Tuý Quỳnh Chi

Chương 58: Cái khó ló cái khôn



Mấy ngày lễ náo nhiệt như vậy thường cũng là lúc lạc mất nhiều nữ tử và hài tử nhất.

Mẫu thân Sở Lâm Lang đã từng kể với Lâm Lang rằng lúc bà còn nhỏ đã bị người lạ bế đi rồi trải qua chuyện bán đi như thế nào.

Có lẽ vì trải nghiệm thảm khốc của mình mà lúc Lâm Lang còn nhỏ, mẫu thân chưa bao giờ để nàng chen vào đám đông như vậy, đi đâu cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Vì mẫu thân nhắc đi nhắc lại nên Sở Lâm Lang thường cũng rất chú ý.

Chỉ là nàng vạn lần không ngờ tới, đây không phải là vùng quê hẻo lánh mà là dưới chân thiên tử! Hơn nữa nàng cũng không phải một mình, vậy mà lại có kẻ tiểu nhân to gan như vậy, ban ngày ban mặt cũng dám bắt đầu theo dõi một phụ nhân.

Chỗ này đã có chút vắng vẻ, mà mấy người theo sau lưng ai nấy đều vai to eo tròn, nếu lúc này la lớn lên chỉ tổ kích động họ xông tới bắt người, vậy nên khi bên cạnh nàng chỉ có hai tiểu nha hoàn và một tiểu thị, hẳn không phải là đối thủ của bọn họ.

Đi tiếp về phía trước lại là một ngã tư, nơi đó có một chiếc xe ngựa với thùng xe bằng gỗ liễu đang đỗ mà người đánh xe với cái mặt đen đang ngồi trên xe ngựa dường như cũng cố ý vô tình mà nhìn nàng...

Sở Lâm Lang cố ý dừng lại để đứng ngắm hoa mai bên tường lộ ra một nửa phía đầu ngõ, trong lòng thì lập tức đã suy nghĩ được thông suốt.

Nàng biết vì sao mấy người phía sau mãi vẫn chưa ra tay - họ nhất định là đang đợi mình đi đến con ngõ có xe ngựa đỗ đó!

Đến lúc đó người phía sau ùa lên là có thể mà nhét nàng đang không đề phòng vào xe ngựa tiếp ứng, đến lúc đó mấy nha hoàn bên cạnh cũng sẽ không kịp mà phản ứng.

Đợi nàng lên xe rồi bị bịt miệng, trói tay trói chân thì sẽ là cá trên thớt, để mặc cho người xâu xé.

Sở Lâm Lang cố gắng hít thở sâu một cái để mình nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng đánh giá bốn phía rồi quay đầu hỏi nhỏ tiểu thị bên cạnh: "Vương Ngũ, bình thường ngươi phụ trách nhóm bếp đốt củi, trên người có mang bùi nhùi không?"

Vương Ngũ không hiểu ra sao nhưng cũng gật đầu nói: "Có chứ! Quản sự cần dùng?"

Thấy Sở Lâm Lang gật đầu, hắn liền đưa bùi nhùi mang theo cho Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang bẻ gãy bùi nhùi rồi đột nhiên ném nó về phía một hàng rào thấp, đốt cháy đống củi được chất đống của căn nhà ở đó.

Đống củi kia thật sự quá tốt, trên cùng chất toàn là những cành thông nhỏ dùng để đốt lửa, vừa gặp lửa liền cháy, trong nháy mắt đã bốc lên một làn khói đặc.

Hạ Hà và Đông Tuyết không hiểu ra sao, có chút hoảng loạn mà cùng nhìn đại cô nương của mình.

Đại cô nương vì sao lại đốt lửa giữa ban ngày? Chẳng lẽ là vì kết thù với nhà này?

Đúng lúc này, Sở Lâm Lang liền gào to: "Không xong rồi! Cháy nhà rồi! Người đâu mau tới dập lửa!"

Hét xong câu này, nàng liền nhỏ giọng với ba người bên cạnh: "Nhanh, cùng ta hô!"

Đông Tuyết tuy không hiểu ra sao nhưng thấy lửa càng lúc càng dữ dội, nếu không dập lửa thì sẽ đốt cháy luôn cả hàng rào liền cũng hô theo. Hai người kia cũng vội vàng gào lớn.

Trong lúc nhất thời, con ngõ hẻm yên tĩnh toàn là tiếng la hét của họ.

