Hắn gào thét thảm thiết, lăn lộn dưới đất cố dập lửa, nhưng vô ích.
Ta nhìn hắn rên rỉ đau đớn, tốt bụng nhắc nhở: "Rẽ phải phía trước, có một cái ao."
Hắn không kịp suy nghĩ đã lao về phía đó.
Một lúc sau, quả nhiên ta thấy khói đen bốc lên tận trời ở phía bên phải.
Ta đã lừa hắn.
Rẽ phải phía trước hoàn toàn không có ao nước nào cả, mà là nơi chứa quần áo vải vóc, chỉ cần một tia lửa là bốc cháy.
Trong lầu náo loạn lên, mọi người đều vội vã xách thùng nước chạy về phía đó để dập lửa.
Ở đây người thưa thớt, ta mở hầm rượu, khuân hết rượu ra ngoài, tạt lên các chỗ khô ráo, ném bao diêm xuống, thế là cả Lâm Giang Lầu, khắp nơi đều bùng lên ngọn lửa lớn, không còn khả năng dập tắt được nữa.
Nhìn thấy Lâm Giang Lầu trở thành biển lửa, những người ban đầu còn chạy đi cứu hỏa giờ tán loạn như chim thú, người người gói ghém hành lý bỏ chạy, hỗn loạn không thể kiểm soát.
Lúc không ai để ý, ta tìm thấy gã bán hàng đổ gục ở góc, trong khói bụi mù mịt, lặng lẽ nhìn hắn từ từ bị thiêu ch.ế.c.
Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc, móc trên đầu ngón tay lắc lắc.
"Thứ anh tìm là cái này phải không? Thực ra đúng là ta đã lấy nó đấy."
Ta đã nói từ trước rồi.
Bản tính ta không thuần, chưa từng thay đổi.
Ta chỉ quen giả vờ ngoan ngoãn mà thôi.
Ngay từ đầu, ta chưa từng thực sự định làm kỹ nữ trong kỹ viện, dù không cứu được tỷ tỷ, nhưng đã đến rồi, cũng phải làm điều gì đó.
Phải khiến con súc sinh đã làm nh.ụ.c mẫu thân ta ch.ế.c không toàn thây, khiến kỹ viện ép lương thành d.â.m này tan thành tro bụi.
Chiếc vòng này, chất ngọc không tệ, trông có vẻ đáng giá không ít, trên đó còn dính chút m.á.u bẩn, ta đoán là hắn lột từ tay người ch.ế.c trên đường, định đem đi cầm đồ, không yên tâm giữ trên người sợ va đập, nên giấu trong giỏ hàng, nghĩ rằng không ai để ý.
Thật không may, ta đã để ý.
Kẻ tham tiền háo sắc, dễ khống chế nhất. ---Hươu Cao Cẳng---
Ta tiện tay giữ lại chiếc vòng ngọc này, hắn quả nhiên quay lại tìm ta.
Ta bị giam trong kỹ viện không thể ra ngoài, vừa hay sai hắn đi tìm t.h.i t.h.ể phụ thân ta, xem phụ thân ta có thực sự ch.ế.c hẳn không, rất tiếc, hắn không tìm thấy, có vẻ phụ thân ta quả thật là họa đến ngàn năm.
Đến khi hắn tìm đến ta lần nữa, ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch đốt kỹ viện.
Ta chủ động tích cực làm nhiều việc như vậy, chính là để có được lòng tin, lấy được chìa khóa hầm rượu.
Ta cố ý bưng rượu ngon nhất ra, để gã bán hàng thấy, hắn tưởng mình cướp được rượu ngon, không nhận ra đang bị ta rót rượu cho say.
Tiếp theo là chuyện nước chảy thành dòng, một ngọn lửa thiêu ch.ế.c con súc sinh này, rồi một ngọn lửa đốt rụi chốn ô uế này.
Hắn nằm dưới đất chỉ còn thoi thóp, toàn thân cuộn trong ngọn lửa dữ dội, van xin ta, cầu ta đi lấy nước giúp hắn, nói hắn trên có già dưới có trẻ, vợ vừa sinh con, hắn không thể ch.ế.c.
Ta ném chiếc vòng bên cạnh hắn, ngồi xổm một bên chờ xem hắn tắt thở: "Yên tâm đi, số tiền anh bán ta cho Lâm Giang Lầu, đã đủ cho cả nhà anh sống rất lâu rồi."
Hắn khựng lại, khi chỉ còn một hơi thở cuối cùng, bừng tỉnh ngộ, nhìn ta đang ngồi im lặng vô hại bên cạnh, như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng:
"Ngươi, ngươi có phải, ngay khoảnh khắc quỳ xuống trên cầu, đã, đã..."
Kẻ tham tiền ch.ế.c vì tiền phi nghĩa.
