Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 596: Một nhà ba người



Đến giờ tan học, cổng trường mở, những học sinh mặc đồng phục xếp hàng bước ra. Lớp nào cũng có học sinh cầm bảng đi đầu, còn các phụ huynh đứng ngoài đều nhìn về phía con.

Chiếc xe thể thao màu vàng của Tiêu Kỳ dừng lại trước cổng trường. Cậu đeo kính râm, dựa vào cửa xe chờ, dáng người cao ráo cùng khí chất lạnh lùng trông như nam chính trong phim điện ảnh.

Từ xa Mặc Mặc đã thấy Tiêu Kỳ, nhưng khi ra khỏi cổng trường, cậu bé thậm chí chẳng thèm nhìn mà đi thẳng về phía con đường đối diện. Tiêu Kỳ hiểu tính cách của cậu bé nên lên xe, lái xe từ từ theo sau, đợi đến khi xa cổng trường, không còn bóng dáng phụ huynh nào, Tiêu Kỳ mới tăng tốc vượt lên.

"Giờ có thể lên xe chưa, thiếu gia của bố?" Tiêu Kỳ không hề tức giận, nếu nhân viên của Tiêu Kỳ thấy ông chủ của mình kiên nhẫn với một đứa trẻ như vậy, chắc họ sẽ ngã ngửa vì sốc.

Mặc Mặc vẫn im lặng, cậu bé ngồi ở ghế sau, vừa lên xe đã đeo tai nghe vào, không thèm nói chuyện với Tiêu Kỳ.

Xe chạy đến trước một căn biệt thự, Mặc Mặc xuống xe, lễ phép cảm ơn rồi xoay người chạy vào nhà.

Tiêu Kỳ nhìn theo bóng lưng cậu bé, không vội theo vào. Cậu rút một điếu thuốc ra, nhưng nhớ đến việc cả Lật Lật và Mặc Mặc đều không thích mùi thuốc, cậu đành bỏ lại.

Mặc Mặc, một đứa trẻ ba tuổi về nước, giờ đã qua bốn năm, hiện đang học lớp hai tại một trường tiểu học quốc tế. Cậu bé mắc chứng tự kỷ từ nhỏ, sau ba năm điều trị ở nước ngoài, tình trạng đã cải thiện đáng kể, giờ đây cậu bé có thể thích nghi với cuộc sống học đường. Tuy nhiên, cậu bé vẫn không thích nói chuyện, càng không thích giao tiếp với ai, chỉ khi ở với mẹ mới chịu nói vài câu.

Lật Lật đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng thì vội ra xem.

"Con trai, con về rồi hả?" Cô cười nói, "Đi rửa tay đi, lát ăn súp nhé."

"Con tự lo được." Mặc Mặc lạnh lùng nói.

Lật Lật nhíu mày, cô biết con trai mình không thích việc Tiêu Kỳ đi đón. Đứa trẻ này dù không thích cũng không chịu nói thẳng, nếu không hiểu con, cô thật sự không đoán được ý nghĩa đằng sau câu nói của cậu.

Mặc Mặc vào phòng ngủ, thay đồ, rửa mặt rồi mới trả lời.

"Mẹ, chúng ta nói chuyện nhé." Cậu bé nghiêm túc nói.

Lật Lật ngạc nhiên, vội bỏ dở việc bếp núc, đến ngồi ở sofa phòng khách.

"Mặc Mặc muốn nói gì với mẹ hả?"

"Mẹ có cuộc sống của mẹ, con có thế giới của con. Mẹ không cần vì con mà đối mặt với những người hay việc mà mẹ không thích." Mặc Mặc tuy còn nhỏ nhưng cậu bé rất thông minh, thường hướng tất cả gen tốt của bố mẹ.

"Mặc Mặc, mẹ đã muốn nói với con những lời này lâu rồi nhưng mãi chưa tìm được thời điểm phù hợp. Hôm nay con đã chủ động muốn trò chuyện, mẹ sẽ nói hết, con có muốn nghe không?"

Mặc Mặc do dự một lúc mới gật đầu, ngồi xuống đối diện mẹ.

"Con đến với mẹ quá bất ngờ, nhưng đó là niềm vui lớn, mẹ đã sinh con ra mà không hề chần chờ. Nhưng sau khi sinh con, mẹ lại hối hận, không phải vì mệt hay khổ, mà vì mẹ không thể cho con tình yêu trọn vẹn. Mẹ đưa con đến thế giới này nhưng mẹ lại không thể cho con một gia đình bình thường, không thể để con lớn lên như những đứa trẻ khác. Thiếu thốn vật chất có thể bù đắp, nhưng thiếu hụt tinh thần thì không thể bổ sung. Nhất là khi phát hiện con bị bệnh, nhìn con sống trong thế giới riêng của mình, mẹ ước gì thời gian có thể quay lại. Làm mẹ, mẹ mong con trai mình được bình thường như những đứa trẻ khác. Mẹ muốn nó có ngoại hình tầm thường, IQ trung bình và một cuộc sống bình dị. Mẹ không muốn nó quá đặc biệt, vì đặc biệt đồng nghĩa với việc nó phải chịu ánh mắt soi xét của người khác, phải trải qua những điều mà những đứa trẻ khác không phải chịu."

