Tương Lai Tươi Sáng

Chương 12



27

 

Những toan tính mà tỷ tỷ ta, Giang Chiêu Nguyệt, vẫn đắc ý cho là khôn ngoan, rốt cuộc chỉ làm hủy phục cho ta mà thôi.

 

Nàng ta căm hận đến đỏ hoe cả mắt, ánh nhìn như muốn cùng ta sống mái một phen. Loại người như thế, tuyệt đối không thể để lại được.

 

Ta quay đầu, không do dự mà tố cáo:

 

“Hoàng thượng, tỷ tỷ thần nữ và Vệ Tiêu quen thân từ nhỏ, chuyện Thanh Thiên giáo, nhất định nàng ta cũng biết!”

 

“Ngươi nói bậy! Ta không biết gì cả, ta thật sự không biết gì hết!!” 

 

Giang Chiêu Nguyệt vội vã phủ nhận, nhưng hoàng đế xưa nay vốn đã có ấn tượng cực kém với nàng, chẳng thèm để tâm lời nàng phân trần, cho dù nàng thực sự vô tội, không hay biết gì.

 

Thái tử hạ quyết định:

 

“Mưu sát hoàng thượng là trọng tội. Tất cả đồng phạm, tòng phạm, người biết mà không báo, đều có tội! Áp giải Giang Chiêu Nguyệt xuống, đợi xét xử!”

 

Thấy thái tử vô tình đến thế, Giang Chiêu Nguyệt hoàn toàn sụp đổ:

 

“Không thể nào! Sao có thể như vậy!! Ngươi tưởng mình đắc ý rồi sao? Mẫu thân ngươi dưới suối vàng cũng không thể an nghỉ, ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu?!”

 

Ta bước lên trước, hỏi truy:

 

“Ngươi vừa nói gì?!”

 

Giang Chiêu Nguyệt cười lớn:

 

“Ta đã đào mộ mẫu thân ngươi lên! Xương cốt của bà ta bị ta vứt vào bãi tha ma, giờ đây đã thành tro bụi, mãi mãi không thể siêu sinh!”

 

Tiếng cười lẫn nước mắt, nàng gào lên giữa cơn điên loạn:

 

“Ai bảo con tiện nhân vũ cơ ấy xuống dưới rồi còn không yên phận! Còn dám phù hộ ngươi cứu giá lập đại công! Ta đào mộ bà ta, roi quất xác bà ta, ta xem còn ai phù hộ được ngươi nữa!!”

 

“Muội muội ơi muội muội, tiên nhân không yên, hậu nhân không ổn, hôm nay ngươi đắc ý nhất thời, về sau nhất định sẽ c.h.ế.t thảm!”

 

“Ồ?”

 

Ta nhướng mày, nhìn Giang Chiêu Nguyệt.

 

Tóc tai nàng ta vốn được chải chuốt cẩn thận nay đã rối bời, cây trâm vàng đính làm lưu ly cũng rơi lăn lóc trên đất.O mai d.a.o muoi

 

Y hục lụa thanh nhã dính đầy m.á.u từ những cú tát, hai má sưng tấy, khóe miệng mưng mủ rỉ m.á.u, cả người nhếch nhác đến cực điểm.

 

“Bây giờ người c.h.ế.t thảm hình như là tỷ mới đúng nhỉ?”

 

“Tỷ có bao giờ nghĩ đến chuyện, từ lúc ta lập được công cứu giá, tỷ liền hết chuyện không may này đến chuyện không may khác, ngày nào cũng xui xẻo?”

 

Ta ghé sát tai nàng, thấp giọng:

 

“Thầy phong thủy mà tỷ tiếp xúc ấy, là con trai của nhũ mẫu ta.”

 

“Là ta bảo hắn nói với tỷ, rằng đào mộ tổ tiên sẽ nguyền rủa người sống không được c.h.ế.t yên.”

 

Giang Chiêu Nguyệt lập tức trợn to mắt:

 

“Ngươi… ngươi nói gì?!”

 

“Ta nói… ta sớm biết tỷ sẽ đào mộ mẫu thân ta. Nên ta đã thay xác trong mộ từ sớm rồi, đổi thành sinh mẫu của tỷ đấy.”

 

Ta lạnh lùng cười, nói rõ ràng từng chữ:

 

“Chính là di hài của chính thất phu nhân đó.”

 

Sắc mặt Giang Chiêu Nguyệt lập tức trắng bệch như tro, toàn thân run rẩy, không dám tin, cũng không chịu tin.

 

“Tỷ vẫn chưa hiểu sao?”

 

Ta túm lấy búi tóc nàng, gằn từng chữ:

 

“Hôm đó tỷ đào, chính là mộ sinh mẫu của tỷ. Quất roi, cũng là quất lên xác sinh mẫu tỷ.”

 

“Tỷ đã nghiền nát xương cốt sinh mẫu mình thành tro bụi.”

 

“Cho nên mới tai họa liên tiếp, ngày nào cũng xui xẻo. Tiên nhân không yên, hậu nhân không lành, nên tỷ mới không thể c.h.ế.t tử tế!”

 

28

 

“Aaaahhh!!!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm đó, khắp Đông cũng vang vọng tiếng gào thét điên loạn của Giang Chiêu Nguyệt.

 

Nàng hoàn toàn phát điên.