Mà với biến cố đột ngột này, mấy gã nam nhân theo sau họ đều có chút phản ứng không kịp.

Sở Lâm Lang liếc thấy mấy gã vẫn luôn theo sau họ dường như cũng ngơ ngác, không ngờ được rằng nàng đột nhiên lại châm lửa gọi người.

Tên nam nhân cầm đầu kia lập tức nhận ra!

Tiểu nương tử này thật sự là tinh ranh xảo quyệt! Nhất định là nàng đã phát hiện ra bọn họ nên mới dùng chiêu này.

Nghĩ đến dặn dò của Trần viên ngoại, tên nam nhân kia lại nhìn khoảng cách giữa họ rồi định xông qua đá ngã mấy tên tùy tùng kia, sau đó lôi phụ nhân kia lên xe.

Dù sao thì loại chuyện này trước kia bọn họ cũng từng làm rồi nên cũng thuần thục lắm! Hơn nữa bọn họ cũng không định tránh người, họ chính là muốn hủy đi danh tiết của phụ nhân này, cho nàng ta một bài học.

Nghĩ vậy, hắn vẫy tay một cái, mấy gã nam nhân phía sau liền ùa lên.

Sở Lâm Lang sớm đã có chuẩn bị, trong tay đã rút một cây gậy cháy, nàng đặt ngang trước người, đồng thời giọng hô càng lúc càng lớn hơn: "Ôi chao, nhà sắp cháy đến nơi rồi!"

Miệng thì hô cháy nhưng cây gậy lửa trong tay lại không chút do dự mà vung về phía mấy gã nam nhân kia!

Tên xông lên trước bị cây gậy lửa đánh trúng tay, bỏng đến mức kêu ối lên một tiếng.

Mà lúc này Hạ Hà và Đông Tuyết mới ngộ ra, chỉ là Hạ Hà vẫn không có phòng bị mà bị một gã nam nhân lôi kéo rồi lập tức bị bóp cổ.

Đông Tuyết lại học theo dáng vẻ của Lâm Lang mà rút một cây gậy che trước người, đồng thời cũng la càng lúc càng lớn hơn!

Tuy vì tiết Hoa Triêu mà nhà nào cũng đi dạo phố đền Hoa thần nhưng cũng có người già, hoặc những người không thích chen chúc mà ở nhà trông coi.

Nghe thấy bên ngoài đột nhiên có người hô to cháy nhà, lại theo tiếng mà nhìn, giữa không trung quả thật có làn khói đặc bốc lên liền có người lác đác mở cửa xem.

Nhìn thấy hàng rào bên cạnh quả thật là đã bốc cháy, hàng xóm phía hai bên sợ lan sang đến nhà mình liền cũng vội vàng la lớn lên cháy nhà, cứ như vậy, ngõ hẻm vốn yên tĩnh lại có càng lúc càng đông người đến tụ tập.

Bởi vì nhà bị cháy kia cũng có người đi ra, thấy củi đã cháy lên rất cao liền vội tạt nước để dập lửa, vừa giận dữ vừa hỏi xem là đứa trẻ nhà nào hư thế, dám đốt củi nhà ông?

Sở nương tử lập tức chỉ về phía tên nam nhân đang bóp cổ Hạ Hà: "Chính là mấy tên nam nhân này! Chúng ta đã tận mắt thấy bọn chúng châm lửa! Tỳ nữ của ta ngăn cản bọn chúng còn bị bọn chúng bóp cổ!"

Mấy tên nam nhân kia không ngờ Sở Lâm Lang lại nói dối trắng trợn đến như vậy, nhất thời tức giận mà phản bác lại: "Đánh rắm, rõ ràng là ngươi châm lửa!"

Nhưng tiếc là mấy gã nam nhân này mặt mày đầy vẻ giang hồ thô bạo, hơn nữa bọn họ đúng là đang bắt một nữ tử yếu đuối, vừa nhìn đã biết là không phải hạng lương thiện gì!

Thế là nhà kia cùng mấy người hàng xóm hiếu kỳ liền vây kín mấy gã nam nhân này, ồn ào nói muốn báo quan.

Trong lúc đó, tên nam nhân cầm đầu kia cũng thử vu oan Sở Lâm Lang bọn họ là nô tỳ bỏ trốn của nhà hắn, bọn họ đến là để bắt họ đi gặp chủ tử.

