Nữ tử này có lẽ không biết, dáng vẻ đẹp nhất của nàng không phải là lúc nịnh nọt người mà là lúc này đây, khi hai mắt to tròn của nàng trừng trừng, lông mày liễu nhướng cao, cả người như bị ớt cay xộc vào mũi, thật sự như một luồng gió mát mạnh mẽ thổi vào mặt, khiến đầu lưỡi người ta phát cay, toàn thân tê dại, nếm qua rồi liền nhớ mãi không quên...
Tất nhiên, chỗ đáng nếm trên người nàng quá nhiều, Tư Đồ Thịnh dường như lại được quay về thuở nhỏ, khi nha đầu Lâm Lang lần đầu kiếm được tiền dẫn hắn đi dạo cửa hàng kẹo, nhìn muôn kẹo rực rỡ sắc màu, đột nhiên không biết nên chọn cái nào.
Một viên là không đủ, tất cả đều muốn hết!
Đang lúc họ dính vào nhau thì nghe cửa thư phòng bị gõ.
Cục kẹo vừa rồi còn mềm mại trong lòng Tư Đồ Thịnh giờ lại như bỗng nhiên bị sét đánh mà đứng bật dậy, cầm cây phất trần bên bàn rồi lại bắt chước phủi bụi.
Nhưng tiếc là nàng bật dậy quá mạnh nên đầu gối vô tình đụng vào góc bàn, làm nàng đau đến mức phải thầm nghiến răng.
Người vào là Đông Tuyết đến để bưng trà.
Lúc Đông Tuyết rót trà, đại cô nương có lẽ là đã quét dọn xong mà không quay đầu lại, chỉ kẹp cây phất trần rồi vòng ra sau lưng Đông Tuyết, có chút khập khiễng mà đi ra.
Thấy nàng đi rồi, Tư Đồ Thịnh mới ngẩng đầu lên nói với Đông Tuyết: "Sau này không có ta dặn thì đừng vào thư phòng."
Trước kia trong phủ không có quy củ này, Đông Tuyết liền thẳng thừng lại hỏi một câu: "Vì sao vậy?"
Nghe một câu hỏi quá phận như vậy nhưng Tư Đồ Thịnh lại kiên nhẫn giải thích một câu: "Không tốt cho đầu gối."
"Dạ?" Đông Tuyết có hơi ngớ người, nhất thời nghĩ không ra có gì liên quan ở đây, chỉ cảm thấy đại nhân đối xử với hạ nhân quá săn sóc rồi, chẳng lẽ là sợ nàng bưng trà nhiều mà mệt đầu gối?
Tư Đồ Thịnh lại không giải thích thêm nữa, chỉ vẫy tay rồi bảo nàng đi ra ngoài.
Rồi hắn lại cúi đầu sửa văn thư trên bàn, hắn phải sửa mấy cái này thật nhanh, biết đâu lát nữa còn rảnh mà xem đầu gối của vị kia.
...
Ngay lúc này trong trang viện của Phó chỉ huy sứ Mã doanh lại chẳng mấy yên tĩnh.
Nghe vị đường thúc của mình thuật lại lời của Sở Lâm Lang xong, Trần Phóng nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: "Đúng là không biết điều!"
Theo ý định ban đầu của hắn thì chỉ cần tùy tiện làm một cái bẫy, phụ nhân này chẳng phải sẽ bị hắn nắm thóp sao?
Lần trước khi thoáng nhìn qua Sở thị kia trên phố dài, Trần Phóng đã có chút ngứa ngáy. Phụ nhân ở độ tuổi này đúng là trái sai mùa hạ, sớm một chút thì còn xanh, muộn một chút thì quá chín.
Hắn vốn tự cho mình là phong lưu, thấy quả ngọt tươi ngon như vậy, sao lại không tìm cơ hội mà nếm thử?
Nhưng tiểu phụ Sở thị này đúng là không biết tốt xấu mà không chịu hợp tác. Xem ra phải nghĩ cách khác thôi, dù sao thì người có thể lôi kéo trong phủ Thị lang kia cũng không chỉ có mình nàng.
Nghĩ vậy, Trần Phóng lại không khỏi mà tiếc nuối: "Đáng tiếc..."
Đường thúc của hắn ở bên cạnh quan sát sắc mặt liền lập tức hiểu ý của đứa cháu hiền, củ khoai lang lùn kia vừa cười vừa nói: "Phụ nhân kia không biết điều, không thể cứ vậy mà bỏ qua được, nếu không sau này lại để người ta cảm thấy lời của Thái tử chỉ như đánh rắm, hoàn toàn không có ai để ý!"
Trần Phóng trừng mắt nhìn ông ta: "Đừng lấy danh nghĩa của Thái tử nói chuyện! Giờ lão Tứ trong cung kia đang dần khởi phục rồi. Bản thân điện hạ giờ cũng phải hành sự khiêm tốn đấy!"