 

Chưa đầy ba ngày sau, Hoàng đế ban chỉ, giáng Lương Vương, lục hoàng tử, thành thứ dân, giam lỏng trọn đời.

 

Thánh chỉ không nêu rõ lý do, nhưng ai ai cũng đoán được người sai khiến Thanh Thiên giáo ám sát hoàng đế trong rừng trúc hôm ấy, chính là Lương Vương.

 

Hoàng đế không muốn lưu tiếng xấu “con g.i.ế.t phụ thân” cho hoàng tộc, nên chọn cách che đậy.

 

Cùng với sự diệt vong của phủ Lương Vương, Thanh Thiên giáo cũng bị Cấm quân nhổ tận gốc.

 

Lão Trương của Kim Ô sòng bạc, cô nương Hàn Xuân ở Bách Hoa lầu, đều là tiểu đầu mục liên hệ với giáo phái, bị bắt và xử trảm.

 

Vệ Tiêu bị xử tử bằng hình thức treo cổ. Nhưng ngay đêm trước khi hành hình, lính canh phát hiện hắn đã c.h.ế.t trong ngục, c.h.ế.t trạng cực kỳ thê thảm.

 

Hóa ra, đám tín đồ Thanh Thiên giáo bị giam cùng đã bị kẻ khác thêu dệt rằng Vệ Tiêu là kẻ tiết lộ bí mật, nên chúng hợp lực báo thù.

 

Ác nhân hại nhau, đôi khi còn độc hơn cả cực hình của quan phủ.

 

Vệ Tiêu c.h.ế.t, tay chân bị chặt, mắt trợn trừng, vĩnh viễn không thể an nghỉ.

 

Giang Chiêu Nguyệt được xử trắng án.

 

Bởi nàng thực sự không biết Vệ Tiêu dính líu đến Thanh Thiên giáo, và nếu có dính líu, phủ Thừa tướng cũng sẽ bị liên đới.

 

Mà ta, nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, đương nhiên cũng sẽ không thoát tội.

 

Vì vậy, Tiêu Thừa Dực mới tha cho nàng, chỉ giáng làm thứ dân, mặc kệ nàng sống c.h.ế.t.

 

Giang Chiêu Nguyệt muốn quay về phủ, lại bị vị phụ thân lạnh lùng kia đánh gãy chân rồi ném ra ngoài.

 

Trước mặt mọi người, ông ta lớn tiếng tuyên bố:

 

“Ta chỉ có một đứa con gái là Giang Chiêu Thanh, từ nay Giang Chiêu Nguyệt và Giang gia không còn quan hệ gì nữa!”

 

Ông ta vốn là người giỏi gió chiều nào theo chiều ấy, vứt bỏ đứa con gái chính thất, rồi quay sang nịnh nọt ta.

 

Thậm chí còn chủ động nhắc đến chuyện ông ấy hổ thẹn với mẫu thân ta, rằng năm xưa mẫu thân ta bị ép đến c.h.ế.t là do chính thất không cho vào cửa.

 

Dù sao thì mọi lỗi đều đổ cho nữ nhân và người đã c.h.ế.t, ông ta thì trắng như tuyết vậy.

 

Ta chỉ mỉm cười nhìn bộ mặt hai mặt ấy của ông.

 

Trước ngày thành thân, ta đến viếng mộ mẫu thân.

 

Sau khi lập công cứu giá, hoàng thượng hỏi ta muốn ban thưởng gì, ta chỉ thưa:O mai d.a.o Muoi

 

“Xin bệ hạ cho mẫu thân thần thiếp được dời mộ đến một nơi phong thủy tốt lành.”

 

Mộ mẫu thân ta trước kia, cách bãi tha ma chưa đầy hai dặm, nào phải nơi tốt đẹp gì?

 

Hoàng thượng khen ta hiếu thảo, ban cho ta trăm lượng vàng.

 

29

 

Ngày đại hôn, khắp thành đỏ rực, hoa đào nở rộ, dân chúng vui chung.

 

Ta ngồi trong kiệu hoa, bỗng có người bám lấy xe ngựa. Ta vén rèm lên, là tỷ tỷ.

 

Giờ nàng đã trở thành kẻ ăn mày, một chân bị tật, bám lấy cửa kiệu, điên cuồng gào thét:

 

“Tân nương phải là ta! Thái tử phi phải là ta! Là ta!! Ta mới là thái tử phi!!”

 

Thị vệ xua đuổi, nàng vẫn cố leo lên, giằng co một hồi, nàng hét thảm một tiếng, bánh xe đã cán nát một đốt ngón tay nàng.

 

Ta nhìn ngón trỏ bên phải dị dạng của mình, vậy là tỷ tỷ cũng giống ta rồi.

 

Tỷ là vết thương mới, còn ta thì đã đeo lên đó chiếc nhẫn ngọc quý, biểu tượng của thái tử phi.

 

Gió xuân mơn man, hoa đào bay bay.

 

Ta bước xuống kiệu, nhìn thấy thái tử đang chạy đến phía ta, ánh mắt kiên định.

 

Ta mỉm cười, cũng kiên định bước về phía hắn.

 

Chiếu Thanh à, quãng đời về sau… rốt cuộc cũng sáng sủa rồi.

 

(Toàn văn kết thúc)

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com