Ngay cả chuyện ăn uống cũng bị họ kiểm soát gắt gao, chỉ cho phép nàng dùng đồ chay.
Ngày ngày trên mâm cơm chỉ độc có rau cải xào cùng đậu phụ non, đến cả việc tự mình nhóm bếp nhỏ để nấu chút đồ mặn cũng không được phép.
Nàng cũng thuận theo ý họ.
Thân vận đồ tang, đầu đội mũ trắng, đêm đêm lại thắp hương khóc than cho “tiên phu” quá cố.
Tạ Cửu Lang thấy thế, tức giận đến độ đá phăng cả lò đốt vàng mã của nàng.
“Ta vẫn còn sống sờ sờ ra đây, nàng ngày ngày đốt vàng mã như vậy, chẳng phải là cố ý nguyền rủa ta hay sao.”
Nàng vẫn quỳ trước bếp lửa nghi ngút khói, đưa tay áo lên chấm vội giọt nước mắt.
“Tiên phu của thiếp mới qua đời chưa đầy một tháng, linh đường trong nhà vẫn còn chưa kịp dỡ xuống.”
“Thiếp phận làm vợ, đáng lý ra phải đốt thêm ít giấy vàng, để giữ lại chút hơi ấm cho linh hồn chàng nơi chín suối.”
“Việc này, mẫu thân cũng rất mực ủng hộ, người còn tỏ ra vô cùng thông cảm cho phận giữ tiết của thiếp, đã đặc biệt dặn dò nhà bếp, tuyệt đối không được làm bất cứ điều gì trái với những điều kiêng kỵ của thiếp.”
Sắc mặt Tạ Cửu Lang lúc này trông chẳng khác nào vừa nuốt phải một con ruồi xanh.
Kể từ đó, đồ ăn thức uống trong nhà bếp lại trở về như cũ, không còn cảnh rau dưa đạm bạc nữa.
Người trên kẻ dưới trong Tạ phủ đều coi như nàng không hề tồn tại.
Tạ Cửu Lang còn ngang nhiên định nạp thêm một vị quý thiếp mới.
Có lẽ trong thâm tâm, hắn cho rằng nàng không thể nào đạt được cái tiêu chuẩn “hiền lương thục đức” mà hắn hằng mong muốn.
Nàng cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm, dù sao thì nàng còn phải chuyên tâm dưỡng thai.
Đến khoảng ba tháng sau, một thị thiếp của Tạ Cửu Lang bỗng dưng có thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ả tiện tỳ ngu ngốc đó lại còn cố tình chạy đến trước mặt nàng – vị chính thất phu nhân đang “sống cảnh góa bụa cả đời” này – để mà khoe khoang cho hả dạ.
Lại còn trơ trẽn đứng trước mặt nàng mà giả vờ nôn ọe, ra vẻ ốm nghén.
Ả ta thì giả vờ nôn.
Còn nàng thì lại nôn thật, nôn đến mức không sao kiềm chế nổi.
Vị đại phu trong phủ sau một hồi bắt mạch cẩn thận.
Liền mỉm cười cất tiếng chúc mừng. “Cửu thiếu phu nhân đã có tin vui rồi ạ.”
Chương 2
4
Chuyện có viên phòng hay không, Tạ Cửu Lang là người hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Hắn lập tức cầm đao xông thẳng vào phòng nàng, gầm lên. “Nàng dám cả gan sỉ nhục Tạ gia ta đến mức này ư.”
Nàng vẫn nghiêng người nằm trên chiếc sập gỗ, ánh mắt lười biếng khẽ ngước lên, rồi lại đảo một vòng đầy vẻ khinh thường.
“Hài tử trong bụng thiếp, nếu không phải là của Tạ Cửu Lang ngài, thì chính là cốt nhục của tiên phu đã yên nghỉ nơi chín suối.”
“Thiếp từ trước đến nay chưa từng một lần tư thông với bất kỳ kẻ nào bên ngoài, cớ sao lại bảo là sỉ nhục thanh danh Tạ gia.”
“Ngược lại, nếu không phải do chính Tạ gia các người cố tình tìm cách nhục mạ thiếp, thì sao sự việc lại đến nông nỗi này cơ chứ.”
Trước ngày thành hôn lại đột ngột đòi từ hôn, đó chính là lần sỉ nhục đầu tiên.
Cầu xin thánh chỉ ban hôn mà lại chẳng hề báo trước một lời với Mạnh gia, đó chính là lần sỉ nhục thứ hai.
Vội vàng muốn ép nàng phải đứng ra làm “quản gia”, lại còn ép Mạnh gia trong vòng mười ngày phải gả nàng đi, đó chính là lần sỉ nhục thứ ba.
Rồi lại đến chuyện không chịu vào động phòng.
Lại còn ngang nhiên kiểm tra khăn lụa trước mặt đông đảo mọi người.