Ván Cờ Sinh Tử Tiếng đạn nổ dồn dập vang lên khắp sảnh lớn
người của Chu Ứng Hạc đã xuất hiện ứng cứu.
Ngay khi tình thế căng như dây đàn,
Đơn Quyết xông vào, nhanh như chớp.
Anh ném cho tôi một khẩu s.ú.n.g lục đen bóng:
“Bắt lấy!”
“Giang Tụng Ngọc, lần trước tao còn có thể thoát c.h.ế.t trong gang tấc, lần này là địa bàn của tao, hệ thống an ninh nâng cấp toàn diện, chúng mày không thắng nổi đâu!!”
Chu Ứng Hạc gào lên, giọng điên cuồng lẫn kiêu ngạo.
Tôi cười lạnh:
“Vậy thì chưa chắc.”
Tôi và Đơn Quyết đứng quay lưng vào nhau, tay giơ súng, như hai điểm tựa sống còn.
Tôi hỏi nhỏ:
“Họ đã sẵn sàng hết chưa?”
Đơn Quyết nhẹ nhàng đáp:
“Yên tâm, tin tưởng họ. Tin anh. Và tất nhiên…tin cả chị em gái của em nữa.”
…
Sau khi chị tôi vào nhà họ Chu,
phong cách âm nhạc của chị không còn luôn dịu dàng như trước.
Chị bắt đầu thi thoảng đổi tông, thay đổi tiết tấu.
Ban đầu tôi không để ý.
Cho đến sau khi chị mất, tôi tình cờ phát hiện những bản phối đó—
là mật mã riêng do hai chị em tự sáng tạo khi còn nhỏ, lúc bị giam giữ.
Tôi bắt đầu nghiên cứu toàn bộ nhạc phẩm của chị.
Và câu trả lời cuối cùng, tôi đã giải được.
Chị đã bí mật cài dây dẫn nổ trong nhà họ Chu,
lợi dụng kẽ hở giữa các camera để ẩn giấu toàn bộ kế hoạch.
Không ai biết.
Chị không chỉ thừa hưởng sự dịu dàng từ mẹ,
mà còn thừa cả sự lý trí và cẩn mật của ông ngoại.
…
Vài ngày trước,
tôi cũng lấy được bản nhạc cuối cùng từ tay Chu Ứng Hạc.
Trong tai nghe, giọng chỉ huy trầm ổn vang lên:
“Toàn đội vào vị trí.”
“Dây dẫn đã được kích hoạt, toàn bộ đội—rút trong vòng một phút!”
Tôi và Đơn Quyết lập tức liếc nhìn nhau một cái.
Không nói một lời, cả hai tránh làn đạn, cùng nhảy xuống từ tầng bí mật.
Còn đúng 5 giây.
Cảnh báo kích nổ vang lên, âm thanh chói tai như xé rách không gian:
“Cảnh báo—kích nổ sắp xảy ra! Mau nằm xuống! Mau rút——”
Nhưng đã quá muộn.
“ẦM!!”
Tiếng nổ xé toạc màn đêm.
Chu Ứng Hạc gào thét… rồi tắt lịm trong chớp mắt.
Toàn bộ biệt thự lộng lẫy hóa thành đống tro tàn.
Cột khói đen cuồn cuộn, ánh lửa đỏ rực như nuốt trọn mọi tội lỗi từng hiện diện nơi đó.
Tôi và Đơn Quyết ngồi trong xe màu đen,
im lặng nhìn khói tan, nhìn vàng bạc đổ nát,
nhìn hận thù được xóa sạch, chỉ còn tình cảm lặng lẽ chảy dài.
Rồi, chúng tôi lái xe rời đi.
….
Về đến nhà họ Giang.
Giang Chính Hải và Giang Thanh Phó run rẩy đứng bên cửa.
Không còn oai phong như trước, cả hai cúi đầu khúm núm như nô tài.
Tôi lạnh lùng ném tờ giấy chuyển nhượng cổ phần lên bàn.
“Ký đi.”
Giang Chính Hải tay run lập cập, cuối cùng vẫn phải ký tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - “Tiểu thư, bọn họ... xử lý thế nào ạ?”
Tôi nhấc mắt, giọng thản nhiên như nói chuyện thời tiết:
“Giết đi.”
Hai người sụp thẳng xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Giang Chính Hải run rẩy bò đến gần, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Tiểu Ngọc! Dù sao ta cũng là cha ruột của con mà! Con... không thể g.i.ế.c cha được!”
Tôi bật cười.
“Cha? Ông xứng sao?”
“Giết cha?”
Tôi bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp đại sảnh.
“Vậy ông g.i.ế.c vợ hại con thì tính là gì?”
Giọng tôi lạnh như băng:
“Nhớ kỹ đi—mẹ c.h.ế.t là vì bị ông làm cho tức đến kiệt sức.
Tôi bị bắt cóc năm mười bốn tuổi, cũng vì ông kết thù kết oán bên ngoài.
Chính Giang Thanh Phó gọi điện cho bọn bắt cóc.
Tiền chuộc chỉ một triệu, mà ông cũng lười chuyển.”
Tôi siết tay, cơn giận chồng chất năm xưa trào lên tận cổ.
“Chị tôi vì cứu tôi mà phải quỳ gối trước quỷ dữ, vậy khi chị ấy cầu xin ông, ông đang ở đâu?”
Tôi từng chữ từng câu như d.a.o cứa vào thịt:
“Các người... đáng chết.”
Tôi ra hiệu.
Ngay sau đó, bọn họ bị bịt miệng, trói gô,
ném thẳng ra thảo nguyên phía sau nhà.
Nơi đó… nhiều dã thú.
Tôi quay đi, không hề ngoái đầu lại
Loại cảm giác bị gặm nhấm tận xương tủy đó…
Cũng đến lượt bọn họ nếm thử.
“Tiểu thư Giang.”
Phía sau vang lên giọng trầm thấp quen thuộc.
Đơn Quyết chắp tay, mỉm cười:
“Không biết có vinh hạnh được cùng em và... con dạo một vòng?”
“Con?”
Tôi khựng lại, quay đầu.
Trời xanh cao vợi, mây trắng phiêu lãng.
Đơn Quyết mặc một chiếc áo khoác dài đen tuyền,
tay dắt theo Giang Châu Châu – đôi mắt bé sáng rực như ánh sao nhỏ.
Hai người một lớn một nhỏ,
từ xa thản nhiên bước về phía tôi, như chưa từng có m.á.u tanh hay đau đớn nào tồn tại.
[Phiên ngoại 1]
Về sau, khi tôi đăng nhập lại tài khoản trên trang web kết hôn,
tôi phát hiện:
Đơn Quyết đã chuyển tiền cho tôi.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!! Một khoản tiền không nhỏ.
Ghi chú là:
“Tiền lì xì cho vợ.”
Bên dưới còn một dòng chữ nhỏ:
“Không tính là cưới lần hai, vì vợ tôi vẫn là một người.”
[Ghi chú: Lễ vật cưới]
Phiên ngoại 2 – Góc nhìn của Đơn Quyết
Trong lòng Đơn Quyết,
luôn cất giữ một giấc mộng không thể chạm tới.
Năm 13 tuổi, vào một mùa hè nóng nực,
gia đình anh gặp đại nạn.
Chỉ vì cha anh – một viên chức nhỏ –
không chịu cúi đầu trước thị trưởng thành phố Hải Thị,
người đứng sau một đường dây buôn lậu khổng lồ.
Cả nhà đều bị thủ tiêu,
chỉ có mình anh trốn thoát.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương