Dưới ánh đèn, huy hiệu màu vàng sáu góc kia trông nổi bần bật, đại diện cho người có địa vị cao nhất trong căn cứ ngoài trưởng căn cứ ra.
Tạ Thầm đứng trên bục chủ tọa, ánh đèn trên đỉnh đầu hắn rọi xuống chiếu rõ cả từng sợi tóc.
Lúc này hắn đang chỉnh lại tay áo, áo sơ mi bên trong bộ đồng phục thì cài đến tận nút trên cùng, trông vừa nghiêm túc lại vừa cẩn thận tỉ mỉ.
Nha Thấu nắm chặt cuốn sổ ghi chép trong tay mình, lòng kinh ngạc không thôi, cậu không ngờ mình lại gặp lại Tạ Thầm ở tình huống này.
Thời gian bọn họ vào phó bản chưa được bao lâu, Tạ Thầm cũng chỉ gia nhập căn cứ vài ngày trước, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đó, hắn đã nhảy lên thành sáu góc, còn cao hơn Hàn Lĩnh một bậc.
Trong phó bản không có đường tắt, cơ sở nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo là ải lớn nhất trong phó bản [Người cá dưới biển sâu], cho nên để có thể thăng tiến nhanh như vậy thì chắc chắn đã phải trả một cái giá tương đối nào đó.
Cảm giác sự việc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát bỗng trỗi dậy.
Tạ Thầm đứng trên bục mỉm cười, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt xuyên qua đám đông dừng lại trên người thiếu niên một lúc rồi nhanh chóng dời đi.
Những người đến tham gia hội nghị học tập mở sổ ghi chép ra, ngồi thẳng lưng ngay ngắn, tay cầm bút máy, cực kỳ nghiêm túc.
Bên trong hội trường cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí có phần ngột ngạt này khiến Nha Thấu thấy không thoải mái lắm, cậu bắt chước một NPC ngồi bên cạnh mở sổ ghi chép ra, hai chân khép lại, ra vẻ học sinh ngoan.
Bên cạnh Tạ Thầm cũng có một nghiên cứu viên bốn góc mặc đồng phục trắng tương tự, trước khi bắt đầu buổi học, anh ta còn tuyên bố kỷ luật hội trường.
"Một khi hội nghị học tập bắt đầu, những người ở đây không được phép rời khỏi hội trường sớm mà không có lý do, không được nói chuyện riêng hay ngủ gật, phải nghiêm túc ghi chép." Người đó nói: "Trong quá trình học sẽ có người tuần tra xung quanh, một khi bị phát hiện có những hành vi trên thì tự gánh lấy hậu quả."
"Còn nữa, vị này là trưởng khu Tạ, Tạ Thầm, hôm nay trưởng căn cứ không khỏe nên hội nghị học tập tuần này sẽ do anh ấy chủ trì, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Lời vừa dứt, một tràng pháo tay như sấm dậy vang lên rồi nhanh chóng dừng lại ngay.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Tạ Thầm bước đến trước micro, giọng nói qua loa phóng thanh truyền khắp hội trường.
"Chào mọi người."
Rõ ràng vẫn là giọng nói mà Nha Thấu quen thuộc, nhưng lại mang đến cho cậu một cảm giác khác hẳn so với trước, nói sao nhỉ, nghe hơi ngột ngạt, còn cả... kỳ quái nữa.
Kỳ quái đến mức thành hơi xa lạ, mặc dù hắn mới nói đúng một câu nhưng cảm giác vẫn rất lạ.
Nha Thấu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng không cách nào xác định được bèn nhìn về phía 001: "Cậu ấy là Tạ Thầm thật à?"
001 đưa ra câu trả lời khẳng định:【Đúng vậy.】
Nha Thấu cúi đầu xuống: "Vậy chắc ta cảm giác sai rồi."
Dù sao ở những nơi quy mô lớn thế này chắc chắn không thể nào tùy ý càn rỡ như trước được, có khi lúc tổ chức họp ở khu Đông Nam trong căn cứ người chơi Tạ Thầm cũng như vậy thì sao, thế là cậu tạm thời ghìm cảm giác quái dị kia xuống.
Tạ Thầm không thích nói nhảm, nói thẳng vào chủ đề luôn.