Trần viên ngoại liên tục cười tạ lỗi rồi nói phải nhưng ông ta cũng cúi người rồi thì thầm mấy câu bên tai Trần Phóng.
Trần Phóng liếc ông ta: "Hoang đường, làm cái trò gì vậy!"
Nhưng Trần viên ngoại lại không để ý: "Đám người trong tay ta trước kia chính là làm cái này trong rừng núi, họ thuần thục lắm! Hơn nữa, nàng thì tính là thứ gì, chẳng qua chỉ là nhờ chút sắc đẹp mà dựa dẫm nam nhân khắp nơi thôi. Cho dù xảy ra chuyện thì nàng có thể cắn được ai? Chỉ sợ bản thân nàng ta cũng phải coi như không có chuyện gì, sợ lộ ra tiếng gió thì mất hết thanh danh!"
Trần Phóng thấy có lý, chỉ là vẫn mang ý vị sâu xa mà liếc nhìn thúc thúc mình một cái, giả vờ thanh cao nói: "Lời này hôm nay của ngươi không lọt vào tai ta, ta có thể là không biết gì hết!"
Trần viên ngoại hiểu ý nên cũng chỉ cười nịnh nói: "Hiểu hiểu, người bắt về rồi cứ nhốt vào phòng tối, bảo đảm nàng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy người!"
Loại chuyện này trước kia Trần viên ngoại làm cũng không ít, nếu không một tên bán trà như ông ta làm sao có thể lắc lư ở Kinh thành? Muốn lấy một thân phận hèn mọn muốn kết giao với quý nhân thì cũng phải bỏ ra được, làm được mấy việc bẩn thỉu mà người khác không muốn động tay!
Nhưng tiếc là tiểu nương tử họ Sở kia không biết thời thế, còn thật sự cho rằng mình dựa dẫm vào một kẻ thanh lưu xuất thân nghèo khó là có thể tùy ý đắc tội người ở Kinh thành rồi?
Rồi sẽ tới lúc nàng hối hận cũng không kịp, muốn khóc cũng không ra nước mắt!
...
Ngày hôm sau chính là tiết Hoa Triêu hằng năm.
Sở Lâm Lang ngoài việc chuẩn bị giỏ hoa cho Tư Đồ Thịnh, bản thân nàng cũng chuẩn bị mấy cái, định tặng cho phu tử và mấy vị đồng học ở nữ viện.
Nàng không chuẩn bị nổi loại quá quý giá. Giỏ hoa tiêu tiền trong phủ đều là chuẩn bị cho Tư Đồ Thịnh dùng để giao tế.
Thân phận nàng bây giờ là hạ nhân, loại giao tế như này chỉ cần dùng thành ý là được. Vậy nên giỏ hoa của nàng đều là được tự làm trước đó mấy hôm.
Tư Đồ Thịnh bị phạt đóng cửa kiểm điểm nên cũng không tiện đi lại phố phường trong mấy ngày lễ như vậy. Hơn nữa vị Lý tướng quân lại đến thăm, sau đó cùng ở trong thư phòng với Tư Đồ Thịnh nửa ngày.
Lâm Lang xem giờ rồi dẫn theo Hạ Hà và Đông Tuyết, thêm một tiểu thị tên Vương Ngũ ra khỏi cửa, đi từng nhà tặng giỏ hoa.
Khi đến phủ Tề công, trước cửa của Tế tửu đại nhân đã sắp bị biển hoa nhấn chìm.
Sở Lâm Lang vốn định đặt giỏ hoa xuống, lễ đến rồi liền đi. Nhưng Hoa thị - phu nhân của Tề Cảnh Đường thấy nàng liền tươi cười bước tới rồi nhận lấy giỏ hoa của nàng.
Đợi nhận đến tay, Hoa phu nhân mới phát hiện giỏ hoa mà Sở thị tặng có hơi khác, trong giỏ hoa đan bằng liễu điều căn bản là không phải hoa tươi mà là hoa giấy được gấp bằng giấy viết có chút nhuộm màu.
Tuy trong tiết Hoa Triêu, mọi người có thói quen dán hoa giấy đỏ lên trên cành nhưng giỏ hoa tặng người nào không phải là dùng hoa tươi tranh kỳ khoe sắc? Ai lại dùng hoa giấy rẻ tiền như vậy để lừa người chchứ.
Hoa thị nhất thời có chút ngây người, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Sở thị.
Đúng lúc này, Tề công đang đứng ngắm hoa ở cửa cũng bước tới, ông nhướng đôi lông mày bạc trắng rồi nhìn giỏ hoa giấy kia nói: "Nha đầu này nghĩ cái gì vậy? Muốn nguyền rủa ta sống dai à?"
Vừa khéo lúc này mấy nữ học trò khác của thư viện cũng đến để tặng giỏ hoa.
