Ván Cờ Sinh Tử

Chương 13



Chỉ mới vài ngày trước,

Chu Ứng Hạc vẫn còn ngồi trên đỉnh cao quyền lực.

Nếu là lúc đó, muốn cưới tôi,

hắn sẽ chẳng thèm quan tâm đến miệng đời.

 

Nhưng bây giờ, sau khi bị dồn ép,

kết quả cuối cùng là …

 

Hắn chỉ cho một chiếc xe đón dâu đến rước tôi vào buổi tối.

 

Không mời cha mẹ,

không khách khứa,

không ai hay biết.

 

Mục đích duy nhất:

giam giữ tôi trong căn biệt thự đó như chim trong lồng.

 

Cũng tốt.

 

Tôi vốn chẳng muốn rình rang ồn ào làm gì.

 

Tất cả người trong biệt thự, tôi đã cho dọn sạch.

 

Tự mình chỉnh lại chiếc váy cưới,

rồi bước vào phòng tắm,

chuẩn bị cho “lễ cưới” đẫm m.á.u của chính mình.

 

Tôi buông lỏng tâm trí, thả mình vào bồn tắm nước ấm.

Nhưng bao năm làm sát thủ, khiến tôi chưa từng thực sự lơi lỏng cảnh giác.

 

Chỉ một tiếng động rất khẽ,

cũng đủ khiến tôi lập tức cảnh giác.

 

Tôi quấn khăn tắm, ló đầu ra ngoài

không có ai cả.

 

Xem ra… là tôi đa nghi rồi.

 

Đột nhiên, một bóng người áp sát sau lưng tôi.

 

“Ai đó?!”

 

“Tiểu thư.”

 

“Đơn Quyết?”

 

Bàn tay Đơn Quyết lướt nhẹ qua vai tôi.

 

Giọng anh ta lành lạnh vang lên bên tai:

 

“Chiếc váy cưới trong phòng khách… rất đẹp.”

 

“Chẳng phải tôi đã cho giải tán toàn bộ vệ sĩ rồi sao?

Anh còn quay lại làm gì?”

 

Đơn Quyết không trả lời.

Anh chỉ ngậm lấy vành tai tôi, để lại một chuỗi nụ hôn nhẹ như lông vũ dọc theo cổ.

 

Lạnh buốt, tê dại, nguy hiểm.

 

Tôi biết rất rõ

người đàn ông này không bình thường.

“Tiểu thư, thật ra tôi không phải vệ sĩ đâu.”

“Tôi là sát thủ.”

“Có người thuê tôi… để lấy mạng cô.”

 

“Nhưng mà…”

“Cách c.h.ế.t mà người đó yêu cầu—quá kỳ quái. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.”

 

Xong rồi.

Chết tiệt, anh ta không nhìn thấy tin nhắn tôi rút lại nhiệm vụ sao?!

 

Tôi vội vàng nói:

“Tôi biết. Mọi thứ tôi đều biết cả.”

“Bởi vì… người thuê đó chính là tôi. Bây giờ—ưm…”

 

Đơn Quyết lập tức bịt miệng tôi lại.

 

“Tiểu thư…”

“Cái c.h.ế.t mà cô mô tả trước kia, tôi nghĩ mãi không ra.

Giờ thì tôi hiểu rồi.”

 



 

“Rất rõ ràng.”

Một khẩu s.ú.n.g lạnh như băng ép vào sau lưng tôi.

 

Đơn Quyết siết c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Cô sờ thử xem — có phải khẩu s.ú.n.g cô muốn không?”

 

Tôi bị nóng đến co rụt người lại,

nhưng lại bị anh ta ép giữ nguyên.

 

“Thưa cô chủ,”

“Khẩu s.ú.n.g này của tôi b.ắ.n nhanh, chuẩn xác…”

“Kế tiếp, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ cô giao.”

“Từng bước một…. g.i.ế.c c.h.ế.t mục tiêu.”

 



Tôi cũng rất mong đợi khoảnh khắc được “giết chết” đó, nhưng thời gian không cho phép

 

Đơn Quyết khoác trên mình bộ đồ sát thủ màu đen,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

gọn gàng, dứt khoát, nguy hiểm và quyến rũ đến rợn người.

 

Anh ta nhấc bổng tôi khỏi chiếc ghế sô-pha,

giúp tôi mặc chiếc áo giáp chống đạn.