Giống như một buổi học thật sự vậy, trên bục chiếu ppt, mọi người ngồi bên dưới ghi chép, cứ thế trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, Nha Thấu vẫn chưa phát hiện ra điểm bất thường nào.
Điều duy nhất thấy không thoải mái là trong hội trường đông người nhưng lại không mở cửa sổ, nên thành ra cảm giác hơi thiếu dưỡng khí, hơn nữa do sợ chép sót kiến thức nên thần kinh căng thẳng cao độ theo.
Trong ba tiếng học không có thời gian nghỉ, còn yêu cầu phải ghi chép đầy đủ, tựa như đang âm thầm giăng ra một tấm lưới khổng lồ, chờ khi nào sức lực lẫn tinh thần của họ đều tiêu hao hết sẽ có thể dễ dàng thu họ vào trong lưới vậy.
Cục bông trắng Nuốt Chửng vẫn nằm im trong túi của cậu, không có động tĩnh gì.
Xung quanh còn có các nghiên cứu viên đang không ngừng tuần tra, thấp nhất là một góc.
Trong hội trường quá đông người, tám cái điều hòa cũng không thể hạ nhiệt độ xuống được.
Cửa sổ đóng kín, trong phòng oi bức, đầu thiếu niên căng đau, lòng bàn tay cầm bút cũng bắt đầu rịn mồ hôi.
Giữa chừng nghiên cứu viên tuần tra có kéo mấy trợ lý ôm tâm lý may mắn, cho rằng đông người thế này thì mình chợp mắt một lúc sẽ không bị phát hiện ra ngoài. Cửa hội trường mở ra rồi lại đóng vào, theo thời gian trôi, số người trong hội trường ngày càng giảm bớt.
001 hơi lo lắng:【Ký chủ, ngài thấy không thoải mái à?】
"Hơi hơi." Giọng thiếu niên trả lời nghe hơi ỉu xìu, tay vẫn không ngừng ghi chép lại nội dung trên ppt.
Cậu cảm thấy ngày trước mình đi học đi thi còn chẳng chịu khó bằng lúc này.
Suy nghĩ vấn đề bắt đầu trở nên chậm chạp, vốn còn muốn trình bày trang sổ rồi mới chép mà giờ chỉ mỗi chép nội dung không thôi, viết hơn một tiếng tay cũng bắt đầu tê rần.
Giữa lúc nghỉ viết, mới ngẩng đầu lên thì thấy ở góc bên cạnh bục vốn chẳng có ai mà giờ đã có thêm một người đàn ông cao lớn đứng đó.
Anh ta đứng nghiêng nên chỉ có thể thấy một bên mặt, cũng chỉ biết anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, còn những thứ khác thì không thấy.
Nha Thấu bỗng ngẩn người trong chốc lát, cậu cảm thấy vóc người và cả cặp kính của người đó đều trông rất quen, nhưng đầu đang căng đau nên suy nghĩ lúc này hơi đơ, thành thử chưa nghĩ ra được người này là ai.
Cậu thấy người kia ra hiệu gì đó với Tạ Thầm, sau đó Tạ Thầm xuống khỏi bục diễn thuyết, đổi thành người đó lên bục.
Sắc mặt tái nhợt, trên mặt nở nụ cười nhã nhặn, tới khi khuôn mặt chính diện của anh ta lộ ra dưới ánh đèn, Nha Thấu mới sực nhận ra người này chính là Trình Tư Niên.
NPC bên cạnh nhỏ giọng thốt ra: "Trưởng căn cứ!"
Trình Tư Niên là trưởng căn cứ?
Nhận thức này khiến Nha Thấu giật mình kinh hãi.
Đồng phục của anh ta hơi khác với những người khác, cổ áo trắng có một lớp viền màu lam nhạt, huy hiệu trên áo anh ta là một hình vẽ bất quy tắc.
Lúc ánh mắt chạm phải cái hình vẽ kia, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh đứt đoạn vụn vặt: Có mặt biển trong đêm đen, sóng cuồn cuộn dưới cuồng phong bão tố, còn có một cánh tay máy khổng lồ vươn về phía cậu, tóm lấy người cậu rồi nhấc lên mặt biển.