Nhưng tiếc là Sở Lâm Lang đã đứng trên bục đá trong ngõ mà cao giọng hô to: "Các vị hàng xóm, mấy người này chính là bọn bắt cóc! Ta nghe thấy bọn chúng nói trước khi phóng hỏa rằng thừa lúc các vị đang cứu hỏa, muốn lẻn vào sân các vị để bắt cóc nữ nhi của các vị đấy! Mau bắt lấy bọn chúng, nếu không sẽ lại có nữ nhi nhà lương thiện bị bọn chúng hại!"

Lời này vừa thốt ra, ngõ hẻm lại trở nên ồn ào, mấy gã nam nhân bị người vây chặt, có bà tử trở về nhà lấy thùng đồ ăn thừa tạt lên người mấy tên đó! Lại có người mắng chửi om sòm, giơ gánh nước lên đánh vào lưng và đầu của mấy tên này.

Có mấy gã nam nhân không cam lòng mà vẫn muốn lôi kéo Sở Lâm Lang lại càng khẳng định cái danh bắt cóc của chúng.

Lần này thậm chí không cần Sở Lâm Lang phải chống cự, một đám hàng xóm nhiệt tình đã che chở cho nàng, hung hăng đánh mấy tên "bắt cóc" này!

Với tình thế như vậy, căn bản là không có cách nào để xông vào đám đông mà lôi Sở Lâm Lang lên xe ngựa.

Mấy gã nam nhân này trước đây đều là đạo tặc cướp của giết người, nào có từng chịu nghẹn uất như thế này? Cuối cùng tên cầm đầu dứt khoát rút ra đoản đao trong lòng, muốn đâm người ta, dọa cho đám hàng xóm xung quanh phải liên tục lùi lại!

Đúng lúc này, đột nhiên có người hô to: "Nha dịch đến rồi!"

Mấy tên vốn cũng định rút dao ra kia thấy tình thế trở nên bất lợi liền dứt khoát thả Hạ Hà ra rồi mạnh mẽ đẩy ra đám người vây đánh bọn họ mà chạy liền một mạch lên chiếc xe ngựa đỗ ở đầu ngõ rồi chạy mất hút.

Sở Lâm Lang thấy mấy người kia đã lên chiếc xe ngựa vốn đỗ ở đầu ngõ rồi cuối cùng cũng đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra vừa rồi trước khi dẫn hàng xóm đến, Sở Lâm Lang đã dặn tiểu thị Vương Ngũ lẻn ra con phố gần đó tìm sai dịch tuần tra trị an để báo quan, vậy nên mấy sai dịch mới đến nhanh như vậy.

Tuy đám đại hán kia đã chạy mất hút nhưng Lâm Lang với tư cách là nhân chứng vẫn phải đến nha môn lấy khẩu cung, Lâm Lang rất muốn đến nha môn!

Nàng cũng không biết mấy tên cướp kia đã chạy xa chưa, nếu mình một mình trở về, liệu có gặp lại bọn chúng không.

Khi nàng đến quan phủ, nàng nói thật với đại nhân quan phủ và thừa nhận rằng mình đã phóng hỏa để tránh nguy hiểm, cũng nguyện ý muốn bỏ ra tiền bạc để đền bù tổn thất cho nhà kia, ngoài ra nàng cũng muốn bỏ ra chút tiền làm tiền trà nước để tạ ơn mấy hàng xóm đã giúp nàng thoát nạn.

Đúng lúc nàng đang thương lượng tiền đền bù với người bị hại thì Tư Đồ Thịnh liền vội vàng chạy đến. Hóa ra là Vương Ngũ sau khi báo quan xong lại lẻn về phủ Thị lang thông báo cho Tư Đồ Thịnh.

Sở Lâm Lang đi theo sau lưng Tư Đồ Thịnh, thấp giọng nói: "Đại nhân, sao chàng lại đến? Ta đã nói xong chuyện tiền bạc với người bị hại rồi, chỉ cần đền tiền là có thể đi rồi. Chàng còn đến đây làm gì? Cần gì phải dính một thân tanh tưởi?"

Nàng chưa nói rõ với nha môn thân phận quản sự của phủ Hộ bộ Thị lang của mình chính là vì sợ liên lụy đến danh tiếng của hắn, mang tiếng phủ này nuôi ra ác nô.

