Triệu Thiên, kẻ đã ảnh hưởng đến cuộc sống của Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch từ hơn mười năm trước, cuối cùng cũng rơi vào quên lãng.
Mọi thứ yên bình trở lại, đó cũng là điều Thương Dĩ Nhu mong muốn. Trải qua bao nhiêu sinh tử, Thương Dĩ Nhu nhận ra không có gì quan trọng hơn việc được sống bên gia đình.
Tuy nhiên, cô vẫn còn những đau đầu riêng. Chỉ Chỉ thực sự là một Hỗn Thế Ma Vương, chẳng ai có thể kiểm soát cô bé. Ngày nào cô bé cũng mắc lỗi, dù thái độ nhận lỗi rất tốt nhưng cô bé vẫn liên tục lặp lại những lỗi lầm cũ.
Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch bàn bạc, quyết định gửi Chỉ Chỉ vào một ngôi trường tư thục quản lý nghiêm, hy vọng cô bé sẽ được quản lý chặt chẽ hơn. Chỉ Chỉ đương nhiên không muốn đi, nhưng Thương Dĩ Nhu đã hạ quyết tâm đưa cô bé đến trường.
Không ngờ sau một tuần, đích thân ông nội Khúc đi đón Chỉ chỉ về nhà. Ông còn gọi Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đến phê bình một trận. Bà nội Khúc cũng nói hai đứa trẻ song sinh không thể tách rời, nếu không sẽ dễ bị bệnh. Đúng lúc Chỉ Chỉ bắt đầu ho và sổ mũi khiến hai ông bà càng xót xa, quyết định đưa cô bé về.
Dưới áp lực của người lớn, kế hoạch gửi Chỉ Chỉ vào trường nội trú đành phải bỏ dở. Cô bé vui đến mức cười không ngậm miệng, khiến Thương Dĩ Nhu nghi ngờ cô bé chỉ giả vờ ốm. Chỉ Chỉ đúng là đứa bé mưu mẹo, cô bé nắm rõ tính cách của mọi người trong nhà.
Ngày nào Thương Dĩ Nhu cũng đau đầu vì Chỉ Chỉ, Khúc Mịch thấy vậy cũng xót xa nên anh đã nghĩ ra một cách, không biết có hiệu quả không.
Khúc Mịch liên hệ với tòa án, mỗi khi có phiên tòa xét xử các vụ án liên quan đến thanh thiếu niên phạm tội, anh đều đưa con đi xem. Từ những vụ giết người, phóng hỏa, trộm cắp đến những tội nghiêm trọng khác, vụ án nào cũng khiến cảm xúc người ta dâng trào.
Chỉ Chỉ bị chấn động mạnh. Kể từ đó, cô bé ngoan hơn, dù đôi lúc vẫn phạm sai lầm nhưng so với trước đây, cô bé đã biết phân biệt nặng nhẹ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai đứa trẻ tốt nghiệp tiểu học, bước vào trung học cơ sở. Cả hai đều đã đến tuổi dậy thì, đặc biệt là Đại Đại, cậu bé đã cao 1m70, ngoại hình ngày càng điển trai. Mới nhập học chưa đầy một tuần, cậu đã trở thành hotboy được cả trường công nhận.
Cặp sách của Đại Đại lúc nào cũng đầy ắp thư tình, hộc bàn thì đầy đồ ăn vặt. Những món ăn vặt đều rơi vào tay Chỉ Chỉ, cô bé ăn nhiều đến mức mặt tròn trịa, bụng lúc nào cũng phình ra.
"Anh trai, anh nói xem mấy cô gái đó thích anh ở điểm nào vậy?" Chỉ Chỉ vừa nhai bánh vừa hỏi.
Đại Đại đang đọc sách, không buồn trả lời, nhưng cậu không chịu nổi sự tò mò của em gái.
"Không phải em cũng là con gái à? À quên, em không tính là con gái."
Nghe vậy, Chỉ Chỉ tức giận đến mức phồng mũi: "Nè, sao anh cứ mắng em vậy hả? Nói em gái cùng cha cùng mẹ của mình như vậy, anh có tự hào không? Em không tính là con gái thì tính là cái gì?"
"Em giống con gái chỗ nào?" Đại Đại hỏi lại.
Chỉ Chỉ giật mình, cúi đầu nhìn cái bụng phình to hơn cả ngực, rồi lại nhìn vòng eo thùng thình của mình, lập tức chán nản. Cô bé thừa nhận bản thân không có vóc dáng thon thả như những cô gái khác.
"Dù em có hơi mập thật nhưng sâu trong nội tâm em vẫn là một cô gái yếu đuối mà. Gặp kẻ xấu em cũng biết sợ, em cũng có lúc không mở được nắp chai, em cũng cần có người bảo vệ và có người con trai thích em."
"Em mà không mở được nắp chai thì chắc cái chai đó phải dùng dụng cụ mới mở được mất!" Đại Đại nói thẳng.
Chỉ Chỉ giận dữ dậm chân, nhưng cô bé chẳng làm gì được Đại Đại. Dù là Hỗn Thế Ma Vương trong nhà nhưng thực ra cô bé vẫn rất sợ anh trai.