Giống như chạm phải chốt mở chiếc hộp ma thuật, sau đó thứ bị khóa bên trong bay tán loạn ra ngoài ngay khi chiếc hộp mở ra vậy.
Chờ sau khi những ảnh hình ảnh này biến mất thì chỉ còn lại một mảng trắng xóa.
Bên tai là giọng nói của Trình Tư Niên, nhưng não bộ lúc này đã không thể nào xử lý nổi những thông tin ấy, cậu không hiểu Trình Tư Niên đang nói gì.
Hình như còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của 001 và Hệ thống Tình Yêu nữa.
Nha Thấu chỉ cảm thấy mình lúc này bồng bềnh lâng lâng, cơ thể như đang lơ lửng trên không trung, não bộ phát hiện ra điểm bất thường nhưng lại nhanh chóng bị tê liệt, không suy nghĩ được gì nữa.
Cho đến khi cảm giác nóng rực trên đùi kéo ý thức của cậu trở về.
Bốn phía toàn là nghiên cứu viên tuần tra, Nha Thấu không dám cúi đầu xuống kiểm tra đùi mình, chỉ có thể đoán đại khái cái chỗ nóng rực kia hình như là chỗ sáng nay mọc vảy.
Trình Tư Niên tìm thấy thiếu niên ngồi ngẩn người giữa đám đông, độ cong nơi khóe miệng lại nhếch cao lên một chút.
"Thí nghiệm của chúng ta có thể đưa chúng ta đến một tương lai tươi đẹp hơn, hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng để hiến dâng mình cho thí nghiệm."
Đôi môi mỏng khép mở, giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi vang vọng trong không gian ngột ngạt đóng kín này, chỉ có điều lời nói ra lại khiến người ta ớn lạnh.
Nha Thấu mơ màng cảm thấy hình như mình đã nghe qua những lời này rồi thì phải.
Đúng lúc này đột nhiên có người đứng lên, chần chờ hỏi: "Chúng ta làm vậy được thật sao? Thật sự hợp phát ạ?"
Tuy do dự nhưng lại nói rất to, vừa khéo hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người ngồi ở đây. Vì sự xuất hiện của y mà những người cũng có nghi vấn tương tự vốn không dám hỏi lần lượt hưởng ứng.
Trong nháy mắt hội trường ồn ào hẳn lên.
Mà người nọ cũng đúng lúc lộ ra biểu cảm hơi sợ hãi.
Nghiên cứu viên tuần tra lập tức phản ứng, định tiến lên kéo y đi nhưng lại bị Trình Tư Niên gọi lại.
Trình Tư Niên đẩy gọng kính lên, tròng kính hơi phản quang dưới ánh đèn, cũng che khuất luôn cảm xúc trong mắt anh ta lúc này.
Trình Tư Niên không trả lời thẳng câu hỏi mà hỏi ngược lại: "Vậy cậu nghĩ sao?"
"Tôi..." Người đó ấp úng, cũng không rõ ràng được: "Tôi không biết."
Trình Tư Niên tiếp tục hỏi: "Vậy sao anh lại gia nhập vào căn cứ?"
"Tiền và địa vị."
Căn cứ nghiên cứu phát triển đến giờ cần một lượng lớn nhân viên để vận chuyển và nghiên cứu các loại sinh vật, cho nên từ 5 năm trước căn cứ đã thay đổi phương thức tuyển dụng.
Từ việc ban đầu chỉ tuyển sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học nằm trong top 5 cho đến việc hướng tới thanh niên trong độ tuổi phù hợp trên toàn xã hội, thông qua thi viết và phỏng vấn để xác định nhân sự trúng tuyển cuối cùng, mà những người này thường sẽ bắt đầu ở vị trí trợ lý của nghiên cứu viên.
Tuy là trợ lý nhưng lương tháng vẫn cao cực kỳ, trước mặt người thân bạn bè cũng có thể lấy ra khoe khoang.
Đủ ưu điểm gộp lại nên mỗi năm đều có rất nhiều người cạnh tranh khốc liệt để chen chân vào.
Hơn nữa trợ lý không chỉ dừng ở trợ lý, chỉ cần điểm số tích đủ và vượt qua đợt đánh giá trong căn cứ là có thể lên nghiên cứu viên, sau đó từng bước thăng tiến.