Nhưng hắn lại đến, chẳng phải là khiến thành công dã tràng sao?

Tư Đồ Thịnh liếc nàng một cái rồi không nói gì, chỉ khoác áo choàng của mình lên người nàng, lúc này vào đêm rồi vẫn hơi lạnh.

Hắn dẫn Sở Lâm Lang lên xe ngựa rồi nói như thể đương nhiên: "Nàng là người của ta, ta không đến thì ai đến? Mấy người đó có đánh nàng không? Ở trong đó có bị tủi thân không?"

Nói xong, Tư Đồ Thịnh đã tự kiểm tra Sở Lâm Lang xem nàng có bị thương hay không.

Sở Lâm Lang có chút sững sờ, từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẫu thân ruột cũng chưa từng nói lời bảo vệ nàng như vậy, khi phụ thân đánh nàng, mẫu thân chỉ bảo nàng nhịn, tránh đi.

Gả vào Chu gia, nàng càng quen xông lên phía trước phu quân để che mưa chắn gió.

Như chuyện gây ra phiền phức vô cớ như thế này, nếu đổi thành tiền phu Chu Tùy An đến bảo vệ nàng thì chỉ sợ hắn sẽ không cần hỏi đến nguyên do mà vô lý mắng mỏ nàng ở nha môn, vô cớ gây ra phiền phức cho hắn ta.

Tư Đồ Thịnh không hỏi nguyên do mà nàng gây họa, hắn chỉ quan tâm nàng có bị khi dễ, có bị đánh đập hay không...

Nỗi kinh hãi sau khi bị một đám nam nhân xa lạ theo dõi rồi vừa thoát được một kiếp nạn dần dần phát tác trong buồng xe tĩnh lặng này, dường như nàng cuối cùng cũng có thể yếu đuối một chút, tìm một người nào đó để có thể làm nũng và khóc lóc rồi...

Sở Lâm Lang nhìn Tư Đồ Thịnh, khóe mắt nàng dần dần đỏ lên, nàng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mím môi, nghẹn ngào khóc lớn rồi ôm lấy lồng ngực rộng lớn và rắn chắc của Tư Đồ Thịnh.

Tư Đồ Thịnh không chịu đựng nổi nhất là khi nữ nhân này khóc. Thuở thiếu thời, khi nha đầu nhà bên có thể khóc cả đêm khiến hắn không ngủ yên giấc, trái tim trong lồng ngực sẽ âm ỉ mà đau theo từng tiếng nấc của nha đầu ấy...

Giờ đây điểm yếu của hắn dường như vẫn không đổi, hắn chỉ có thể nhịn đau lòng, nhíu mày rồi ôm chặt lấy nàng như đang dỗ dành một hài tử rỗi khẽ lay động nàng: "Không sao rồi, nàng cứ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Là ai khi dễ nàng?"

Sở Lâm Lang không quan tâm đâu, cơn yếu đuối hiếm có của nữ tử này một khi nổi lên thì nếu không khóc cho tới cùng sẽ không nói nổi nên lời.

Mãi đến cuối cùng, Tư Đồ Thịnh ôm ngang nàng vào lòng, hôn lên trán rồi xuống khóe miệng nàng, nàng mới dần dần ngừng ấm ức, kể tỉ mỉ chi tiết chuyện hôm nay có người theo dõi mình.

Sắc mặt Tư Đồ Thịnh dần thay đổi, cả người hắn đều dần nghiêm túc lên, cánh tay ôm nàng cũng dần trở nên căng cứng.

Sở Lâm Lang cảm thấy dường như mình đã dọa đến đại nhân, nàng vội vàng hòa hoãn: "Hẳn chỉ là mấy tên bắt cóc vô lại, thấy nữ tử lẻ loi liền nghĩ muốn bắt người thôi."

Tư Đồ Thịnh lại lắc đầu khẳng định: "Bọn chúng biết nàng là ai, cũng biết nàng sẽ đi đâu, vậy nên chiếc xe ngựa kia mới sớm đã đi vòng để chặn ở đầu ngõ, đợi nàng tự sa vào lưới!"

Nghe hắn phân tích như vậy, Sở Lâm Lang cũng hít vào một hơi lạnh, đúng vậy, nàng còn chưa kịp nghĩ rõ điểm này!

Nhưng nếu đã biết rõ rằng nàng là quản sự của phủ Thị lang mà vẫn muốn bắt nàng, rốt cuộc là vì điều gì?

