Thẩm Quỳnh Lâm dường như chợt hiểu ra tất cả. Làm việc, mỗi người đều có phương pháp riêng của mình, Kẻ không có quyền thế, không có địa vị, chỉ có thể dùng chính sinh mạng của mình làm con cờ duy nhất, để đánh cược một lần trong đời.
Mưu tính kỹ lưỡng rồi mới hành động, đó xưa nay vẫn luôn là nguyên tắc làm việc của Thẩm Quỳnh Lâm.
Trước đây, hắn từng trách mắng Hề Bất Hưu hành sự lỗ mãng, không biết suy nghĩ thấu đáo. Nhưng lần này, hắn không còn bận tâm đến những tính toán thiệt hơn nữa.
Hắn chỉ muốn làm cho sự việc trở nên ầm ĩ, càng lớn càng tốt, nếu hắn không thể đòi lại công bằng cho Hề Bất Hưu, vậy thì hắn sẽ náo loạn lên đến khi có người đứng ra giải quyết.
Dù phải đánh đổi cả tính mạng, hắn cũng cam lòng.
Hắn chạy vạy khắp nơi, thu thập chứng cứ, liên kết với các học trò khác, gõ trống kêu oan, thậm chí còn dâng thư lên tận điện trong kỳ thi đình.
Trong những đêm khuya thanh vắng, khi giấc ngủ chập chờn, Thẩm Quỳnh Lâm vẫn không ngừng tự hỏi, Nếu như lúc đó hắn... dịu dàng hơn một chút, tin tưởng Hề Bất Hưu hơn một chút...
Liệu Hề Bất Hưu có lẽ đã không chọn cách tự vẫn...
"Ngọc Lang..."
Trong cơn mơ màng, Thẩm Quỳnh Lâm dường như nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Tên Hề Bất Hưu kia mỉm cười nhìn hắn, giọng điệu mang theo chút trêu ghẹo: "Chỉ mới vài năm không gặp, sao ngươi đã không nhận ra ta rồi?"
Thẩm Quỳnh Lâm theo bản năng phủ nhận ngay lập tức. Hắn đã nhớ mong người ấy suốt bao nhiêu năm, làm sao có thể không nhận ra...
Bất chợt, Một tiếng sấm rền vang dội, tựa như một luồng điện kinh hoàng đánh thức hắn. Nhưng tâm trí hắn vẫn còn mơ hồ, mọi thứ rối loạn không thể nào diễn tả.
Cái thói quen đặt bút không thể nào thay đổi kia, gương mặt gần như giống hệt, và cái dáng vẻ vô cùng quen thuộc ấy...
Dường như có điều gì đó sắp sửa bật ra khỏi tâm trí hắn, nhưng hắn lại không thể nào nắm bắt được.
"Thật khiến người ta đau lòng biết bao..."
Tên kia vẫn giữ cái vẻ lả lơi, hờ hững như trước, giọng nói vừa như đang thì thầm, lại vừa như một tiếng thở dài não nề.
–----
"Ngọc Lang à...Ngọc Lang!"
Trên sân khấu, tiếng hát của con hát bi thương đến xé lòng, từng câu từng chữ như thấm đẫm máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới khán đài, ta nghe mà toàn thân lạnh toát, hận không thể lấy tay áo che đi khuôn mặt đang tái mét.
Ta theo nghĩa phụ trở về kinh thành, trên đường đi ngang qua vùng Tô Hàng phồn hoa, liền ghé vào một rạp hát xem cho vui.
Vở kịch đang diễn trên sân khấu là một vở mới ra mắt trong những năm gần đây. Ban đầu ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng càng xem về sau, ta càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vở kịch này có tên là: "Tây Quân đoạn tụ hận tù ngục, Ngọc Lang giải tình trường quỳ điện trung."
Ta: "..."
Tây Quân là ai? Ngọc Lang lại là ai?!
Con hát kia ánh mắt lay động, lại cất tiếng hát: "Xưa Hán thời thương kẻ bề tôi, nay ta cùng ngươi tình đồng song..."
Hát xong, con hát tháo dải lụa dài trên tay áo xuống, ném về phía người đối diện. Hai người mỗi người cầm một đầu dải lụa, mắt nhìn nhau đắm đuối, muốn nói lại thôi.
Đột nhiên, dải lụa từ giữa đứt lìa. Ngoài mặt ta vẫn tỏ ra bình thản, nhưng thực ra ánh mắt đã hoàn toàn ngây dại.
Cắt áo đoạn nghĩa! Đó chính là cắt áo đoạn nghĩa!
Không phải đoạn tụ!!!
Đoạn tụ, nguyên gốc là câu chuyện Hán Ai Đế cùng vị quan dưới trướng ngủ chung giường, khi tỉnh giấc không nỡ đánh thức người kia, bèn cắt vạt áo bị đè để không làm phiền, sau này được dùng để chỉ... tình cảm chân thành, sâu sắc giữa những nam nhân.
Đó không phải là đoạn tụ theo nghĩa đen!
Nghĩa phụ bưng chén trà, liếc nhìn ta một cái, khẽ cười, rồi quay sang nói chuyện với vị quan địa phương: "Nói ra thì, phủ quân và hai vị kia trước đây là bạn học cùng trường sao?"
Phủ quân phe phẩy chiếc quạt, nhớ lại cảnh tượng long tranh hổ đấu của hai người nọ năm xưa, khiến cho những người bạn học như họ cũng phải khổ sở thức đêm viết văn theo.
Những chuyện cũ khổ sở không thể diễn tả hết bằng lời, giờ nghĩ lại, lại mang một hương vị đặc biệt.
Phủ quân không khỏi mỉm một nụ cười nhẹ. Nói cho cùng, trong số bao nhiêu bạn học cùng nhau viết văn năm xưa, chỉ có phủ quân là người viết không hề oan uổng.
Ban đầu chính là phủ quân dẫn người đến vây chặn Hề Chỉ, làm vỡ tan chậu lan quân tử mà Thẩm Quỳnh Lâm yêu quý.