Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!
3.
Nhưng trước mắt, chúng ta vẫn phải vượt qua buổi thọ yến của Tể tướng Tống đã.
Lục Châu dạy ta đánh đàn.
Mới luyện được bốn ngày, ta đã muốn phát điên.
“Được được được, không đánh nữa, không đánh nữa!”
Lục Châu giật mình hoảng sợ, dịu dàng dỗ dành ta.
Khúc nhạc này thật sự quá khó, ta học kiểu gì cũng không vào.
Cuối cùng, chúng ta nghĩ ra một cách.
Ta viết một bức thư gửi đến phủ Tể tướng, nói rằng thân thể đã hồi phục, hôm sau thiệp mời liền được đưa tới phủ tướng quân.
Nghe nói chỗ Lục Châu sẽ biểu diễn là một góc trước giả sơn.
Đến lúc đó, ta sẽ ngồi phía trước giả vờ đánh đàn, còn Lục Châu trốn sau giả sơn đệm nhạc cho ta.
Kế này quá hay, quả nhiên là do ta nghĩ ra.
Trong nửa tháng qua, tuy đang sống ở Linh Lung Các, nhưng ta ngày ngày đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ai hỏi thì ta nói là đang dốc lòng luyện đàn, chuẩn bị tỏa sáng tại thọ yến của Tể tướng.
Bà quản sự nghe vậy rất hài lòng, cũng chẳng làm khó ta nữa.
Ta thì ngày ngày ở phòng đọc những tập truyện dị văn chí quái lượm được, nghiên cứu mấy hôm liền.
Trường hợp hoán đổi như ta với Lục Châu dường như chưa từng có ai gặp phải.
Sách ghi rằng ở chùa Phổ Đà có một vị cao tăng đắc đạo — đợi qua thọ yến, ta sẽ kéo Lục Châu đến đó cầu thử một phen.
Rất nhanh, ngày dự yến đã tới.
Trước khi xuất phát đến phủ Tể tướng, ta vòng qua phủ tướng quân một chuyến.
Ta dặn dò Lục Châu:
“Bữa tiệc này ngươi chỉ có một nhiệm vụ, là phối hợp với ta diễn xong bản nhạc.
Đừng mơ tưởng chuyện quyến rũ Tề Lăng Hành nữa.
Ta nghe ngóng rồi — hắn được lệnh đi tuần tra ở Giang Nam, giờ vẫn đang trên đường về.”
Lục Châu mặt đầy tiếc nuối:
“Hở?”
Ta lạnh mặt:
“Ngươi thích Tề Lăng Hành đến vậy sao?”
“Cũng không hẳn là thích…” Lục Châu đỏ mặt:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Nhưng mà Nhiếp chính vương tuấn tú phong lưu, kinh thành có cô nương nào mà không mong được hắn liếc nhìn một cái?”
Ta thở dài, không thèm đáp.
Đúng là chỉ nhìn bề ngoài, chẳng màng nội tâm.
Tề Lăng Hành, người này… lòng dạ sâu không lường, thủ đoạn tàn nhẫn, xưa nay chẳng nể mặt ai.
Năm đó, một người bạn tốt của ta làm ngự y trong cung, vì tính tình ngay thẳng mà đắc tội với kẻ quyền quý, bị vu hãm vào ngục.
Người nhà hắn không nỡ nhìn hắn chịu chết, bèn bỏ ra số bạc lớn, dùng tử tù thế thân đưa hắn ra ngoài.
Ai ngờ còn chưa ra khỏi thành, đã bị Tề Lăng Hành phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ấy, ta đang hộ tống bạn mình ra khỏi thành, lại vô tình đụng mặt hắn.
Ta khuyên bảo hết lời, đem cả tình nghĩa lẫn lý lẽ ra nói, hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
Ngược lại, hắn rút kiếm ra, g.i.ế.c luôn.
Nói ra thật hổ thẹn… ta không đánh lại hắn.
Trước khi làm Nhiếp chính vương, hắn từng là thống lĩnh quân Trấn Bắc, từng là thượng cấp trực tiếp của ta.
Chưa đầy mười chiêu, ta đã bại trận, bị hắn đánh một chưởng ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, ta đã bị đưa trở lại trong thành.
Còn người bạn kia… từ đó về sau không còn tung tích, nghe nói đã bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Vì chuyện này, ta đau lòng rất lâu.
Cũng từ đó, mối hận giữa ta và Tề Lăng Hành đã kết thành nút thắt.
Mỗi lần nghĩ đến hắn là ta lại thấy bực.
Ta lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
Từ cửa sau phủ tướng quân, ta rời đi, lên đường đến phủ Tể tướng.
---
Dạo gần đây, ta đã huấn luyện Lục Châu kha khá — ít nhất nàng cũng tạm bỏ được cái kiểu điệu đà uốn éo kia.
Gan cũng to hơn chút, hẳn là có thể chống đỡ được một lát.
Vừa đến phủ Tể tướng không bao lâu, một tiểu nha hoàn liền tới báo: mời ta ra tiền sảnh đánh đàn góp vui.
Ta ôm đàn cổ ra ngoài, đi dọc theo hành lang, tiện liếc nhìn bàn tiệc bên khu khách mời một cái.
Lục Châu đang ngồi lọt thỏm giữa một đám võ tướng, đầu rụt lại như rùa.
Tướng quân Lâm ngồi cạnh vươn tay vỗ một cái:
“Yến Hành tướng quân khỏe lại hẳn rồi chứ?”
Kết quả là Lục Châu bị hắn vỗ đến nỗi chúi cả người đập lên bàn, rượu văng đầy người.
Tướng quân Lâm hoảng hồn:
“Ta… ta có dùng sức đâu!”
“Ngươi đúng là đồ thô kệch!
Tướng quân còn chưa bình phục hẳn, làm sao chịu nổi mấy cái vỗ ngu ngốc của ngươi hả?!”
Mấy tướng quân khác cũng đồng loạt quở trách.
Tướng quân Lâm quýnh quáng:
“Ta thề là ta vỗ rất nhẹ mà!”
Lục Châu mặt mày tái mét ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ta.
Ta lập tức hất cằm ra hiệu về phía giả sơn.
Lục Châu hiểu ý, đứng dậy ngay:
“Ta đi hậu viện thay y phục, các vị cứ tự nhiên.”
Nói xong, nàng rời bàn, lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com