Trong lòng Tư Đồ Thịnh đã có đáp án, dù sao thì ở Kinh thành này, người dám làm ra chuyện như vậy giữa ban ngày cũng không có mấy ai.

Hắn lặng lẽ ôm Lâm Lang, cuối cùng vẫn tự trách mà nói: "Là lỗi của ta, lúc đầu nên nghe lời nàng, thanh lọc cả nội lẫn ngoại viện... Mấy hôm nay e là phải ủy khuất nàng rồi, nội ngoại viện và nữ học, nàng tạm thời đừng đi đâu hết."

Thấy hắn không muốn nói tỉ mỉ, Sở Lâm Lang cũng hiểu chuyện mà không hỏi.

Hôm đó sau khi trở về, Tư Đồ Thịnh liền an bài cho Sở Lâm Lang, bảo nàng uống chút canh an thần rồi lại hôn lên trán nàng, bảo nàng hãy ngủ một giấc thật ngon.

Còn hắn thì ở trong thư phòng suy nghĩ về chuyện mà Sở Lâm Lang vừa kể chi tiết với hắn.

Chuyện này chính là lỗi của hắn, hắn đã quên mất rằng mình giờ không tính là một thân một mình nữa. Trong phủ hắn giờ đã nuôi người khiến hắn không thể không để ý, sao có thể để cho kẻ khác muốn làm gì thì làm?

Nghĩ vậy, hắn đứng dậy đi đến bên giá sách, ở ngăn kín sau giá sách lấy ra một con dao găm rồi để vào trong lòng, sau đó hắn vẫy tay gọi Quan Kỳ: "Người đánh xe đưa Sở nương tử ra cửa hôm nay tên gì?"

Quan Kỳ nói: "Tên là Quý Thương, là bà con của nhà mẹ Vương bà tử, được Vương bà tử giới thiệu vào phủ."

Tư Đồ Thịnh gật đầu rồi nói: "Gọi tiểu thị đi cùng Sở nương tử hôm nay đến, rồi bảo Quý Thương thắng ngựa xe, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến."

Tuy sắp hoàng hôn rồi nhưng đại nhân đến công sở làm việc qua đêm cũng là chuyện thường. Quan Kỳ gật đầu rồi liền đi dặn chuẩn bị xe ngựa.

Khi xe ngựa ra khỏi ngõ, Tư Đồ Thịnh lại bảo người đánh xe đi về phía cửa thành, một đường đến bên một bãi tha ma hoang vu.

Lúc này mặt trời đã lặn sau đỉnh núi, quạ đậu đầy cành, bị một tiếng bánh xe làm kinh động khiến chúng kêu loạn lên một trận, rùng rợn như đang tế quỷ.

Quý Thương kia dừng xe ngựa bên đường, có chút sợ sệt mà hỏi: "Đại... đại nhân, ngài rốt cuộc là muốn đi đâu? Đã đến mép của bãi tha ma rồi."

Tư Đồ Thịnh vén rèm xe lên nhìn rồi xuống xe ngựa, chắp tay ra sau lưng rồi đi vòng hai vòng, một mình đi về phía bãi tha ma.

Quý Thương xoa xoa cánh tay rồi nhìn bốn phía, sau đó hắn hỏi Quan Kỳ: "Đại nhân đến đây là muốn tế điện vị tiên nhân nào?"

Quan Kỳ trừng mắt nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: "Tiên sư nhà ngươi mới chôn ở bãi tha ma này đấy."

Một lát sau, Tư Đồ Thịnh quay lại rồi bảo Quý Thương và Vương Ngũ xách hai cái xẻng xuống, tìm một chỗ bằng phẳng rồi bảo hai người họ đào đất.

Vương Ngũ không hiểu ra sao nên hỏi: "Đại nhân đây là muốn làm gì?"

Tư Đồ Thịnh dựa vào một bên xe ngựa, hắn nhướng mày, bình tĩnh nói: "Chôn một con chó không nghe lời... Mau làm đi, chúng ta còn phải kịp bữa tối trong phủ."

Vương Ngũ không nghi ngờ gì mà lập tức cầm xẻng lên rồi bắt đầu đào, hắn còn cười nói với Quan Kỳ: "Nghe nói tối nay có thịt đỏ hầm rượu hoa do Sở nương tử tự tay xuống bếp, mùi vị thơm lắm! Không biết ta có thể xin được ít nước thịt chan cơm ăn không..."

