Mùng hai Tết, Khúc Vãn Anh cùng chồng là Tiêu Thế Hữu dẫn con trai đi chúc tết. Cô hai nhà họ Khúc gọi điện từ nước ngoài về, hứa sang năm nhất định sẽ về nhà ăn Tết.
Dù trong lòng có suy nghĩ thế nào thì hôm nay, mọi người đều vui vẻ, hòa thuận, tạo nên bầu không khí đầm ấm.
Vì gia đình của Thương Dĩ Nhu không còn ai nên cô theo mẹ Khúc về nhà họ Thái, đến mùng sáu mới quay lại. Họ không về thẳng nhà mình mà đến nhà tổ. Cả nhà họ Khúc từ già đến trẻ quây quần bên nhau, ngày nào cũng vui vẻ, kéo dài đến hết rằm tháng giêng mới ai nấy về nhà của mình.
Năm nay Tết đến sớm, theo lịch thì mùng tám họ đã phải đi làm lại, nhưng gần đây không có án mạng nên mọi người đến mùng mười sáu mới đi làm lại bình thường.
Vừa lên văn phòng, Thương Dĩ Nhu đã nhận được một tin vui. Cấp trên xem xét, thấy tình hình nhân sự của khoa pháp y đang thiếu hụt nên quyết định điều động thêm một pháp y kỳ cựu từ huyện lên thành phố.
Người này tên Khâu Nguyệt Hoa, 47 tuổi, là một pháp y giàu kinh nghiệm. Vợ ông qua đời trong thời gian hậu sản sinh con, từ đó ông một mình nuôi con mà không tái hôn. Ba năm trước, con gái ông đi du học ở Anh, nghe nói sắp trở về.
Một người đàn ông vì con mà sống độc thân bao nhiêu năm, có thể thấy đây là một người cha có trách nhiệm.
Khâu Nguyệt Hoa đã làm việc tại Cục Công An huyện 20 năm, có kinh nghiệm dày dặn, từng được bầu là cá nhân tiên tiến cấp thành phố.
Thương Dĩ Nhu đã nghe danh về pháp y này từ lâu. Khi mới về Cục Công An thành phố, cô có nghe kể về những đóng góp của ông. Năm xưa có một vụ án rất nổi tiếng, chính nhờ báo cáo khám nghiệm tử thi của Khâu Nguyệt Hoa mà bốn tên tội phạm đều bị kết án.
Những người có chuyên môn xuất sắc như ông luôn đáng được tôn trọng. Đích thân Thương Dĩ Nhu đi đón tiếp Khâu Nguyệt Hoa, sắp xếp chỗ làm việc cho ông và quan tâm đến chỗ ở của ông ở Nam Giang.
"Vợ tôi có để lại căn hộ ở Nam Giang, là tài sản kế thừa từ mẹ cô ấy."
Khâu Nguyệt Hoa có khuôn mặt hiền lành phúc hậu, vừa nhìn đã thấy là người có đức.
Lương của ông không cao, nhưng con gái rất ngoan. Cô ấy đi du học bằng học bổng toàn phần, vừa học vừa làm thêm. Năm cuối, cô ấy thực tập tại một công ty, hằng tháng còn gửi tiền về nhà. Giờ cô ấy chưa về nước đã tìm được công việc với mức lương 8000 NDT sau khi trừ các khoản bảo hiểm và thuế. Mức lương này không thấp, còn có cơ hội thăng tiến.
Trước đây, thành phố từng muốn điều ông lên nhưng ông kiên quyết từ chối. Ở huyện, ông có nhà riêng với sân vườn, không cần phải mua thực phẩm, tiết kiệm được kha khá chi phí. Nhưng giờ con gái ông sắp về Nam Giang làm việc, ông mới đồng ý điều chuyển.
Thương Dĩ Nhu nghe nói ông đã có nhà, cười nói: "Thế thì tốt quá, để Tiểu Đinh dẫn ông đi làm quen. Nếu có gì cần trong công việc hay cuộc sống, ông cứ đến tìm tôi."
"Cảm ơn trưởng khoa." Khâu Nguyệt Hoa từng nghe đến danh Thương Dĩ Nhu, trước đây trong các cuộc họp cũng từng thấy cô từ xa. Không ngờ giờ tiếp xúc gần, cô lại thân thiện đến vậy. Nhìn Thương Dĩ Nhu, ông lại nhớ đến con gái, khóe miệng nở nụ cười hiền từ.
Khoa pháp y vốn có hai thực tập sinh, nhưng Tiểu Vương không chịu được cảnh máu me, chưa đầy ba tháng đã bỏ việc. Tiểu Đinh thì đã trở thành nhân viên chính thức. Khoa pháp y hiện có một trưởng khoa và ba pháp y, Tiểu Đinh thường xuyên hỗ trợ Khang Bình.
