Tương Lai Tươi Sáng

Chương 11



Ta không nói rõ người ấy là ai, tranh đấu giữa các hoàng tử, thân là nhi nữ một thần tử, ta chỉ nói đến đây là đủ.

 

Tiêu Thừa Dực trong lòng đã rõ, Nguyên Ninh Đế siết chặt cuốn sổ trong tay, khẽ thở dài một hơi.

 

Vệ Tiêu nhìn ta không thể tin nổi:

 

"Giang Chiêu Khanh… từ, từ đầu… muội đã biết ta đang giở trò sao?"

 

25

 

“Ngươi tặng ta chiếc ám tiễn này, vốn là chuẩn bị cho tỷ tỷ ta chứ gì?”

 

Ta đặt chiếc ám tiễn lên trước mặt hắn: 

 

“Vệ Tiêu, muốn lừa trái tim nữ nhân, chí ít cũng phải làm cho giống thật một chút. Trên này hình trăng khuyết còn chưa được mài sạch, ngươi thật sự nghĩ ta không nhận ra sao?”

 

“Hay là ngay từ trong lòng ngươi đã nghĩ rằng, ta, Giang Chiêu Thanh, chỉ xứng đáng nhặt những thứ tỷ tỷ không cần?”

 

Giang Chiêu Nguyệt bên cạnh hét lớn: 

 

“Giang Chiêu Thanh, ngươi đích thực chỉ xứng nhặt đồ ta không cần!”

 

Nàng ta không màng thể diện hay lễ nghi, buông lời vô lễ trước mặt Hoàng đế, lập tức bị thái giám tát cho một cái.

 

Bên tai vang lên tiếng bạt tai chan chát, xen lẫn là tiếng la và tiếng khóc của Giang Chiêu Nguyệt.

 

“Ngươi đau lòng sao?”

 

Ta hỏi Vệ Tiêu.

 

Vệ Tiêu như không nhìn thấy gì, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm vào ta: O Mai d.a.o Muoi

 

“Khi còn nhỏ, muội luôn theo sau ta, gọi ta là đại hiệp ca ca. Ta không tin, ta không tin muội chưa từng thật lòng với ta!”

 

Ta bị câu nói đó của hắn chọc cười: 

 

“Khi còn nhỏ theo sau ngươi là vì ngươi biết võ công, có thể tự do ra vào. Khi ấy ta bị giam trong nội viện, sống chẳng bằng nha hoàn trong phủ Thừa tướng.”

 

“Ta chỉ có thể theo sau ngươi, nhờ vào ánh sáng từ tỷ tỷ mà được nhìn thấy thế giới bên ngoài.”

 

“Chỉ có nịnh nọt ngươi, ngươi mới mất kiên nhẫn mà dạy ta vài chiêu quyền cước.”

 

“Tất cả, tất cả… chỉ là vì ngươi có giá trị lợi dụng.”

 

“Giống như lần này, ta để ngươi đưa ta đến sòng bạc, thanh lâu, cũng chỉ để moi ra kẻ chủ mưu ám sát hoàng thượng, để ta lại lập công lớn thêm một lần nữa.”

 

“Giang Chiêu Thanh, ngươi là loại nữ nhân ích kỷ vô tình!”

 

“Chỉ cho phép ngươi và tỷ tỷ liên thủ gài bẫy ta, không cho phép ta dắt mũi ngươi sao?”

 

Ta vỗ nhẹ lên mặt Vệ Tiêu: 

 

“Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Đáng để ta từ bỏ quyền thế phú quý mà bỏ trốn cùng ngươi à?”

 

“Bổn tiểu thư chỉ chơi đùa với ngươi thôi.”

 

“Ngươi à, chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay ta. Khi ta chơi chán rồi, ngươi chính là hòn đá kê chân dưới gót giày ta.”

 

Ta ném chiếc ám tiễn khắc hình trăng khuyết xuống đất, trước mặt Vệ Tiêu, giẫm nát nó dưới chân.

 

Cùng lúc bị nghiền nát, còn có sự tự ti và nhút nhát thuở thiếu thời khi ta đứng trước mặt hai người bọn họ!

 

26

 

Vệ Tiêu đã bị cắt gân tay gân chân, giận dữ nhưng vô lực, ta chỉ cần nhấc chân đã có thể đạp hắn xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng ta chẳng buồn làm vậy, vì ta thấy bẩn.

 

Hắn bị áp giải đi bởi Cấm vệ quân với tội danh đồng mưu tạo phản, chờ hắn là hình phạt tru di cửu tộc.