Còn Quý Thương thì sau khi do dự một lúc cũng cầm xẻng bắt đầu đào.

Đợi đến khi đào xong một hố sâu, hai người cả người đầy mồ hôi mệt nhọc liền muốn bám mép hố đất trèo lên.

Đúng lúc này, hai tay họ đột nhiên bị người ta dẫm mạnh, Tư Đồ Thịnh và Quan Kỳ hai người lấy hai dây gai, trói tay hai người họ lại.

Lúc này bên hố đất đã đóng hai cái nêm gỗ đóng quan tài, khi buộc dây gai trói tay họ vào nêm gỗ, hai người vẫn đang đứng trong hố sâu liền như bị treo lơ lửng, họ kêu ầm ĩ lên.

Tư Đồ Thịnh ngồi xổm, nhìn hai người cầu xin, nói rằng đau tay quá, hắn chỉ chậm rãi nói: "Biết trước kia ta làm việc ở đâu không?"

"Nổi danh" khắp kinh thành là hình lại Đại Lý Tự tàn nhẫn, tinh thông mười đại cực hình của nhà Tấn, ai mà không biết?

Thấy hai người này đều hoảng loạn gật đầu, Tư Đồ Thịnh liền rút dao găm từ trong lòng ra, vỗ mặt hai người rồi nói: "Ta hỏi gì, các ngươi nói nấy, nếu không thành thật thì đừng trách ta hạ đao vô tình!"

Nói đến đây, Tư Đồ Thịnh dừng lại một chút rồi nói: "Hôm nay chuyện Sở nương tử ra khỏi cửa, các ngươi đã tiết lộ cho người nào?"

Vương Ngũ nghe xong liền vội nói trước: "Ta đang ăn sáng, Đông Tuyết liền bảo ta giúp khiêng giỏ hoa, nói rằng Sở nương tử muốn ra cửa để tặng quà. Ta căn bản là không nói chuyện với người ngoài!"

Quý Thương cũng vội nói: "Ta cũng vậy, Hạ Hà nói Sở nương tử muốn ra cửa, ta liền chuẩn bị xe ngựa, không hề nói nhiều với người khác."

Tư Đồ Thịnh lại hỏi, khi đến phủ Tế tửu thì sao?

Vương Ngũ lại vội trả lời trước, nói rằng hắn ta giúp hai nha hoàn khiêng giỏ hoa vào phủ, Sở nương tử lén nhét bánh hoa quả tươi cho hai nha hoàn, cũng chia cho hắn ta một ít, hắn ta liền cùng hai nha hoàn ở hành lang chia nhau ăn bánh, không hề nói chuyện với người ngoài.

Còn Quý Thương thì nói, sau khi đưa Sở nương tử đến phủ Tế tửu, hắn ta chỉ đợi ở trong xe ngựa.

Nhưng tiếc là câu trả lời của hai người này đều không thể khiến Tư Đồ Thịnh hài lòng.

Hắn lạnh lùng nói: "Ta biết hôm nay có người bán đứng Sở nương tử nên mới có người chặn nàng giữa đường, nếu hai ngươi đều cứng miệng thì cũng không sao, đao của ta là tinh cương luyện thành, cắt các ngươi theo khe xương, cắt đến cuối cùng cũng không cùn lưỡi đao. Ta thường bắt đầu từ ngón tay, các ngươi không khai thì ta sẽ cắt ngón tay các ngươi trước..."

Nói xong lời này, hắn liền dẫm lên cổ tay Vương Ngũ rồi cùng với một tiếng kêu thảm thiết của Vương Ngũ, mấy ngón tay đẫm máu bị Tư Đồ Thịnh ném trước mặt Quý Thương.

Vương Ngũ khóc một mặt đầy nước mắt, la lớn nói rằng mình bị oan.

Cảnh tượng đẫm máu như vậy, người thường như Quý Thương sao chịu nổi, hắn bị dọa đến mức tè ra quần, dưới thân ướt đẫm.

Đợi đến khi Tư Đồ Thịnh cũng dẫm lên cổ tay hắn, muốn cắt ngón tay hắn theo kiểu đó, hắn liền như bị cửa ép mà gào lên đến mức khản giọng: "Đừng! Ta khai, ta khai, là ta nói tin Sở nương tử ra khỏi cửa cho biểu đệ ta..."

