Loạn thế hào kiệt nổi lên, ai bảo nữ nhi không thể tranh thiên hạ?
Ta nhất định phải làm những điều người thường không thể làm.
Có được số tiền đầu tiên, tiếp theo là đội quân đầu tiên.
Chiêu binh mãi mã và tòng quân trở thành tướng lĩnh đều không phù hợp với ta, một là nữ nhi không thể tòng quân, chiêu binh cũng không thể khiến người tin phục, hai là tuổi ta quá nhỏ, càng dễ bị người xem thường.
Ta không thể đi con đường thông thường.
Nên ta đã nghĩ kỹ rồi, ta cần thu phục một gã đàn ông to lớn vạm vỡ về phe mình trước.
Ta nhớ đến người bạn thanh mai trúc mã của mẫu thân ta, gã người điên què chân kỳ quặc đó, Lý Nhị Ngưu.
Khi ta tìm được hắn, người đàn ông sa sút tiều tụy, đang co ro trong một căn lều tranh cũ nát bỏ hoang đã lâu, dùng bếp đá xếp lại nấu một nồi rau dại hôi nồng khó ngửi.
Người đàn ông cô độc lạnh lùng, thấy người lạ đều vác cuốc quát lạnh đuổi đi: "Cút!"
Túi bánh bao quý giá ta mang đến bị ném xuống đất bùn, gương mặt u ám của hắn bị che sau mái tóc rối, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, đầy thù địch với người lạ.
Không trách bị người ta gọi là kẻ kỳ quặc.
Ta nhặt bánh bao lấm bẩn lên, bình tĩnh khác thường nói:
"Nhị Ngưu thúc thúc, mẫu thân cháu đã ch.ế.c rồi."
Thành công khiến cây cuốc người đàn ông vung lên đông cứng. ---Hươu Cao Cẳng---
"Cháu biết thúc nhận ra cháu, cháu là con gái thứ hai của Trương Văn Cảnh và Sở Tứ Nương. Mẫu thân cháu, tỷ tỷ và muội muội của cháu, đều bị phụ thân cháu hại ch.ế.c."
Ta vắn tắt nói rõ đầu đuôi sự việc, bày tỏ ý định: "Nhị Ngưu thúc thúc, cháu muốn dẫn thúc cùng đi báo thù phụ thân cháu."
Hắn đông cứng rất lâu mới phản ứng lại, lại lạnh mặt, vẫn không khách khí tiếp tục đuổi người:
"Liên quan gì đến lão tử? Mau cút đi, nơi này không hoan nghênh bất kỳ ai."
Ta tất nhiên không mơ tưởng chỉ vài câu nói đã có thể đánh động được hắn, nhưng cũng không định dễ dàng từ bỏ.
Ta bám riết gần căn lều tranh nát này không chịu đi.
Hắn đến đuổi ta, ta liền lùi xa một chút, hắn quay về, ta lại đi theo về. Ban đêm co ro ngủ dưới đất, đói thì bẻ mấy cái bánh bao ra ăn, dính đầy bùn đất ta cũng không hề chê, mặt không đổi sắc nhét vào miệng, ăn hết bánh bao nguội thì tìm rễ cỏ dại nhai tạm no bụng, thực sự không tìm được gì nữa thì bắt côn trùng.
Đã mấy ngày rồi, gió thổi cuồng dại, mưa liên tiếp trút xuống, như không có điểm dừng.
Dù bị mưa tạt, ta vẫn co ro dưới mái hiên không chịu rời đi.
Ta vốn hiểu được việc được voi đòi tiên, khi hắn lười cầm đồ đuổi ta, ta liền từng chút từng chút tiến gần, giờ đã có thể yên ổn ở chung một mái hiên, nhưng suốt thời gian dài như vậy, ta chưa từng chủ động thử vào trong nhà.
Ta biết, hắn ghét ta, bởi vì trong người ta chảy một nửa dòng m.á.u của phụ thân ta. Hắn có thể không cầm cái cuốc lớn đó thật sự đánh ta, đã là rất tốt rồi.
Ta tất nhiên có thể tiếp tục được voi đòi tiên vào nhà tránh mưa, nhưng đó không phải kết quả ta muốn, ta muốn chính hắn mở cửa, kéo ta vào.
Dầm mưa quá nhiều, cuối cùng ta cũng sinh bệnh, sờ trán nóng hổi, tay chân lại lạnh buốt, trong túi ta có cả một cục vàng, nhưng không vội đi khám bệnh ngay, mà vẫn như thường lệ dựa cửa lẩm bẩm.