Mỗi bước tăng tiến đều mang tới sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong đó quan trọng nhất chính là địa vị, bọn họ có thể sai bảo nghiên cứu viên hoặc trợ lý cấp thấp hơn mình, tận hưởng sự tiện lợi mà địa vị mang lại cho bản thân.
Có mục tiêu đương nhiên cũng có vô số người cạnh tranh cùng một vị trí.
Trong số các trợ lý ngồi ở đây, đa phần đều có ý nghĩ như vậy, tâm họ không thuần khiết nhưng cũng không phải là xấu.
Cho nên bọn họ cũng là những người cần tham gia hội nghị học tập nhất, Trình Tư Niên cười cười.
Là người đứng đầu căn cứ, Trình Tư Niên chẳng những không tức giận vì câu trả lời hơi trần tục này của y mà còn nói: "Vậy cậu muốn có nhiều tiền hơn, có được địa vị cao hơn không? Muốn được người khác săn đón tung hô không? Muốn lúc về nhà ăn tết được người khác nịnh bợ sùng bài không?"
"Khi cậu nghiên cứu ra được thứ chưa từng tồn tại trên thế giới này, khi cậu phát hiện ra chân lý mà người khác không biết, khi cậu tiên phong dẫn dắt loài người lên một tầm cao mới, cậu có từng nghĩ đến lúc đó mình sẽ như thế nào không?" Trình Tư Niên nói rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại như tảng đá lớn đè lên mọi người.
"Sẽ có một phiến đá công đức được dựng lên rồi tên của các cậu sẽ được khắc trên đó, sau này các cậu có thể đưa cha mẹ hoặc người mình yêu thương nhất đến đó, kiêu ngạo nói với họ rằng các cậu là những người tiên phong, chính tay các cậu đã mở ra cánh cửa thời đại đó, góp một phần sức lực cho sự tiến bộ của nhân loại."
"Từ hấp dẫn người ta nhất trên thế giới này chẳng phải là đạt được mọi thứ mình muốn rồi áo gấm về làng sao?"
"Cho nên quay trở lại vấn đề ban đầu, thí nghiệm của chúng ta đương nhiên là hợp pháp." Độ cong bên môi Trình Tư Niên chưa hề hạ xuống: "Nếu không hợp pháp, chúng ta sẽ biến nó thành hợp pháp."
Ngữ điệu của anh ta không cao, từ đầu đến cuối đều nói năng rất rõ ràng rành mạch, không giống kiểu diễn thuyết đầy nhiệt huyết mà giống như đang tự nhiên chia sẻ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình vậy.
Giọng nói vẫn dịu dàng, trong thoáng chốc lại như ngửi thấy cái mùi thơm kỳ quái kia, não bộ càng lúc càng nặng nề, trong cõi u minh như có một giọng nói bảo cậu cứ làm như vậy đi, tên cậu sẽ được khắc trên phiến đá công đức, cậu sẽ được tất cả mọi người sùng bái, cậu sẽ là người tiên phong.
Nhưng nó lại như cơn gió lạnh lẽo thấm qua da thịt ngấm vào trong xương khiến người ta không ngừng rùng mình.
Trình Tư Niên dựng nên một tương lai mỹ lệ cho bọn họ, cả hội trường yên tĩnh, sau đó người đứng lên đầu tiên khi nãy đột nhiên hô to: "Hiến dâng vì thí nghiệm! Hiến dâng vì nhân loại!"
"Hiến dâng vì thí nghiệm! Hiến dâng vì nhân loại!"
Những người có mặt ở đây cũng cao giọng lặp lại lời anh ta.
"Mọi người có sẵn sàng cùng tôi sáng tạo ra tương lai mới không?"
"Sẵn sàng!"
Người đứng lên kia gào to nhất: "Trưởng căn cứ là hy vọng của chúng ta!"
"Trưởng căn cứ là hy vọng của chúng ta!"
Trong mắt Nha Thấu thoáng hiện lên vẻ kháng cự, sau đó lại bị những tiếng hô đinh tai nhức óc bên cạnh đánh tan, ánh sáng vốn có bỗng tối sầm xuống rồi dần dần tan rã.