Hóa ra Quý Thương này có một biểu đệ làm việc ở Trần Ký trà trang, mấy hôm trước tìm đến hắn, nói rằng chỉ cần thỉnh thoảng tiết lộ hành tung của quản sự chủ tử trong phủ thì sẽ cho hắn năm lạng bạc thưởng.

Quý Thương lúc đầu thấy kỳ quái không dám, nhưng không chống lại được sự dụ dỗ của biểu đệ mình, hắn còn hứa thêm mấy chỗ tốt khác, nói rằng tên Tư Đồ Thị lang này trên triều đã đắc tội người, làm quan không được dài lâu đâu, chỉ cần Quý Thương biết thời biết thế thì sau này có thể sắp xếp hắn đến nhà Trần viên ngoại làm một tiểu quản sự.

Trần viên ngoại ở Kinh thành vốn đã có tiếng, thậm chí còn có danh là hoàng thương.

Quý Thương động lòng nên sau khi biểu đệ nói nếu Sở nương tử ra cửa thì thông báo cho hắn ta, hắn cũng làm theo như vậy.

Hôm nay, hắn đưa Sở nương tử đến phủ Tế tửu đại nhân, khi quay đầu liền đi đường tắt để chạy đi thông báo cho biểu đệ mình.

Tiếp theo hắn lại theo chỉ thị của biểu đệ mà cố ý đánh xe đến đoạn đường đông người, dụ dỗ Sở nương tử xuống xe. Nhưng chuyện sau đó thì hắn thật sự không biết.

Tư Đồ Thịnh nheo mắt hỏi: "Tại sao biểu đệ ngươi chỉ hỏi thăm Sở nương tử?"

Quý Thương khóc lóc nói: "Biểu đệ ta cũng không nói rõ, chỉ nói nàng không biết tốt xấu, hơn nữa lại có quý nhân để mắt tới dung sắc của nàng, muốn hẹn gặp Sở nương tử ra ngoài tư hội..."

Chưa đợi hắn nói xong, Tư Đồ Thịnh đã hung hăng dẫm xuống một cước, đau đến Quý Thương trợn trắng mắt, kêu rên không ngừng.

Đúng lúc này, Quan Kỳ đã lôi Vương Ngũ đang ngây ra ở một bên lên, vỗ vỗ vai hắn ta rồi liền cởi trói cho hắn.

Vương Ngũ nhìn ngón tay còn nguyên vẹn của mình, lại nhìn ngón tay rơi trong hố mà nhất thời sững sờ.

Quan Kỳ tốt bụng mà giải thích: "Đại nhân của chúng ta thanh chính nghiêm minh, sao lại dùng tư phạt chứ? Mấy cái đó đều là đại nhân vừa rồi cắt từ mấy thi thể vô danh cuốn trong chiếu lau ở nghĩa địa. Huynh đệ, thật ngại quá, vừa rồi đem ngươi ra để lấy gà dọa khỉ, ngươi phải chịu ủy khuất rồi..."

Tuy Quan Kỳ tỏ ra cực kỳ thân thiết mà ôm vai Vương Ngũ đi về phía xe ngựa, còn liên tục nhấn mạnh về việc đại nhân nhà hắn tuân thủ kỷ pháp, mấy tin đồn về chuyện ngài là ác quan thật là vô lý!

Vương Ngũ run rẩy nghe theo, suýt nữa đã tin luôn. Nhưng tiếc là tiếng rên la vì bị đánh của Quý Thương phía sau vẫn luôn không dứt, như nắm đấm sắt đấm vào bao cát, nghe động tĩnh dường như sắp đứt hơi đến nơi rồi.

Hôm đó, một xe người trở về rất muộn, Quý Thương bị đánh thành một cái đầu heo, hai mắt mở không ra nổi, rũ rượi ngả vào người Vương Ngũ, dọa cho Vương Ngũ dán mặt vào thành xe, không dám động đậy.

Khi đi ngang Đại lý tự, Quan Kỳ lại đá Quý Thương xuống, để nha dịch quen áp giải hắn vào ngục, lấy tội cấu kết với bọn bắt cóc, bắt cóc nữ tử nhà lành để thẩm vấn.

Còn Quan Kỳ thì cầm thư Tư Đồ Thịnh viết vội vàng trên xe ngựa đi đến phủ Tứ hoàng tử.