Ta tận mắt nhìn hắn tắt thở, rồi lấy con d.a.o của chính hắn đ.â.m vào tim hắn vài nhát, xác nhận đã ch.ế.c hẳn, mới quay người rời đi.
Lúc này kỹ viện đã khói lửa mù mịt, khắp nơi đều là ánh lửa, cấu trúc của Lâm Giang Lầu ta đã quan sát tỉ mỉ, ghi nhớ trong lòng, mục tiêu rõ ràng, thẳng tiến đến phòng mụ tú bà, thời điểm vừa đúng lúc, đụng phải mụ vừa thu xếp xong hành lý đẩy cửa đi ra.
Mụ tú bà hơi ngạc nhiên: "Con nhóc này, sao mày còn chưa chạy đi?"
Ta không nói thêm với mụ một lời thừa thãi nào, nhặt cây gậy dọc đường đánh mạnh một gậy.
Ta từ nhỏ đã làm việc đồng áng, tuy trông có vẻ gầy yếu, nhưng thực ra không hề yếu.
Mụ tú bà ngất xỉu xuống đất.
Ta lật mở gói hành lý của mụ, bên trong là từng tờ từng tờ giấy bán thân, cùng vàng bạc châu báu mụ tích góp nhiều năm.
Xấp giấy bán thân đó, có của những cô gái còn sống, cũng có của những cô gái đã ch.ế.c từ lâu, chưa kịp xé hủy.
Ta đứng trên lầu các, bên dưới là biển lửa dữ dội.
Tiện tay vung ra, những tờ giấy bay phấp phới rơi xuống, cuốn vào biển lửa, trong chốc lát đã cháy thành tro bay.
8.
Bất kể mụ tú bà trông có vẻ hiền hòa thế nào, ta vẫn luôn nhớ thuở nhỏ khi tỷ tỷ trốn về rồi bị bắt lại, trận đòn độc ác đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi tỷ tỷ xuống mồ, trên người từ trên xuống dưới thứ duy nhất đáng giá, cũng chỉ là một chiếc trâm gỗ đã đeo trước khi bị bán vào Lâm Giang Lầu.
Những cô gái trong lầu, nhiều người bị ép từ lương thành d.â.m, nên các cửa đều có người canh gác, không cho các cô tự ý ra ngoài, một khi phản kháng là bị đánh đập tra tấn, lúc sống kiếm được bao nhiêu tiền cũng bị mụ tú bà thu mất đa phần, ch.ế.c đi một tấm chiếu ném xuống bãi hoang, cái hố cũng lười đào.
Vắt chanh bỏ vỏ, rồi vứt bỏ như giẻ rách.
Nên khi mụ tú bà nói sẽ coi các cô gái như con gái ruột, ai mà tin chứ.
Mụ ta có vẻ rất hiền hòa, rất thương yêu ta, nhưng tất cả đều chỉ là những thứ nông cạn bề ngoài, lợi lộc nhỏ nhặt, ân huệ nhỏ nhoi.
Nhìn người như mây che phủ, phải nhìn vào bên trong sâu thẳm nhất, bản chất nhất.
Mụ ta toàn thân vàng bạc, béo tốt phương phi, không biết đổi bằng tự do và mạng sống của bao nhiêu cô gái.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, xà ngang sập xuống, từ cửa chính đã không thể ra được nữa, ta kéo mụ tú bà đến ao cạn có gió đặt ngâm, mụ sẽ không bị khói hun, cũng không bị lửa thiêu.
Mụ không trực tiếp gi.ế.c ai, nên ta không hại mạng mụ, ta muốn mụ mất cả người lẫn của.
Cả Lâm Giang Lầu đã không còn mấy người, ta cố ý chọn thời điểm mọi người còn tỉnh táo, thêm vào đó lửa lan chậm, đủ cho tất cả mọi người thoát đi. Ta đốt hết tất cả giấy bán thân, những cô gái bị bán vào bị ép ở lại, có thể nhân cơ hội trốn đi, còn trốn được bao xa, có bị bắt lại hay không, thì tùy vào bản thân họ.
Ta tìm đến cái hang chó đã đào sẵn, không định ra từ bất kỳ cửa nào, để tránh bị bắt lại.
Bên ngoài này là một con đường nhỏ ít người qua lại, sau khi ta khó nhọc bò ra ngoài, đối diện đụng phải một người toàn thân đen thui.
Hắn ôm một con gà nướng, trợn mắt há mồm nhìn ta.
Một cậu nhóc béo trắng trẻo, tóc bị cháy xém một nửa, mặt cũng chỗ đen chỗ xám, áo gấm tím cháy rách bươm, vừa chật vật vừa buồn cười.
Vừa rồi lúc ta tạt rượu phóng hỏa, lúc đ.â.m d.a.o gi.ế.c người, lúc đánh ngất mụ tú bà, nếu ta nhớ không nhầm, hình như đều bị cậu ta nhìn thấy.