Kể về chuyện vui thời thiếu nữ của mẫu thân ta, kể về những trải nghiệm thuở nhỏ với mẫu thân và tỷ tỷ, kể về vị thần núi sau nhà ngày xưa.
"Nhị Ngưu thúc thúc, thúc có nghe nói không? Quả đồi nhỏ sau nhà cháu có một vị thần núi. Tỷ tỷ và muội muội cháu đều rất sùng bái vị đại nhân thần núi đó, tỷ tỷ nói rất linh nghiệm, tỷ ấy thèm muốn đồ trang sức của người khác, cầu thần núi xin một cây trâm, chưa qua mấy ngày đã thấy một cây trâm gỗ nằm dưới đất.
Sau này đói kém, tỷ tỷ và muội muội thường cầu nguyện với thần núi, thế nên họ thường nhặt được lương thực ở sau núi, có lần còn nhặt được một con thỏ rừng nữa. Họ đều muốn kéo cháu đi cùng, nhưng cháu không tin quỷ thần, cũng chưa từng cầu nguyện với ai."
Những gì ta muốn, vẫn luôn tự mình giành lấy.
Cánh cửa nát kẽo kẹt mở ra, Lý Nhị Ngưu giọng tức giận: "Mày định ch.ế.c bệnh trước cửa nhà tao à?"
Đầu ta choáng váng nặng nề, nhưng ánh mắt vẫn trong sáng, thấy vậy liền phốc một cái quỳ xuống trước cửa, học theo động tác ngày xưa của tỷ tỷ và muội muội, vái hắn một vái.
Nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đại nhân thần núi, con cầu nguyện với người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mưa dông liên miên tí tách, vạn vật mệt mỏi trong mưa dài dầm dề.
10.
Ta không đủ ăn một thời gian dài, lại dầm mưa mấy ngày liền, bệnh đến choáng váng hoa mắt, cố chống đỡ đợi hắn chủ động ra ngoài, cuối cùng mới ngất đi.
Khi tỉnh lại vẫn mê man, chỉ cảm thấy hắn đang cõng ta bước nhanh, làm đầu ta đau nhức, đến nơi, thầy thuốc thấy hai chúng ta như ăn mày, sợ Lý Nhị Ngưu không trả nổi tiền thuốc, không chịu chữa cho ta.
Hai người không biết tranh cãi những gì, ta được đặt lên giường đắp chăn dày, rồi uống một bát thuốc đắng, chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh lại tiếp theo, Lý Nhị Ngưu canh bên giường, mắt thức đêm lâu ngày nên đỏ ngầu, nhìn vẫn hung dữ đáng sợ, thấy ta tỉnh dậy, lại thở dài một tiếng:
"Mẫu thân con ở tuổi con bây giờ, đâu có cứng đầu như con thế."
Gã người điên què chân kỳ quặc trong truyền thuyết của làng, đã bị ta làm cho hết cách.
Ta biết, đây là cách hắn gián tiếp đồng ý với ta.
Có những việc, không cần nói rõ. Như việc thỉnh thoảng hắn về làng, đứng xa xa nhìn ngóng mẫu thân, bị tỷ tỷ lầm tưởng là thần núi, rồi cứ thế tiếp tục gửi đồ cho chúng ta.
Bản thân hắn sống còn khó khăn, trong lều tranh nát nấu canh rau dại uống, vậy mà lương thực có được không dễ thậm chí cả thịt cũng vượt đèo lội suối mang đến cho chúng ta, còn kiên trì khắp nơi làm việc tích góp tiền từng chút một trả cho chủ nợ. Hắn sa sút đến thế này rồi, chẳng mấy ai thúc hắn trả nợ, nhưng hắn vẫn luôn nhớ.
Một người, bản tính khó thay đổi.
Lý Nhị Ngưu thật thà chất phác, hiền lành mộc mạc, khổ nạn khiến hắn học cách mọc đầy gai góc, nhưng bên trong vẫn không đổi thay.
Nên dù khổ nh.ụ.c kế của ta rõ ràng như vậy, ta cố ý ngày ngày nhắc chuyện cũ của mẫu thân trước mặt hắn để kéo gần quan hệ, công khai rõ ràng dương mưu, cuối cùng hắn cũng sẽ nhượng bộ.
Hắn thậm chí còn thương lượng với thầy thuốc, dùng hai năm làm việc nặng miễn phí để đổi lấy một bát thuốc hạ sốt cho ta.
Ta nhìn thân hình thầy thuốc, rồi nhìn thân hình Lý Nhị Ngưu, xác định để lộ tiền bạc không có rủi ro, móc cục vàng trong túi ra đưa cho hắn, bảo hắn đi trả hết tiền thuốc.