Thấy tình hình như vậy, Khâu Nguyệt Hoa xin điều động trợ lý của mình từ huyện lên. Đó là một cô gái tốt nghiệp trường y, năm nay 29 tuổi, vẫn còn độc thân.
Khâu Nguyệt Hoa đùa: "Ở huyện ít chàng trai ưu tú nên cô ấy không có nhiều lựa chọn, giờ lên thành phố rồi, có chàng trai nào tốt mọi người nhớ giới thiệu cho cô ấy nhé."
"Pháp y Khâu đừng nói vậy, không phải em không có lựa chọn, mà là em không muốn chọn thôi." Cô gái nói thẳng, "Mọi người nghĩ xem, cùng cầm dao mổ nhưng sao đãi ngộ với chúng ta lại thua kém bác sĩ nhiều đến vậy? Ha ha."
"Yên tâm, rồi sẽ có người trân trọng cô thôi. Nhìn trưởng khoa Thương của chúng ta xem, chồng chị ấy là người ngàn dặm khó tiền đấy!" Khang Bình cười nói.
Cô gái nghe vậy cười càng tươi: "Pháp y Khâu nói trên thành phố nhiều thanh niên xuất sắc nên tôi mới lên đây tìm thử đó!"
Cô gái này vui vẻ thân thiện, cười lên có lúm đồng tiền, trông rất xinh.
"Lê Tĩnh, tôi đăng ký ký túc xá giúp em rồi. Để Tiểu Đinh dẫn em đi, hôm nay em được nghỉ, ngày mai đúng 9:00 đến điểm danh."
Đinh Duệ Nhất xách vali giúp Lê Tĩnh, ký túc xá ở ngay sau Cục Công An, đi vài bước là đến.
"Người mới của khoa nào đây?" Lưu Tuấn từ ký túc xá bước ra, vừa thấy một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, hai mắt cậu liền sáng lên.
Lê Tĩnh cười nói: "Người mới của khoa pháp y, vừa được điều động từ huyện lên. Tôi tên Lê Tĩnh, năm nay 29 tuổi, sự đệ thuộc đội hình sự hả?"
Sư đệ? Lưu Tuấn nghe thế hơi bực, nhưng xét theo tuổi tác thì đúng là vậy.
Cô gái trước mặt trông tràn đầy sức sống, không giống 29 tuổi chút nào.
"Lưu Tuấn, đội hình sự." Cậu bước tới giúp cô xách đồ.
Vương Thành nghe bên ngoài ồn ào cũng chạy ra, thấy có một cô gái mới đến ký túc xá, cậu vội lau miệng còn dính kem đánh răng.
"Lê Tĩnh sao? Tôi là Vương Thành, cũng ở đội hình sự." Hai mắt Vương Thành cũng sáng lên.
Ba chàng trai trong ký túc xá vô cùng nhiệt tình, đặc biệt là Lưu Tuấn và Vương Thành. Đội hình sự vốn nổi tiếng là đám độc thân, nay có con gái đến, họ rất hào hứng.
"Bảo đội trưởng Lục của mấy anh cũng điều mấy cô gái từ dưới huyện lên đi, để mấy anh khỏi phải chạy đến khoa pháp y cướp người!" Tiểu Đinh sợ Lê Tĩnh bị làm phiền nên đứng ra bảo vệ.
"Nghe cậu nói cứ như chúng tôi chưa từng thấy con gái vậy! Mấy cô gái tầm thường kia sao có thể so được với chị Lê Tĩnh?"
"Đúng vậy! Chúng tôi có tiêu chuẩn rất cao, chị Lê Tĩnh hào phóng, hiền hòa, lạc quan, xinh đẹp, đáp ứng mọi tiêu chuẩn về phái đẹp của chúng tôi." Vương Thành miệng mồm lanh lẹ, cười hì hì nói.
Lê Tĩnh che miệng cười: "Mấy cậu cứ nói quá, chị đây cũng có mặt quyến rũ đấy!"
Tính cách Lê Tĩnh dễ gần, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với mọi người.
Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, điện thoại của Lưu Tuấn, Vương Thành và Đinh Duệ Nhất đồng loạt đổ chuông. Họ nhìn nhau, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc.
Họ nghe máy, đứng bật dậy.
"Có án mạng hả? Tôi đi với mọi người!" Lê Tĩnh đặt đồ xuống, chạy theo họ ra ngoài.
Bốn người chạy ra sân, thấy đoàn xe đang chuẩn bị lên đường. Khoa pháp y cử Khâu Nguyệt Hoa ra hiện trường, ông vừa mới lên thành phố, cần chứng minh năng lực. Ông sợ lần đầu làm việc với Tiểu Đinh sẽ gặp khó khăn, nhưng thấy Lê Tĩnh đi cùng, ông liền yên tâm bắt tay vào công việc.