 

Giang Chiêu Nguyệt bị thái giám đánh cho đến khi khóe miệng rách toạc, nàng ta mắt đẫm lệ nhìn về phía Thái tử, cố gắng cầu lấy chút lòng thương xót cuối cùng. 

 

Nhưng hy vọng mong manh đó lại bị gương mặt tươi cười của ta chặn đứng.

 

Nàng ta tức giận mở đôi môi rướm m.á.u: 

 

“Điện hạ! Dù Giang Chiêu Thanh có giả vờ giả vịt đi nữa, nàng ta cũng đã thực sự ở bên ngoài lang chạ với một nam nhân xa lạ như Vệ Tiêu suốt thời gian dài, người thực sự không để tâm chút nào sao?

 

“Sinh mẫu của nàng ta là vũ cơ, bản tính phóng đãng, biết đâu từ lâu nàng ta đã không còn là thân trong trắng! Người không thấy ghê tởm sao!!”

 

Những lời này dù Thái tử lúc này không tin, về sau nhớ lại, cũng sẽ như cái gai cắm giữa ta và hắn.

 

Nàng ta biết mình không còn cơ hội lật mình, liền muốn kéo ta cùng c.h.ế.t chung.O mai d.a.o Muoi

 

Nàng ta nghĩ Thái tử sẽ để tâm, nhưng Thái tử lại thản nhiên nói:

 

“Ngay từ đầu, cô đã biết Chiêu Thanh muốn làm gì.”

 

“Cô thực sự cũng lo nàng ấy đi quá giới hạn.”

 

“Cho nên, ngày thứ hai nàng ấy đến sòng bạc, cô đã cho người đè tin đồn trong dân xuống.”

 

“Bách Hoa Lầu bị phóng hỏa, ai ai cũng vu khống nàng ấy, là cô cho người vạch trần chân tướng, đẩy nàng lên làm nữ hiệp trong hàng quý nữ.”

 

“Khi nàng cùng Vệ Tiêu đi cướp trên quan đạo, một nửa số vệ binh của vận muối sứ đều là người của Đông cung.”

 

“Nếu cô đoán không sai, ngươi đã có ý để Vệ Tiêu bỏ rơi Chiêu Thanh vào đêm đó, khiến nàng bị bắt như nữ tặc, hoặc trực tiếp thừa lúc hỗn loạn mà g.i.ế.t nàng.”

 

“Cô không yên tâm, đương nhiên phải phái người bảo vệ.”

 

“Ngay cả chuyện Vệ Tiêu hẹn nàng bỏ trốn, cô cũng biết rõ rành rành.”

 

“Ngươi muốn ly gián, e là phải thất vọng rồi.”

 

Tiêu Thừa Dực nắm lấy tay ta: 

 

“Cô với Chiêu Thanh, ngay từ đầu là nhất kiến chung tình, chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.”

 

Lần đầu tiên ta gặp Thái tử, không phải ở ngự thư phòng, mà là trong khu rừng khi Hoàng thượng bị thích khách ám sát.

 

Khi Thái tử vội vàng tới cứu giá, có tên thích khách chưa c.h.ế.t hẳn dưới đất bất ngờ tập kích.

 

Ta phản ứng nhanh như chớp, một đ.a.o c.h.é.m gãy ám tiễn trong tay hắn, trong khoảnh khắc đó cứu Hoàng thượng lần thứ hai, cũng đồng thời cứu Thái tử một mạng.

 

Văn nhân thì thích viết chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân vì thế mà động tình.

 

Ngược lại cũng vậy, mỹ nhân cứu anh hùng, thì anh hùng nhất kiến chung tình cũng chẳng có gì lạ.

 

Chỉ tiếc Thái tử lại là người trầm mặc, yêu mà không chịu nói, ta đành phải dùng vài chiêu nửa gần nửa xa, khiến hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận rằng hắn yêu ta.

 

“Nói ra thì, còn phải cảm ơn tỷ tỷ nữa.”

 

Ta bước tới trước mặt Giang Chiêu Nguyệt, cúi đầu, dùng giọng chỉ nàng ta nghe thấy:

 

“Tỷ và Vệ Tiêu, đều là một phần trò chơi giữa ta và điện hạ.”

 

“Không có tỷ tỷ, Vệ Tiêu đã chẳng vội vàng dâng mình để ta lợi dụng.”

 

“Không có Vệ Tiêu, ta làm sao huấn luyện được Thái tử, để chàng cam tâm tình nguyện làm con ch.ó trung thành của ta?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com