Nói đến đây, Lật Lật đã nghẹn ngào. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại mới nói tiếp: "Ngày nào mẹ cũng tự nhắc nhở bản thân rằng mình đã làm sai rất nhiều. Vì vậy, mẹ muốn bù đắp cho con những thiếu sót về tình cảm. Tiêu Kỳ là cha ruột của con, từ này anh ấy biết đến sự tồn tại của con, anh ấy đã rất tích cực thực hiện nghĩa vụ làm cha. Dù mẹ với Tiêu Kỳ có kết hôn hay không, người đó vẫn là cha của con, mẹ không hề thấy miễn cưỡng hay oán trách. Con cứ yên tâm nhận lấy tình cảm của cha mình đi, đừng lo lắng cho mẹ."

"Làm sao mẹ biết con không thích việc mình đặc biệt?" Nghe mẹ nói hết, Mặc Mặc hỏi lại.

Lật Lật không biết trả lời thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai đứng dậy, lặng lẽ về phòng.

Tiêu Kỳ vào nhà, cậu đứng ngoài cửa một lúc, nghe trọn cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con.

Tâm trạng cậu vô cùng nặng nề, nhưng khi mở cửa, cậu vẫn nở nụ cười.

"Mùi gì thơm thế? Súp hả? Cho anh một chén nhé."

Lật Lật vào bếp múc cho Tiêu Kỳ một chén súp, vô tình hình thấy hai tấm vé triển lãm khoa học trên bàn.

"Ban đầu anh định đi với hai mẹ con, nhưng công ty đột nhiên có cuộc họp quan trọng. Ngày mai anh sẽ đưa hai mẹ con đi, khi nào xong em gọi cho anh nhé." Tiêu Kỳ cười nói rồi nhận lấy chén súp.

"Nếu bận thì không cần đưa đi đâu, em tự lái xe cũng được."

"Dù gì cũng phải dành thời gian cho gia đình, anh muốn ở bên hai mẹ con nhiều hơn."

Trái tim Lật Lật rung động, nhưng cô không nói gì thêm.

Tiêu Kỳ không ở lại lâu, cậu nói có việc rồi rời đi. Ra ngoài, cậu vứt tấm vé còn lại vào thùng rác. Ban đầu cậu định cả nhà ba người cùng đi, nhưng đột nhiên cậu nhận ra mình đã hơi vội. Dù hai năm đủ để một đứa trẻ làm quen với ai đó, nhưng Mặc Mặc không giống những đứa bé bình thường. Cậu bé cần nhiều thời gian và không gian hơn, và Tiêu Kỳ sẵn sàng đợi.

Sáng hôm sau, cậu đến sớm đợi dưới nhà, thấy Lật Lật dẫn Mặc Mặc ra, cậu vội xuống xe mở cửa.

Hai mẹ con ngồi phía sau, cả chặng đường không nói gì. Bầu không khí trong xe có hơi ngột ngạt, Tiêu Kỳ nhìn họ qua gương chiếu hậu, muốn bắt chuyện nhưng lại sợ không hợp lý. May mà có tiếng nhạc du dương làm dịu bớt sự im lặng.

Đến trước cổng triển lãm khoa học, hai mẹ con xuống xe. Tiêu Kỳ cũng bước ra, dựa vào cửa xe nhìn họ băng qua đường.

Đột nhiên có một chiếc ô tô lao thẳng về phía hai mẹ con. Không biết sao Tiêu Kỳ lại có phản xạ nhanh như vậy, chỉ vài bước chạy anh đã đến trước mặt đẩy hai người ra xa. Khoảnh khắc đó, chiếc xe như muốn đâm thẳng vào anh.

Tiếng phanh gấp vang lên chói tai, chiếc xe dừng lại cách Tiêu Kỳ chưa đầy 1cm. Những người đi đường xung quanh đều hét lên vì sợ, còn Lật Lật thì đứng chết lặng.

"Hai mẹ con có sao không? Có bị thương không?" Tiêu Kỳ sực tỉnh, cậu vội chạy đến ôm Lật Lật và Mặc Mặc, kiểm tra từ trên xuống dưới.

"Bọn em không sao, còn anh?" Lật Lật thấy tay Tiêu Kỳ đang run rẩy.

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt." Tiêu Kỳ thở phào, "Lần đầu anh biết thế nào là sợ hãi đấy, may mà hai mẹ con không sao, nếu không..."

Tiêu Kỳ sợ không phải vì bản thân, mà vì Lật Lật và Mặc Mặc. Khoảnh khắc chiếc xe lao về phía họ, bản năng của Tiêu Kỳ là bảo vệ họ, đó là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu.

Mặc Mặc hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động đó, ánh mắt của cậu bé không còn lạnh lùng như trước mà tràn ngập sự cảm động.

Buổi triển lãm khoa học đương nhiên không thể đi xem nữa, Tiêu Kỳ nhất quyết đưa hai mẹ con đến bệnh viện kiểm tra toàn diện. Dù họ không sao nhưng Tiêu Kỳ vẫn muốn đảm bảo mọi thứ đều ổn.

Một tay Tiêu Kỳ nắm tay Lật Lật, tay kia nắm tay Mặc Mặc, vô cùng xúc động. Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, người xưa quả nhiên nói đúng! Dường như cậu đã nhìn thấy tương lai không xa, khi cả nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau. Cậu tin chắc ngày đó không còn xa nữa!

[Hết]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com