Nghi Tú quận chúa liếc thấy giỏ hoa của Sở Lâm Lang, nhịn không được mà che miệng cười thầm: Thật đúng là không lên được mặt bàn mà, ở chỗ quyền quý tụ tập như vậy, với thân phận của Sở nương tử thì tặng gì cũng sẽ có vẻ nghèo nàn, chi bằng sớm thôi học đi thôi, đừng lăn lội ở trong vòng tròn không hợp với nàng ta!
Sở Lâm Lang lại rất thản nhiên, nàng chỉ cung kính hành lễ rồi từ giỏ hoa mà Hoa phu nhân đang bưng rút ra một bông hoa giấy rồi nhẹ nhàng kéo ra, bông hoa lại được duỗi thành một trang giấy.
Chỉ thấy trên trang giấy nhuộm màu ở mép viết đầy chữ "Phúc Thọ An Khang" lớn nhỏ.
Tề công trước kia đã từng thấy chữ của Sở Lâm Lang, lần đầu là ở tiệc mừng thọ viết chữ "Pháp" như giun đất thì không cần nhắc đến nữa.
Khi vào nữ học, mấy hàng chữ viết tùy tiện trên tờ giấy trắng cũng chỉ miễn cưỡng được coi là gọn gàng, hoàn toàn không thấy được mấy nét bút lực.
Mà giờ mấy chữ "Phúc Thọ An Khang" trên tờ giấy này lại có thể thấy được sự tiến bộ thần tốc, hơn nữa còn viết bằng các kiểu chữ khác nhau. Tuy không thể gọi là lưu loát nhưng cũng không quá đau mắt.
Nha đầu này, hóa ra lại là người chịu nghiên cứu, có linh tính...
Sở Lâm Lang mỉm cười cung kính nói: "Hôm nay là tiết Hoa Triêu, vốn nên tặng Tế tửu đại nhân và Tề tiên sinh hoa tươi. Nhưng học trò suy nghĩ, đại nhân và Tề tiên sinh có đệ tử khắp thiên hạ, trong phủ đệ nhất định là đủ loai hoa quý tranh kỳ đấu sắc. Tiền tiêu hàng tháng của học trò không nhiều, mua không nổi mấy loại hoa quá quý nhưng vẫn muốn bày tỏ tấm lòng của học trò nên đã tự tay gấp mấy nghìn hoa cầu nguyện bằng giấy viết tập chữ mấy hôm nay, cầu phúc cầu nguyện, đem tặng hai vị."
Nàng nói đều là sự thật. Mỗi khi đến tiết Hoa Triêu, giá hoa tươi ngang ngửa với giá vàng bạc, nếu là loại hoa quý giá thì rải bao nhiêu tiền bạc cũng không quá đáng.
Sở Lâm Lang vốn đều tiêu bạc vào chỗ có mục đích, không có tiền để so giàu với người ta.
Hơn nữa, tiền nàng tiêu có nhiều hơn nữa thì cũng không bằng giỏ hoa của mấy vị nhà hào môn kia!
Thế là nàng nghĩ ra cách tiết kiệm tiền cảm tạ ân sư như này.
Mấy tờ giấy viết này đều là viết lúc tập chữ nên cũng không tốn mấy đồng, chỉ là lúc mà nàng viết rất dụng tâm mà thôi.
Còn nếu như bên Tề công không thích...
Cũng không phải vấn đề gì lớn! Bởi vì Tế tửu Tề công hình như vốn nhìn nàng cũng không mấy thuận mắt. Cho dù có nhận nàng thì phần lớn cũng chỉ là nể mặt Tư Đồ Thịnh mà thôi.
Loại nhân tình không chút hy vọng này, Sở Lâm Lang cảm thấy rất nhẹ nhõm, dù keo kiệt cũng yên tâm mà thoải mái.
Chỉ là không ngờ giỏ hoa này tặng lúc vừa khéo, còn để Tề công đích thân chặn lại.
Tề công lại mở ra mấy bông hoa, chữ trong mấy tờ giấy này đều khác nhau nhưng đại khái đều là câu chúc phúc. Hơn nữa hoa gấp cũng tinh xảo tuyệt vời, còn xịt chút nước thơm, nếu không nhìn kỹ thì thật không nhìn ra là hoa giấy.
Đồ không quý giá nhưng lại dùng hết tâm tư...
Ông hừ lạnh một tiếng: "Khéo lời đẹp mặt hiếm thấy nhân đức! Chuyên làm những thứ nịnh bợ này để thu hút sự chú ý."
Những lời này rất nặng, đặc biệt từ miệng Tề lão nói ra, trực tiếp đội cho người khác cái mũ tiểu nhân, rất khiến họ khó mà xuống đài được.
Nhất là khi xung quanh còn có phu thê Tề Cảnh Đường và mấy người đến tặng hoa từ phủ khác. Chỉ cần không cẩn thận, nữ tử trẻ tuổi nếu coi trọng thể diện sẽ vì bị mắng mà khóc ngay tại chỗ!