 

Tôi mệt mỏi lườm anh:

“Đồ đôi hả?”

 

Anh cười khẽ,

“Chẳng lẽ em muốn mặc váy cưới do cái tên cầm thú kia chuẩn bị?”

 

Tôi lạnh lùng đáp:

“Tôi thà cả đời không mặc gì còn hơn.”

 

Đơn Quyết cúi xuống,

hôn nhẹ lên khóe môi tôi:

 

“Vậy mặc đồ của tôi —

sống sót cùng tôi.”

 

“Tôi muốn trả thù giúp em.”

“Nhưng tôi hiểu… nỗi hận này chỉ khi chính em ra tay mới hả giận.”

“Dù vậy, em phải nhớ—tôi mãi mãi là hậu thuẫn của em.”

 

Xe rước dâu đã đậu dưới lầu suốt hai tiếng đồng hồ.

Tài xế và người đi cùng đều lộ rõ sự mất kiên nhẫn.

 

Khi đến biệt thự của Chu Ứng Hạc, anh ta rõ ràng là đang tức giận.

 

“A Ngọc, em đến trễ hai tiếng.”

Giọng anh lạnh lùng, gằn từng chữ.

 

Tôi mỉm cười nhẹ, thái độ thản nhiên:

“Chỉ hai tiếng thôi mà.”

“Anh biết phụ nữ trang điểm rắc rối cỡ nào không?”

 

Chu Ứng Hạc khẽ cười:

“Xin lỗi, là anh… nôn nóng quá rồi.”

 

Hơi rượu vương trên khóe môi khiến nụ cười của anh ta trông càng giả tạo đến rợn người.

“Chúng ta đi tắm đi.”

 

Tôi xoay người một vòng, váy cưới phất nhẹ.

“Vội gì chứ?”

 

Chu Ứng Hạc đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.

“Sao em cứ muốn chạy vậy? Không ngoan chút nào.”

 

“Cạch.”

Một chiếc còng tay lạnh ngắt bỗng khóa chặt cổ tay tôi.

 

“Chu Ứng Hạc, anh đang làm cái gì vậy?”

 

Anh ta thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc:

“A Ngọc, em vẫn chưa thật lòng lấy anh.

Nếu em còn không ngoan…

Thì đừng trách anh cưỡng ép.”

 

Tôi mỉm cười, ánh mắt vô tội như chú mèo nhỏ.

“Vậy sao?

Vậy anh thử đoán xem—em đang giả vờ, hay thật sự không muốn?”

 

Nói dứt lời, tôi bất ngờ vung còng tay,

dùng sợi xích mà siết chặt lấy cổ anh ta.

 

Chu Ứng Hạc phản ứng chậm một nhịp, lập tức vùng vẫy,

hai tay cuống cuồng kéo sợi xích ra.

 

“Người đâu! Mau vào đây!”

 

Tôi ghé sát tai anh, cười khẽ:

“Người à?”

“Tất cả bị chồng tôi diệt sạch rồi.”

 

Sát ý trong mắt Chu Ứng Hạc bùng lên dữ dội,

cơn giận dồn ép khiến anh ta bật phát sức mạnh cuồng nộ,

giật đứt xích, hất tôi ra sau.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Hắn giơ tay định tát:

“Con tiện nhân này!”

 

Tôi lập tức giơ tay lên, dùng xích sắt chắn lấy cái bạt tai đó.

Ngay sau đó, tôi trượt cổ tay, lệch khớp để thoát còng.

Chiếc còng văng ra, đập thẳng vào mặt Chu Ứng Hạc.

 

Tôi xé toạc váy cưới, lộ ra bên trong là bộ đồ sát thủ được giấu kỹ.

 

“Cô—”

Chu Ứng Hạc lại càng kích động hơn, ánh mắt lóe sáng đầy biến thái.

Hắn xoa hai tay, giọng trầm khàn:

“Bảo bối, em thật biết cách tạo bất ngờ đấy.”

 

Tôi nhấn mũi chân, lưỡi d.a.o gắn nơi mũi giày bật ra sắc lẹm,

mạnh mẽ tung cú đá thẳng về phía hắn.

 

Cùng lúc đó, người của tôi đồng loạt tràn vào biệt thự.

 

Chu Ứng Hạc lùi lại, cười khẩy:

“Cô nghĩ chỉ từng đó người, có thể g.i.ế.c được tôi sao?”

 

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Phải. Chừng đó là đủ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com