinh rồi, Nha Thấu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương.
Dù xét từ góc độ nào thì mấy lời kia của Trình Tư Niên cũng đều là tẩy não cả.
Người đột nhiên đứng dậy trong hội trường chắc cũng là người Trình Tư Niên sắp xếp, tác dụng chính là đưa ra câu hỏi để đẩy bài diễn thuyết của Trình Tư Niên lên cao trào.
Còn những người bị tống vào phòng trừng phạt toàn là những người đã phát hiện ra điểm bất thường, không muốn phối hợp. Thao túng những kẻ nghe lời, trừng phạt những kẻ không vâng lời để khiến họ sợ hãi, rồi tấn công tâm lý khi họ yếu đuối nhất cho đến khi hoàn toàn sụp đổ.
Phản kháng sẽ bị trừng phạt, giả vờ khuất phục lại dính thôi miên tẩy não. Tẩy não liên tục mấy lần cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành con rối có thể thao túng trong tay Trình Tư Niên.
Vừa là tẩy não, cũng vừa là thôi miên.
【Đây là lần thôi miên đầu tiên của ngài trong căn cứ, hiệu quả nhất nhưng cũng là thời điểm dễ chống lại nhất. Những người chơi khác có lẽ đã bị thôi miên nhiều lần rồi nên tạm thời rất khó khiến họ tỉnh lại.】
Nó cũng giống như việc từ từ phong ấn ký ức của bạn lại, chỉ cần nhớ tới là đầu sẽ đau điếng, đau đến mức không muốn sống nên người bình thường sẽ không dám nghĩ đến nữa.
Cũng chính vì thế mà hiệu quả thôi miên sẽ được tăng cường theo từng lớp, cho đến khi thay đổi hoàn toàn ký ức của bạn, thay đổi toàn bộ cách suy nghĩ của bạn.
Nha Thấu mím môi: "Chỉ còn mình ta thôi à?"
001 do dự:【Đúng vậy.】
Cậu hỏi vậy nghĩa là cũng đã bao gồm cả Tạ Thầm vào trong.
Tạ Thầm cũng bị thôi miên rồi.
Nhưng Tạ Thầm chỉ vào căn cứ sớm hơn cậu hai ngày, với năng lực của hắn thì sao lại bị thôi miên được nhỉ, vì sao mới mấy ngày đã leo lên sáu góc?
Còn cả câu nói cuối cùng của hắn với Trình Tư Niên nữa, hắn nói trái tim hắn đang ở trên người mình là có ý gì?
Nha Thấu lắc đầu, vặn vòi nước rửa mặt, sau đó mới mở hậu trường ra.
【Nhiệm vụ cá nhân 3: Tiến vào Cơ sở Nghiên cứu Thí Nghiệm Cory Morodo】của cậu chưa hoàn thành, giống như nhiệm vụ 2 lên bờ vậy.
Lúc đó phải đến tận bệnh viện hệ thống mới thông báo nhiệm vụ 2 hoàn thành, vậy nhiệm vụ 3 lần này sẽ là ở đâu?
Khả năng là vẫn còn một nơi trong căn cứ chưa được công khai.