Mấy nữ học trò bên cạnh nhìn mà đều thay Sở nương tử đỏ mặt, đặc biệt là Quan Kim Hòa có quan hệ còn tạm được với nàng, bản thân nàng ấy đã đỏ bừng mặt trước rồi liếc nhìn Sở Lâm Lang một cách đồng cảm.
Vậy mà Sở thị này lại có tâm thái rất tốt, dù bị sỉ nhục trước mặt mọi người cũng không biến sắc, chỉ cười khúc khích nói: "Tế tửu đại nhân mắng đúng lắm, ta ở nữ học nghe sử, nghe đến hiền giả chí hiếu triều trước sao chép kinh văn tặng thầy để biểu đạt tấm lòng chân thành của mình, vì thế ta mới nghĩ ra cách này. Chỉ là kinh văn kia quá nhiều chữ, ta sợ sao chép không xong nên đã đặc biệt chọn ra mấy chữ cát tường để viết. Để cho có vẻ nhiều chữ, ta còn cố ý viết to hơn một chút! Ngài thật giỏi, chỉ liếc một phát đã nhìn ra ta lười biếng! Vậy lần sau ta không thể lười biếng nữa rồi, phải thật thà sao chép một quyển kinh dày để cầu phúc cho ngài mới được!"
Tề công đời này đã dạy qua vô số môn sinh, nếu nghiêm khắc lên thì dạy cho học trò khóc cũng là chuyện thường.
Nhưng con nha đầu này, bất kể là có đối xử với nàng thế nào thì nàng đều cười hì hì, như một miếng thịt lăn dao, rất có phong thái nữ tướng binh đến tướng chặn, nước đến đất lấp.
Một phen nói này của nàng tuy là như tự trách mình lười biếng nhưng kỳ thực là ám chỉ nói với ông rằng, thứ lỗi, mấy trò hoa giấy học làm hiền giả vớ vẩn này đều là học từ thư viện của nhi tử nhà ông đấy!
Tề công lại bị nha đầu này khéo léo chọc một cái, ông hừ lạnh một tiếng: "Nhi tử ta nhất thời mềm lòng thu nhận ngươi lại để cho cái miệng đầy răng sắt của ngươi càng thêm sắc bén!"
Sở Lâm Lang mím môi cười: "Vậy sau này khi ta gặp ngài, ta sẽ ít nói chuyện để tránh chọc ngài tức giận có được không?"
Nói xong, nàng hành lễ rồi liền định cáo từ luôn.
Nhưng Tề công lại gọi nàng lại mà dặn dò: "Đã đến rồi thì đừng chạy một chuyến không công, nếu không lại mang một bụng đầy gió lạnh về, chẳng phải lại để người ta có cơ hội nói lung tung bịa đặt sao? Đi, cùng với mấy đồng học kia ra sảnh dùng ít bánh hoa quả tươi, tiện thể gói một chút về cho đại nhân nhà ngươi!"
Hoa thị nghe xong liền nghĩ thầm: Lạ thật, vừa rồi có nhiều người đến tặng giỏ hoa như vậy đều không thấy gia công giữ người ta lại ăn bánh.
Dù sao khách đến quá đông, sảnh đường lại có hạn, được vào sảnh khách nữ dùng trà ngắm hoa chỉ có mấy vị nữ quyến có mặt mũi.
Nhiều quan viên triều đình vô danh tiểu tốt cũng chỉ có thể tặng giỏ hoa xong rồi rời đi, không đến lượt để uống mấy chén trà ở sảnh đường.
Ví như vị Chu đại nhân, tiền phu của Sở nương tử này, vừa rồi cũng là tặng giỏ hoa ở cửa rồi liền lấy lý do xe ngựa ở cửa quá nhiều, có chút tắc nghẽn ngõ hẻm mà bị quản sự mời đi.
Nhưng nữ tử với thân phận thấp hèn này vừa bị buông lời lạnh lùng mắng mỏ, lại vừa được công công tự mình mở miệng giữ khách, thật sự là khiến người ta phải bất ngờ.
Từ đó có thể thấy, Sở nương tử này còn lọt được vào mắt xanh của lão nhân gia.
Cứ như vậy, một phen khẩu chiến vừa rồi liền lập tức giảm bớt đi mấy phần cay nghiệt, càng giống như lời dạy của tổ tôn với chắt nữ nghịch ngợm hơn.
Sở Lâm Lang đương nhiên cũng cảm nhận được sự nâng đỡ của Tề công, nàng lập tức cười cảm tạ rồi thân thiết đến nắm tay Hoa thị, cùng vừa nói vừa cười đi đến sảnh đường dùng trà ăn bánh.
Nghi Tú quận chúa vốn tưởng rằng mình có thể xem trò vui lại không ngờ rằng Tề công lại cho Sở nương tử thể diện như vậy, nàng ta không nhịn được mà có chút kinh ngạc.
Rồi dưới sự nhường nhịn của Hoa thị, Nghi Tú quận chúa đi trước Sở nương tử rồi nhanh chân đi vào sảnh đường.