Mắt hắn trợn tròn nhìn cục vàng trong tay, môi run lên, nhưng cũng không vội hỏi ta lấy đâu ra, đợi ta khỏe hẳn, đập một góc đưa thầy thuốc, rồi cõng ta về lại căn lều tranh nát đó.
Hắn trả lại phần còn lại cho ta, còn nghiêm trọng khác thường hỏi ta lấy đâu ra, có mang đến nguy hiểm gì không.
Ta tùy tiện bịa một lý do cho qua.
Dù đã chấp nhận ta, nhưng hắn vẫn không đồng ý cùng ta đi tìm phụ thân ta báo thù.
Hắn nhìn tay chân mảnh khảnh của ta: "Thân hình nhỏ bé thế này, báo thù gì? Chuyện này cứ để người lớn lo, ta sẽ đi tìm Trương Văn Cảnh, lão tử gi.ế.c ch.ế.c hắn!"
Thực ra không cần ta nói, hắn biết chuyện mẫu thân ta ch.ế.c thảm, sớm muộn cũng sẽ đi tìm phụ thân ta, dù phải cùng ch.ế.c.
Hắn vác cuốc lên định đi ra ngoài, ta lại quay ra khuyên hắn đừng nóng vội: "Một mình thúc, không gi.ế.c được phụ thân cháu đâu."
Hắn không tin, hắn vạm vỡ hơn phụ thân ta nhiều, một cuốc có thể xẻo ch.ế.c phụ thân ta, trước kia là vì sợ mẫu thân ta thành góa phụ bị người đàm tiếu, giờ còn cần kiêng dè gì nữa.
Ta cứ đi theo hắn đến thị trấn bên cạnh, liền nghe người ta hào hứng, lớn tiếng bàn tán:
"Nghe nói Triệu quốc khôi phục khoa cử kỳ thi đầu tiên, có một người đỗ đầu, chính là người ở vùng ta trước đây, là thầy đồ làng bên, thật là làm rạng danh họ Trương nhà ta!"
Lắng nghe kỹ, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện này.
Cây cuốc Lý Nhị Ngưu vác rơi xuống, cả người rơi vào trạng thái cứng đờ, tỏ ra có phần bất lực.
Ta kéo hắn ra xa đám đông: "Cháu đã nói rồi, một mình thúc, không gi.ế.c được phụ thân cháu đâu. Ngày xưa thúc khỏe mạnh không què chân còn không gi.ế.c được hắn, huống chi là bây giờ. Hắn còn đỗ đạt công danh, e rằng chẳng bao lâu sẽ được phong quan, bên cạnh có thị vệ tôi tớ bảo vệ, lại ở tận Triệu quốc, thúc ngay cả gặp mặt hắn một lần cũng không làm được.”
“Thúc nghĩ lúc trước thúc bị đánh gãy chân, di chứng trên chân này của thúc, khi người phá sản mắc nợ, tất cả những thứ này là ai đứng sau giật dây?"
Là phụ thân ta. Hắn quá thật thà, đến giờ vẫn chưa nhận ra phụ thân ta đã làm những gì.
Phụ thân ta cố ý để mặc hắn liên lạc với mẫu thân ta, cố ý để lộ sơ hở cho hắn đưa mẫu thân ta trốn đi, rồi bắt được tại trận xúi giục nhà họ Sở đánh gãy chân hắn, lại thông đồng với thầy thuốc trong làng không chữa triệt để cho hắn, để hắn lưu di chứng, què chân xấu xí còn chưa đủ, còn phải liên tục tốn tiền chữa trị, cuối cùng chỉ có thể bán hết gia sản, nợ rất nhiều tiền, cả đời không ngóc đầu lên được.
Hắn kinh ngạc vô cùng: "Sao con biết được, lúc đó con còn chưa sinh ra?"
"Đoán thôi."
Phụ thân ta là hạng người gì, ta còn không rõ sao.
Hắn ngồi phệt xuống đất: "Vậy phải làm sao? Quan lão gia, đâu phải hạng người chúng ta có thể lật đổ."
Ta: "Cháu đã nói rồi, cháu sẽ dẫn người đi tìm hắn báo thù."
Khác với dự định của hắn là đi xa đến Triệu quốc tìm phụ thân ta liều mạng, ta giúp hắn trả hết nợ nần, giúp hắn mua lại nhà tổ khóa kỹ, thu xếp mọi thứ ổn thỏa, dẫn hắn đi ngược hướng, đến sào huyệt thổ phỉ lớn nhất gần đó.
Rồi gia nhập vào, một lớn một nhỏ sa vào con đường làm giặc. ---Hươu Cao Cẳng---