Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!
4.
Ta và Lục Châu phối hợp quả thực ăn ý đến không chê vào đâu được.
Mấy khúc nhạc kết thúc, ta giả vờ làm ra dáng, hướng về các vị khách hành lễ một cái, rồi lui vào hậu viện.
Lục Châu đã đợi sẵn ở đó:
“Tướng quân ơi, mau đi thôi, thiếp sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Bọn tướng lính kia quả thật rất thích vỗ vai vỗ lưng người khác, nói đến hăng thì tay chân cũng chẳng kiềm được.
Mà tay họ lại nặng đến phát khiếp, nàng bị đập suýt nôn tại chỗ.
“Được rồi, giờ cũng gần hết tiệc rồi.
Ngươi cứ đến cáo lỗi với Tể tướng, nói là thân thể không khỏe, ông ấy sẽ không trách đâu.”
“Vâng.” - Lục Châu có hơi sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí đi ra.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã hớt hải chạy quay lại.
Tay ta đang lau đàn bỗng khựng lại:
“Sao thế?”
“...Nhiếp chính vương tới rồi. Tể tướng đang tiếp hắn.”
Ta sững người:
“Cái gì?”
Tề Lăng Hành thật sự đã kịp trở về?
Ta hơi kinh ngạc, nhưng trấn tĩnh lại rồi an ủi nàng:
“Không sao, hắn đến là việc của hắn.
Đợi hắn an tọa rồi ngươi hãy tới tìm Tể tướng.”
Chúng ta chờ thêm một lát trong hậu viện, ta ước chừng thời gian đã ổn liền giục nàng lên đường.
Lục Châu thẳng lưng, gắng gượng ho khan mấy tiếng, sau đó bước ra tiền viện.
Ta lặng lẽ đi theo phía sau.
Không ngờ mới vừa bước lên hành lang, phía đối diện đã có một người đi tới.
Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt sắc lạnh, khí thế lạnh lẽo khiến người ta khó lòng đến gần.
— Tề Lăng Hành!
Quả là đen đủi, lại đúng lúc chạm mặt hắn!
Lục Châu lập tức khựng bước, ngẩng đầu chạm mắt với Tề Lăng Hành một cái, sau đó vội vàng quay đầu, cuống quýt hành lễ định rời đi.
“Yến Hành tướng quân.”
Tề Lăng Hành gọi nàng lại.
Lục Châu dừng bước, theo phản xạ quay đầu, hoảng loạn nở nụ cười:
“Vương gia có gì chỉ dạy?”
Nụ cười ấy… ba phần quyến rũ, ba phần lãnh đạm, ba phần yếu đuối động lòng người, còn dư một phần ai oán.
Phẩm chất hoa khôi quả là không hổ danh.
Chỉ là — Yến Hành tướng quân xưa nay chưa bao giờ cười như thế cả!
Ta ôm mặt, nhất thời không dám nhìn phản ứng của Tề Lăng Hành.
Hắn hơi ngẩn người, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục bình thường.
Hắn hỏi:
“Thương thế của Yến Hành tướng quân thế nào rồi?”
“Cũng gần khỏi hẳn rồi, tạ ơn vương gia quan tâm.”
Lục Châu vừa đáp vừa lén ngước nhìn Tề Lăng Hành một cái.
Ánh mắt mềm mại khẽ lướt, ừm, cũng khá quyến rũ đấy.
Nhưng mà —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nương à! Ngươi rõ ràng quá rồi đó!
Ta gào thét trong lòng.
Nếu đã muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng đi, cái kiểu vừa như muốn nói lại thôi này dễ khiến người ta hiểu lầm lắm!
Hơn nữa giữa ta và hắn vốn chẳng ưa gì nhau, cái kiểu biểu cảm này lại càng không hợp.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta đang do dự không biết có nên xông ra giả vờ lấy cớ kéo nàng đi không thì — Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Ta giật mình quay lại, một nha hoàn thấy ta thì mặt mày mừng rỡ:
“Lục Châu cô nương, cuối cùng cũng tìm được người rồi!”
“Tể tướng nói, Lục Châu cô nương cầm vũ song tuyệt, mời người quay lại tiền viện múa một điệu.”
Ta: “…”
Động tĩnh bên này không nhỏ, lúc ta quay đầu lại thì Tề Lăng Hành cũng đã nhìn qua.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của cả ba người đều dừng lại trên người ta.
Tề Lăng Hành nhíu mày, rõ ràng nhìn ra vừa rồi ta đang lén lút, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi là ai?”
“Ta… Nô gia là Lục Châu của Linh Lung Các, phụng mệnh Tể tướng đến gảy đàn giúp vui.”
Ta cắn răng, hơi cúi đầu ra vẻ e thẹn, đồng thời điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho Lục Châu bên kia.
Lục Châu cuối cùng cũng phản ứng lại, vội chạy đến đỡ lấy tay ta:
“Đúng đó, lúc nãy ta đi ngang qua sân, thấy Lục Châu cô nương ngã dưới đất, hình như trật chân, nên mới đi gọi người.”
Nha hoàn nghe xong sửng sốt:
“Vậy là không múa được nữa rồi?”
Ta gật đầu lia lịa.
Nha hoàn có vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không thể ép, liền nói:
“Vậy nô tì quay lại bẩm với Tể tướng.”
Nha hoàn đi rồi, ta cũng không dám ở lại thêm.
Tề Lăng Hành người này rất tinh tường, ta sợ hắn nhìn ra sơ hở, liền kéo Lục Châu rút lui nhanh chóng.
Lục Châu cũng sợ.
Nàng vội vã đỡ ta, khẽ khom mình nói:
“Vương gia thứ lỗi, hạ quan trong phủ còn có việc, không tiện tiếp chuyện lâu.”
Tề Lăng Hành ánh mắt vẫn dừng lại trên ta, nghi hoặc:
“Nàng ấy là…”
Lục Châu lập tức đỡ lời:
“Linh Lung Các ở gần phủ ta, ta tiện đường đưa Lục Châu cô nương về.”
“Vương gia cứ tự nhiên.”
Dứt lời, chẳng dám ở lại thêm một khắc, nàng vội vã dìu ta rời khỏi đó.
5.
Ta và Lục Châu vừa ngồi vào xe ngựa liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Dọa c.h.ế.t ta rồi.”
Lục Châu vỗ n.g.ự.c thở dốc:
“Khí thế của Nhiếp chính vương thật quá khủng khiếp, thiếp suýt nữa không trụ nổi.”
Ta chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Tựa người vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần — chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng ta nghe thấy Lục Châu thì thầm:
“Sao còn chưa tới nữa vậy?”
Giật mình mở bừng mắt, ta vén rèm xe nhìn ra — đã đến tận vùng ngoại ô!
Ta lập tức kéo Lục Châu vào bên trong xe, còn bản thân thì vươn người ra, tung một cước đá tên phu xe rơi xuống đất.
Ta vừa mới nắm lấy dây cương định quay đầu ngựa thì từ bụi rậm hai bên đường, hơn chục tên hắc y sát thủ đeo mặt nạ bất ngờ lao ra!
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com