Tư Đồ Thịnh và các quan chức trực Đại lý tự đều là đồng liêu ngày xưa, hắn chỉ nói mấy nha hoàn trong phủ mình suýt bị bọn trộm trong ngoài cấu kết bắt đi, cần thẩm vấn một chút.

Mấy người trực lúc đó trước kia cũng đâu ít lần ăn chùa cơm hộp cùng Tư Đồ Thịnh. Với Sở nương tử xinh đẹp lại biết nấu ăn kia cũng gọi là có chút thân quen, vừa nghe nói rằng nàng và mấy nha hoàn ngay dưới chân thiên tử mà suýt nữa đã bị người ta bắt đi, cũng cảm thấy có chút tức giận.

Dù sao thì cơm hộp và canh mỡ vịt nhà người ta cũng không thể ăn không! Nha dịch được sai đi bắt biểu đệ của Quý Thương cũng ngay lập tức liền lên đường, tối đó đã thẩm vấn ở đường hình.

Loại án bắt cóc này vốn không đến lượt Đại lý tự hỏi, giờ thì khá có vẻ như dùng dao mổ trâu giết gà.

Mà Đại lý tự khanh Thành đại nhân mãi đến tận trưa hôm sau, khi phủ Thái tử bên kia phái người đến hỏi han, mới biết đêm qua đã thẩm một vụ án như vậy.

Mà lúc này trong phòng hình của Đại lý tự đã theo lời khai của biểu đệ của Quý Thương mà bắt được Trần viên ngoại.

Đợi đến khi Đại lý tự khanh Thành đại nhân vội vàng chạy đến, Trần viên ngoại đã như một củ khoai lang bị lột vỏ mà treo trên giá dùng sắt nung!

Thành đại nhân giận dữ quát lớn: "Ai cho các ngươi làm bậy như vậy!"

Tư Đồ Thịnh thẩm vấn cả đêm với đồng liêu ngày xưa ở Đại lý tự đứng dậy trước tiên rồi bình thản nói: "Chẳng qua chỉ là một vụ án nhỏ bắt cóc nữ tử, là ta không để bọn họ kinh động đại nhân ngài đây!"

Thành đại nhân nhướng mày rồi lạnh giọng nói: "Tư Đồ đại nhân, ngài đã không làm việc ở Đại lý tự nữa, sao lại chạy đến Đại lý tự của ta dùng người vượt quyền như vậy, đây là đạo lý gì vậy?"

Tư Đồ Thịnh lạnh lùng nói: "Thành đại nhân, chính là vì tình đồng liêu một thời nên ta mới đến giải quyết vẹn toàn cho ngài chuyện này. Ngài có biết tiết Hoa Triêu hôm qua, có bao nhiêu nữ tử và hài tử bị bọn bắt cóc bắt đi hay không?"

Loại chuyện này năm nào cũng có, nếu nữ tử và hài tử bị bắt đi không có lai lịch thì phần lớn sẽ bị bỏ qua, cũng sẽ không có ai báo lên, có gì đáng lạ chứ?

Tư Đồ Thịnh cười nhạt: "Mấy nha hoàn phủ ta hôm qua cũng suýt bị bọn bắt cóc uy hiếp, hóa ra bọn trộm cấu kết với người đánh xe của phủ ta, trong ngoài phối hợp, muốn dụ dỗ bắt cóc dân lành. Loại chuyện này có lẽ không phải là lần đầu xảy ra, nếu mặc kệ không quản thì không chỉ nữ tử nhà lành, cho dù có là khuê tú cao môn chốn Kinh thành chỉ sợ cũng sẽ gặp bất trắc. Vậy nên tối qua, ta đã viết tấu chương trình lên bệ hạ chuyện này, hy vọng có thể nhân cơ hội này mà trừ khử tệ nạn trong thành!"

Trời ơi! Thành đại nhân thật muốn dựa tường cười lớn.

Cho dù Tư Đồ Thịnh có được bệ hạ sủng ái đến đâu, cũng vạn lần không nên lấy mấy vụ án trị an vặt vãnh này làm phiền đến bệ hạ.

Chẳng lẽ mấy vụ án mất hài tử, phụ nhân này có thể sánh ngang với quốc sự nặng nề, nghiêm trọng sao?

____

Edited by Koko

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com