Sở Lâm Lang cố ý đi chậm lại một chút nhưng vẫn đi cùng Hoa thị, tiện thể giúp nàng nhận mấy thứ mà những người xung quanh đưa tới. Đi một đường như vậy, Hoa thị phát hiện ra rằng, cô nương này tuổi không lớn, đọc sách cũng không nhiều cho lắm, nhưng không hiểu sao lại dễ khiến người ta thích.
Thật sự là mỗi câu nói đều thỏa đáng và khiến người ta thoải mái, là một người hiểu ý và cũng biết nói chuyện. Cũng khó trách nàng có thể được lọt vào mắt xanh của công công, từ đó được thu vào thư viện.
Hoa thị cũng đã từng nghe qua cảnh ngộ thất hôn trước kia của Sở Lâm Lang. Vì sự đồng bệnh tương liên giữa các nữ nhân mà nàng cũng có ba phần thương xót với vị nữ tử nàng, vậy nên cũng đặc biệt hòa nhã với nàng hơn.
Đợi đến khi vào sảnh, Sở Lâm Lang mới phát hiện rằng vị đồng học Đào Nhã Xu của mình cũng đã vào sảnh đường và đang cùng mấy vị nữ quyến khác ăn trà bánh.
Thấy Sở Lâm Lang cùng Hoa thị đi vào, Đào Nhã Xu trước tiên là sửng sốt rồi mỉm một nụ cười đoan trang, gật đầu chào hỏi Sở Lâm Lang.
Ở nữ học Dung Lâm, vị Đào tiểu thư này có thể nói là độc chiếm hạng nhất, không chỉ là gia thế và xuất thân của nàng mà còn có dung mạo và khí độ đoan trang, tài hoa uyên bác của bản thân nàng ấy, tất cả đều khiến người ta không thể khinh thường được.
Nhưng Đào tiểu thư lại chưa bao giờ lên mặt khinh người, đối xử với các đồng học tuy không nhiệt tình nhưng cũng không đến mức như đám Nghi Tú quận chúa, bàn tán ngắn dài chuyện của người khác.
Sở Lâm Lang lên lớp mấy lần đã phát hiện ra vị tiểu thư này có một chỗ độc đáo - đó là nàng rất chú ý đến chi tiết.
Ví như búi tóc của Đào tiểu thư mãi mãi là một kiểu, ngay cả vị trí trâm cài cũng không sai chệch.
Khoảng cách giữa chiếu và bàn của nàng nhất định là ba nắm tay, thiếu một phân cũng không được. Mà tứ bảo văn phòng bày trên mặt bàn cũng phải được đặt cẩn thận và tỉ mỉ, tất cả đều có vị trí bày riêng.
Vậy nên cho dù bên cạnh Đào tiểu thư có nha hoàn hầu hạ cũng có lúc vật đặt không đúng chỗ.
Tính tình Đào tiểu thư lại rất tốt, nàng không mắng người, chỉ im lặng tự tay sửa từng cái.
Tất nhiên, cũng có lúc nàng bó tay. Có một lần vào giờ giải lao, mấy đồng học nô đùa không chú ý mà làm đồ trên bàn Đào Nhã Xu bị xô đến lộn xộn.
Đáng tiếc là lúc đó Đào Nhã Xu đang đứng trước đường, nhận câu hỏi về công khóa giờ giải lao của phu tử nên không thể quay về sắp xếp.
Kết quả Đào tiểu thư nhìn mặt bàn lộn xộn với ánh mắt thất thần, thân thể cứng đờ, sách gần như sắp bị quên hết sạch.
Vẫn là Sở Lâm Lang chú ý tới mà bước qua mấy bước, nhanh tay lẹ mắt giúp nàng sắp xếp đồ đạc gọn gàng, hơn nữa còn không sai một ly mới khiến Đào tiểu thư ổn định lại hô hấp, hoàn hảo mà thong dong đối đáp lại phu tử.
Loại giao lưu tinh tế và nhỏ nhặt này, ngoài Đào Nhã Xu và bản thân Sở Lâm Lang thì không ai để ý tới.
Nhưng từ đó, Sở Lâm Lang phát hiện rằng Đào Nhã Xu mỗi lần nhìn thấy mình đều gật đầu mỉm cười với mình, dường như mang theo vài phần chân ý.
Loại va chạm tri âm mơ hồ này, thật sự là có phần buồn cười.
Nhưng Sở Lâm Lang không định kéo dài tình bạn của mình với Đào tiểu thư.
Theo lý thì thế gia trâm anh như Đào gia này, cho dù đại nhân nhà nàng không tốn tâm kết giao thì cũng nên đối đãi cho tốt mới phải.
