Vị Hôn Phu Cũ Muốn Ép Ta Làm Thiếp

Chương 3



Nàng khẽ trấn an nha hoàn, rồi làm như không hiểu, đáp lời.

 

“Thưa mẫu thân, con và phu quân đã sớm động phòng rồi ạ, phu quân chỉ đợi tỉnh rượu mới rời đi thôi.”

 

Tạ phu nhân nghe thế thì giận đến tím cả mặt mày.

 

“Ngươi còn dám lừa gạt ta. Được, được lắm. Nếu ngươi đã động phòng cùng Cửu Lang, vậy chiếc khăn kia…”

 

Nàng đưa mắt nhìn về phía nha hoàn hầu cận bên cạnh bà ta, thấy thị nữ kia đang giương ra một chiếc khăn lụa trắng tinh.

 

Một cơn thịnh nộ bất chợt bùng lên trong lòng nàng.

 

Đường đường là một đại gia tộc có bề dày trăm năm, vậy mà lại dùng đến thủ đoạn hèn hạ nhường này để bức ép nàng.

 

Đem thứ đó ra trước bàn dân thiên hạ mà tra xét, quả thực là không còn chút phép tắc gia phong nào.

 

“Mạnh thị, ngươi giải thích thế nào về chuyện này đây.”

 

“Nếu đã động phòng, tại sao trên khăn lại không hề có chút m.á.u trinh.”

 

Những vị phụ nhân, các vị thẩm thẩm, cùng vài bậc trưởng bối có mặt ở đó đều trừng trừng nhìn nàng, ánh mắt dò xét.

 

Nàng vẫn giữ thẳng lưng, cất giọng đanh thép.

 

“Thưa các vị, con vốn dĩ là một quả phụ.”

 

“Đã gả vào Tạ gia, làm sao có thể vẫn còn là thân trong trắng được nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tạ gia các người muốn khinh nhục ta, hà cớ gì phải dùng đến cái cớ nực cười đến thế.”

 

Khi nàng dõng dạc tuyên bố mình là quả phụ, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Tạ phu nhân kinh ngạc đến độ trừng lớn đôi mắt, một tay chỉ thẳng vào nàng, một tay ôm lấy ngực, tựa hồ như không thở nổi.

 

Mấy vị phụ nhân khác vội vàng xúm lại đỡ lấy bà ta.

 

Phu nhân của Tạ đại lang vừa vội giúp Tạ phu nhân vuốt n.g.ự.c cho xuôi khí, vừa cất giọng chất vấn.

 

“Một quả phụ sao có thể đường hoàng bước chân vào cửa Tạ gia chúng ta.”

 

“Ta chưa từng nghe nói ngươi đã từng xuất giá bao giờ.”

 

Trong những gia tộc danh giá, phận quả phụ đều phải thủ tiết thờ chồng, tuyệt không được phép tái giá.

 

Gia tộc nào có phụ nữ tái giá, hoặc rước về một nàng dâu đã qua hai lần đò, đều bị xem là chuyện làm ô uế thanh danh gia tộc đã gây dựng trăm năm.

 

Nàng vẫn khoanh tay, ung dung đứng giữa sảnh đường, cất cao giọng đáp trả.

 

“Khi Tạ gia các người dâng sớ cầu xin Hoàng thượng ban hôn để cưới ta, chẳng lẽ đã không một lần tìm hiểu xem ta đã từng thành thân hay chưa ư.”

 

“Cũng may cho phu quân bạc mệnh của ta đã sớm qua đời, bằng không Tạ gia các người chẳng phải là đang công khai cưỡng đoạt thê tử của người khác hay sao.”

 

“Ngươi nói cái gì.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com