Nếu ta đoán không sai, đây chắc là Thẩm công tử, Thẩm Niệm Chương. Oanh Nương nói cậu ta thích mặc áo tím. ---Hươu Cao Cẳng---
Thật không may, lại bị tên xui xẻo này nhìn thấy.
Cậu ta hoảng sợ hét lớn: "Cứu..."
Ta dứt khoát một gậy đánh ngất cậu ta luôn.
Nhìn quanh xung quanh, lửa chắc không lan đến đây được, nên không quản cậu ta nữa, tiếp tục đi, đi được một đoạn, nghĩ nghĩ, lại quay lại, lấy con gà nướng mà cậu ta ôm như báu vật.
Vừa hay, ta cần lương khô để đi đường.
Ta không dám dừng lại một khắc, sợ người Lâm thành phản ứng kịp bắt đầu bắt người chạy trốn, ôm gói vàng bạc châu báu quý giá đó, tránh đám đông đi đường nhỏ.
Đến khi cuối cùng đảm bảo an toàn, ta mới dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, tìm được mặt nước tĩnh lặng trong rừng, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu, cũng chật vật buồn cười, trán còn một vết sẹo dữ dằn đáng sợ.
Thời gian qua, mỗi khi nó sắp lành, ta lại cào vỡ chỗ đóng vảy, nên luôn không lành hẳn. Đội cái sẹo xấu xí trên đầu, để phòng có người thích cô gái nhỏ tuổi, phòng bị ép tiếp khách.
Giờ cuối cùng có thể bôi thuốc bình thường cho nó, ta mang theo hộp thuốc mỡ Oanh Nương cho, bôi lên, hương thuốc nhẹ nhàng tỏa ra.
Chắc tỷ ấy cũng đã trốn thoát rồi.
Ta nghe được, trong tiếng đàn tỳ bà của tỷ ấy toàn là nỗi buồn nhớ quê.
Ta vén tay áo nhìn thủ cung sa trên cổ tay, cầm con d.a.o nhỏ, không chút do dự cắt nó xuống.
Máu tuôn như suối, đau thấu xương, nhưng ta mắt cũng không chớp.
Ta dùng thuốc mỡ tốt đó băng bó vết thương, rồi tìm vài chỗ kín đáo, chia vàng bạc châu báu thành nhiều phần cất giấu, chỉ giữ lại một cây trâm vàng trong tay, lấy đá đập nó thành một cục, không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Gã bán hàng lúc hấp hối hỏi ta, có phải, ngay khoảnh khắc quỳ xuống trên cầu, đã tính đến bước hôm nay, từng bước, bước bước đều là kế.
Từ khoảnh khắc quỳ xuống, đập đầu chảy máu, lừa phụ thân ta đến gần đá xuống sông, dẫn dụ gã bán hàng bán ta vào kỹ viện ẩn nhẫn, cào nát vết sẹo trên đầu để tránh rơi vào hiểm cảnh, dùng vòng ngọc dụ hắn quay lại tìm ta, lấy được lòng tin mọi người ra vào hầm rượu tự do, khi thiêu ch.ế.c hắn thậm chí còn tính đến đường sống cho cả nhà già trẻ của hắn, đốt kỹ viện trốn đi tiện thể cho người khác cơ hội trốn thoát, cướp vàng bạc châu báu mụ tú bà tích góp nhiều năm... Người đánh cờ, khi đặt quân đã nhìn thấy nhiều nước sau.
Có phải không nhỉ?
Ta nhét cục vàng vào lòng, cúi mắt nhìn về hướng dòng suối.
Nước chảy róc rách, gặp núi chẻ núi, gặp đá vỡ đá, cuồn cuộn tiến về phía trước.
Ngẩng đầu lên nhìn mặt trời và rừng rậm sinh trưởng, xác định phương hướng, đi về hướng ngược với Lâm thành không một lần ngoái đầu.
Mụ tú bà đó nói, kỹ nữ không trộm không cướp, dựa vào bản thân sinh sống, cũng không cần tự khinh tự rẻ, họ không hề thấp hèn hơn ai.
Chỉ là lời tự an ủi mà thôi.
Người mà một câu nói của kẻ khác có thể quyết định sinh tử, làm sao không thấp hèn?
Không tự khinh tự rẻ, không phải cứ tự an ủi là có tác dụng.
Thực sự đảo ngược vận mệnh, không phải dựa dẫm quyền quý trở thành đồ chơi của người khác, mà là có được sức mạnh để tự mình nắm giữ vận mệnh của mình.
Vì vậy, ta phải leo lên.
Không từ thủ đoạn mà leo lên.
Phải leo nhanh hơn, cao hơn phụ thân ta.
Phải tham vọng bừng bừng, mục tiêu rõ ràng, kiên định không sợ hãi mà ngược dòng vươn lên.