Nhưng hôm đó, khi nàng cầm sổ danh sách nữ học để Tư Đồ Thịnh đánh dấu nhất nhị tam đẳng. Đến chỗ vị Đào tiểu thư tôn quý này, Tư Đồ Thịnh lại dừng bút im lặng một lúc rồi đánh dấu "tam đẳng" biểu thị chỉ nên kính nhi viễn chi.
Trong mắt Sở Lâm Lang, sự dừng lại của Tư Đồ Thịnh rất bất thường, chẳng lẽ lúc đó hắn đã biết mình sẽ vì chuyện ruộng chức điền mà đắc tội đến quốc công Đào gia?
Sở Lâm Lang vốn không hỏi chuyện chính vụ của Tư Đồ Thịnh, có thể khiến hắn suy nghĩ lại rồi mới đánh dấu, chắc chắn là có lý do khiến hắn e ngại.
Vì thế khi ngồi xuống, Sở Lâm Lang cố ý chọn chỗ xa đám người Đào tiểu thư một chút, ăn nhiều trà bánh, ít nói chuyện lại.
Một lát sau, Quan tiểu thư cũng đi vào. Nàng ấy thấy Sở Lâm Lang liền kéo khuê mật của mình chạy qua ngồi cùng chỗ với Sở Lâm Lang.
Mấy hôm trước họ đã nhờ Sở Lâm Lang giúp mua hộ chút phấn nước, son môi đặc sản Giang Nam, hôm nay Sở Lâm Lang nghĩ rằng biết đâu có thể gặp họ nên cũng mang theo, lúc này vừa khéo mà đưa hàng cho họ.
Gia giáo của nhà họ Quan rất nghiêm, bình thường Quan Kim Hòa cũng không mua được phấn nước gì tốt.
May có một vị đồng học kinh doanh cửa hàng, thứ gì tinh xảo cũng có thể lấy được. Mà mấy vị tiểu thư khác cũng như vậy, họ lần lượt cảm ơn Sở nương tử có quan hệ rộng mới lấy được mấy món hàng nóng tay không dễ mua như này.
Sở Lâm Lang mỉm cười nhìn mấy thiếu nữ đậu khấu niên hoa này, trong lòng nàng thầm nghĩ: Nàng dường như chưa bao giờ có những năm tháng thiếu nữ ngây thơ và hồn nhiên như vậy.
Ai mà ngờ được, nàng giờ đây đã đội cái mũ tuổi cao hai mươi bốn, lại vào học đường rồi kết giao một nhóm tiểu hữu, từ từ bù đắp những chuyện thiếu nữ mà ngày trước ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ...
Lúc này, các quý nữ giữa đại sảnh đang nhiệt liệt bàn luận chuyện ba tháng sau, có một nhóm nữ quan sắp vào cung.
Bề ngoài là tuyển là nữ quan hầu hạ Thái hậu, nhưng ai nấy đều biết rõ rằng lần này trong những nữ quan trúng tuyển sẽ chọn ra mấy người xuất sắc để bổ sung vào hậu cung của bệ hạ.
Nhóm nữ tử này vào cung liền có vinh dự khác với nhóm cung nữ được tuyển lựa khác.
Tuy phải ba tháng sau mới vào cung nhưng danh sách trúng tuyển đã có rồi, Đào tiểu thư rõ ràng cũng ở trong đó, ba tháng này phải tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm ngặt mới có thể vào cung đảm nhiệm. Vậy nên ngoài công khóa của thư viện thì nhà Đào tiểu thư còn có một ma ma từ cung đến để dạy riêng cho nàng.
Người sáng mắt đều biết đây chỉ là đi qua một vòng, vị Đào tiểu thư này phần lớn sẽ được bệ hạ phong phi.
Với gia thế và xuất thân, nhân phẩm và tài mạo của nàng, nếu sau này có thể sinh con, vậy thì vị trí hoàng hậu trống không từ lâu cũng có thể là của vị tiểu thư này.
Vì thế tuy chỉ là tuyển chọn nữ quan, Đào tiểu thư cũng được đám quý phụ xung quanh ca ngợi.
Thậm chí có người còn trắng trợn khen Đào Nhã Xu rất giống vị Đào hoàng hậu năm xưa, đều uy nghi và đoan trang như vậy.
Đào tiểu thư mỉm một nụ cười đúng mực, im lặng lắng nghe, bàn tay ẩn trong tay áo chậm rãi vuốt ve một nếp nhăn trên mặt váy gần như không thể thấy được...
Thấy Đào Nhã Xu được mọi người tung hô, Nghi Tú quận chúa ở bên cạnh có chút không nhìn nổi, đúng lúc buông ra nụ cười lạnh: "Chẳng qua chỉ là vào cung làm nữ quan hầu hạ Thái hậu mà thôi, không biết còn tưởng là một sớm phong phi, vinh sủng lục cung!"
Lời mỉa mai này của nàng ta vừa thốt ra, cả sảnh liền im lặng, mọi người đều không biết phải nên tiếp lời thế nào.
Đào tiểu thư vốn ít nói, nhưng Nghi Tú quận chúa đã không cho nàng thể diện như vậy, nàng đương nhiên phải có lý có cứ mà phản công lại.
Nàng bình tĩnh mỉm cười nói: "Nghi Tú quận chúa nói đúng, nữ tử bọn ta cũng chỉ là thay cha anh vào cung, trước mặt Thái hậu lão nhân gia tận một phần hiếu đạo mà thôi, không có gì đáng khoe khoang. Ta tài học nông cạn, tư chất tầm thường, có thể được Thái hậu để mắt tới thật sự bối rối vô cùng. Nghĩ đến hôm đó được Thái hậu triệu kiến cũng cũng có phần bồn chồn lo lắng, nếu chuẩn bị kỹ càng một phen, nhưng rồi một sớm lại không được chọn, há chẳng phải mất mặt sao?"
Lời này nói ra tuy là như khiêm tốn nhưng kỳ thực câu nào cũng đâm vào lòng quận chúa.
Ai mà không biết, vị quận chúa này lúc trước cũng vào cung gặp Thái hậu, rất rõ ràng là nhà họ Vân cũng muốn lại gửi một nữ nhi vào cung, giúp cô cô giữ sủng.
Nhưng tiếc là Thái hậu thấy danh sách liền nhíu mày nói: "Đã được phong là quận chúa thì chính là tiểu bối của bệ hạ, vào cung để làm gì?" Nói xong, bà liền gạch một nét lên tên quận chúa Nghi Tú.
Hôm đó Nghi Tú ngay cả mặt của Thái hậu cũng không gặp được đã phải lủi thủi ra khỏi cung.
Giờ Đào Nhã Xu nói vậy, chẳng phải là đang công khai mỉa mai quận chúa không vào được danh sách sao?
Lời này vừa nói ra, quả nhiên là quận chúa đã tức đến mặt đỏ bừng, nếu không phải mẫu thân nàng ngồi bên cạnh lén đè nàng, chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà cứng đối cứng với Đào Nhã Xu.
Thấy nữ nhi mình bị sỉ nhục, vị Vân phu nhân kia cũng không phải người dễ chọc, bà ta cố ý cười nói: "Được chọn đương nhiên là phải thấy sợ một chút, dù sao cũng liên quan đến chuyện vinh quang của một phủ có thể kéo dài được hay không... Nghi Tú nha đầu nhà ta thì khác, không điềm tĩnh được như Đào tiểu thư, cho dù có vào cung cũng chỉ tổ mất mặt. Chi bằng cứ nuôi ở nhà, không dám đem thêm phiền phức cho Thái hậu lão nhân gia. Qua mấy hôm nữa, phụ thân nó sẽ bàn hôn cho nó, nó không có phúc phận tốt như Đào tiểu thư đây, có thể được vào cung tận hiếu!"
Nói xong lời này, Vân phu nhân trong lòng cũng muốn cười thành tiếng.
Người khác có lẽ không biết mà thật sự cho rằng bệ hạ vì yêu quý hoàng hậu đã khuất nên mãi không lập tân hậu.
Nhưng nhà họ Vân vì có mối quan hệ với Tĩnh phi nên biết rõ ràng lắm.
Năm đó người mà bệ hạ yêu quý không phải chính phi Đào thị, cũng không phải Tĩnh phi, mà là biểu tỷ đã mất sớm của Tĩnh phi.
Còn về việc vị Phương Hiểu Niệm chết sớm kia, dường như là còn có ẩn tình khác, mơ hồ có liên quan đến Đào hoàng hậu.
Lúc đó vì tuổi còn trẻ, bệ hạ còn là Thái tử nên từ đó đã nảy sinh khoảng cách với Thái tử phi.
Vậy nên cái gọi là "đế hậu hòa mục" mà bên ngoài vẫn ca tụng như thần thoại ấy, còn có "bệ hạ vì nhớ Đào hoàng hậu mà mãi không chịu lập hậu" chỉ thuần túy là bịa đặt!
Lại có mấy người biết được, năm đó cho dù Đào hoàng hậu không chết thì bệ hạ cũng suýt nữa đã hạ chiếu thư phế hậu.
Đào hoàng hậu kia cũng biết thẹn nên càng vì vị trí Thái tử của nhi tử mà chưa bao giờ nói với người ngoài và nhà họ Đào về mấy chuyện này, chỉ để duy trì cái vẻ ngoài đế hậu hòa mục.
Kết quả là đế hậu hai người đều không vạch trần, lại để cho nhà họ Đào không biết xấu hổ mà tự mãn, thật sự cho rằng đế hậu tình sâu, không quên người xưa, giờ lại muốn đưa một Đào Nhã Xu giống Đào hoàng hậu năm xưa vào.
Cho dù nàng có Thái hậu nâng đỡ, vào được cung rồi thì sao chứ? Chỉ riêng gương mặt này cũng đủ để khiến bệ hạ chán ghét từ tận đáy lòng.
Nội cung chính là long đàm hổ huyệt, không nói cái khác, chỉ riêng thủ đoạn của vị đại cô tử Tĩnh phi nương nương kia cũng đã khiến Vân phu nhân kinh hồn táng đảm.
May mà Thái hậu không ưa gì nhà họ Vân, gạch tên nữ nhi bà ra, không cần vào cung tranh sủng với một đám lão đầu, chỉ cần tìm một người con rể hiền quý mới là nương tựa cả đời.
Vân phu nhân nghĩ vậy, tâm tình liền cực kỳ sảng khoái rồi chuyển đề tài sang chuyện nữ nhi sắp bàn hôn.
Lại nói vừa rồi trong lúc trong sảnh đang khẩu chiến, Lâm Lang đã nhàn nhã bóc một nắm hạt dưa, trốn một bên nghe náo nhiệt.
Hóa ra vị Đào tiểu thư vốn luôn đoan trang ít nói này mồm miệng rất tốt, có thể thấy không phải người dễ chọc.
Chỉ là không biết nhà họ Vân có phải vì có Tĩnh phi nương nương chống lưng hay không mà mẫu nữ hai người kia lại hoàn toàn không để vị có lẽ là hoàng hậu tương lai này vào mắt.
Nhưng nói một cách công bằng thì vận may của vị Nghi Tú quận chúa vẫn là tốt hơn chút.
Trong mắt Sở Lâm Lang, nếu là lão phu thiếu thê (*), cũng không phải là đế hậu thiếu niên đều cùng lớn lên bên nhau, một thiếu nữ đang độ thanh xuân nếu gả cho lão đầu có thể làm ông nội nàng thì cho dù ông ta có là bậc đế vương thì cũng làm gì có niềm vui.
(*Lão phu thiếu thê: chồng già vợ trẻ)
Nếu nàng là mẫu thân của Đào tiểu thư, nào có thể nỡ để nữ nhi của mình vào cung để hầu hạ một lão đầu.
Nghe xong mấy chuyện dưa lê, ăn xong trà bánh, Sở Lâm Lang liền có thể vỗ tay đứng dậy rời đi.
Hoa thị gói mấy hộp bánh hoa quả tươi cho Sở Lâm Lang, bảo nàng mang về cho Tư Đồ đại nhân.
Thế là Sở Lâm Lang từ biệt sư mẫu xong liền lên xe ngựa, chuẩn bị để quay về.
Hôm nay vì là tiết Hoa Triêu mà trên mấy cây chưa nở hoa ở phố chợ đều dán hoa đỏ làm bằng lụa hoặc giấy đỏ.
Người người ăn mặc lòe loẹt cười đùa một đường, đổ về đền Hoa thần trong thành, vì thế mà đường tắc nghẽn, xe ngựa cũng không đi được nhanh lắm.
Sở Lâm Lang nhìn đường liền nhíu mày hỏi người đánh xe: "Sao lại đi đường này? Tắc quá!"
Người đánh xe kia mặt cũng đầy vẻ áy náy nói: "Vừa rồi đến ngã tư ta thất thần, giờ quay đầu lại cũng không còn kịp nữa. Nhưng giờ cảnh phố cũng không tệ, Sở nương tử có muốn xuống đi dạo không?"
Sở Lâm Lang ngồi trong xe ngựa đến mức tê chân, nghe lời đề nghị của hắn ta cũng dứt khoát xuống xe ngựa, dẫn theo nha hoàn và tiểu thị đi bộ về, tiện thể cũng thưởng thức hoa tươi được bày ở dọc đường.
Chỉ là hướng họ đi ngược với dòng người đi đến đền Hoa thần nên việc đi cũng chen chúc rất vất vả.
Và thế là họ lại rẽ ở góc phố, họ dứt khoát bỏ đi đường lớn mà chọn ngõ nhỏ ở bên cạnh, tuy không còn thấy hoa tươi bày dọc đường nhưng đường đi cũng thuận lợi hơn nhiều.
Lâm Lang tự lo chỉnh lại mái tóc mai có hơi rối vì bị chen lấn nên căn bản không chú ý rằng ở phía sau họ không biết từ khi nào đã có mấy gã nam nhân lén lút đi theo.
Bản tính của nữ tử là khi gặp đồ có thể soi bóng người là luôn muốn soi thử.
Khi rẽ qua một góc phố, Sở Lâm Lang qua một tấm gương âm dương treo trên cổng một ngôi nhà mà kiểm tra lại tóc mai của mình, lại thoáng thấy cách không xa dường như có mấy nam nhân đi cùng đường với mình, khoảng cách không tính là quá xa.
Ban đầu nàng chỉ là liếc mắt vô tình nhưng trực giác nhạy cảm của nữ tử khiến nàng bắt đầu cố ý vô tình chú ý phía sau rồi lại phát hiện dù mình có đi thế nào thì mấy người kia đều theo sát không xa cũng không gần...