Từng Bước Đi Đến Ngôi Vị Nữ Đế

Chương 20



39.

 

Nàng không phải công chúa Thi quốc, tên thật của nàng, Liên Y Nhân.

 

Thực ra Liên Y Nhân vốn chỉ là một quân kỹ trong quân doanh Thi quốc, là tù binh áp giải từ nước khác đến. Sau đó Thi quốc mất nước, nàng vì thân hình giống nhau, bị yêu cầu mặc y phục của công chúa giả làm nàng ta, che chắn cho công chúa thật chạy trốn. Là công chúa Thi quốc, nàng như chiến lợi phẩm bị quân vương Sái quốc thưởng cho đám tướng lĩnh hưởng dụng, rồi lại gặp Sái quốc mất nước, bị đưa đến Niếp quốc, đến Niếp quốc vẫn là đồ chơi thấp hèn bị khinh rẻ, tiếp đó lại bị chuyển tay đến Ung quốc.

 

Có người tìm đến cửa, ép nàng uống một loại độc dược, phải làm việc cho hắn, mới có thể định kỳ lấy được thuốc giải để sống.

 

Người đó bảo nàng dùng mỹ nhân kế ở Ung quốc, quyến rũ cận thần được Trường Chiêu công chúa tin tưởng nhất, ly gián họ.

 

Để sống sót nàng như tên hề nhảy nhót quyến rũ người, nhưng nàng không ngờ, hóa ra từ đầu đến cuối nàng chỉ là quân tốt thí, là công cụ dùng để thu hút chú ý che đậy cho gián điệp thật sự, là vật tiêu hao chắc chắn phải ch.ế.c.

 

Họ còn thiết kế để nàng bị đánh đập làm nh.ụ.c.

 

Chuyện như vậy, Liên Y Nhân thực ra đã trải qua vô số lần, như vết thương chưa từng lành lại bị cắt rách nhiều lần.

 

Cuộc đời nàng thê thảm lưu lạc, làm kỹ nữ trong quân doanh Thi quốc, làm chiến lợi phẩm trên yến tiệc Sái quốc, làm đồ chơi ở Niếp quốc, mỗi lần toàn thân dơ bẩn y phục không che kín thân, ánh mắt thế nhân như ngọn đuốc thiêu đốt nàng.

 

Nàng tưởng mình sớm đã chai sạn.

 

Nhưng mà, khi có người khoác cho nàng một chiếc áo.

 

Liên Y Nhân đột nhiên khóc.

 

"Chưa từng có ai, khoác cho ta một chiếc áo."

 

Chưa từng có ai, nhặt lên phẩm giá bị người ta giẫm đạp của nàng.

 

Khi nàng bị áp giải đi, vẫn nhìn chằm chằm ta thật sâu, cố gắng vùng thoát khỏi trói buộc, xoay người quỳ xuống vái ta thật sâu.

 

"Điện hạ..."

 

Đợi rất lâu, nàng lại không nói nên lời.

 

Thế là tiếp tục bị áp giải đến đại lao, không lâu sau, nàng sẽ bị đưa đến biên quan đi phục dịch.

 

Ta không thích dùng thủ đoạn hèn hạ như hạ thuốc làm nh.ụ.c, để tính toán người khác.

 

Khi chưa sinh ra, mẫu thân ta vì bị cng ép phải gả cho phụ thân ta, khi lũ lụt đói kém, mẫu thân ta bị gã hàng rong làm nh.ụ.c đau lòng muốn ch.ế.c nhảy xuống.

 

Năm đó mụ tú bà điểm thủ cung sa trên tay ta, bị ta không chút do dự khoét thịt bỏ đi, đến nay cánh tay vẫn còn một vết sẹo.

 

Ta không thích, thần thánh hóa sự trong trắng trung trinh của phụ nữ, rồi lại thông qua phá hoại sự thần thánh hóa này để đàn áp người khác.

 

Ta cũng không thích, thủ đoạn hạ lưu như vậy.

 

Nên cùng là gián điệp, hai người kia xử tử tại chỗ.

 

Còn Liên Y Nhân, ta giúp nàng phản kháng, nhưng là gián điệp, nàng vẫn phải nhận sự trừng phạt xứng đáng, xử trí theo luật.

 

Lần này, trước mặt đại thần các nước gi.ế.c công chúa Niếp quốc gửi đến, Niếp quốc có chút không vui, nhưng biết cả hai đều bị đổi thành gian tế, cũng đành thông cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không còn mỹ nhân phải tìm người liên hôn lượn lờ, Lý Nhị Ngưu cuối cùng cũng dám về hoàng cung, còn mang quà cho ta, mận hái trên núi, hắn vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Ngọt lắm!"

 

Ta cắn một miếng, ngọt đến ngấy.

 

Lý Nhị Ngưu nhớ lại thuở nhỏ cùng mẫu thân ta đi trộm mận nhà người ta, ngờ nghệch cười: "Mẫu thân con không thích ăn chua, đôi mắt của ta luyện được, quả mận nào chua, quả mận nào ngọt, liếc một cái là biết."

 

Nói đến nói đi, hắn ngẩn ngơ: "Nghe này A Ngân à, thúc không muốn ở kinh thành này nữa."

 

Hắn muốn về quê ở, đợi khi có chiến sự cần hắn, lại đến xông pha trận mạc cho ta.

 

Bao nhiêu năm rồi, Lý Nhị Ngưu vẫn không thể thích ứng với sự mưu mô tính toán trên triều đường, theo Ung quốc ngày càng lớn, triều chính ngày càng phức tạp, hắn càng không thích ứng được.

 

Ta nghĩ nghĩ: "Vậy ngươi nhường ngôi cho ta đi."

 

Vừa hay hiện giờ ta nắm quyền lớn, triều đình trên dưới một lòng, bách tính yêu mến ta, trải qua nhiều năm giáo hóa, nữ tử kinh thương làm quan đều đã rất phổ biến, làm đế có gì không thể.

 

Đối ngoại hiện giờ Ung quốc cũng đã có lực tự bảo vệ cơ bản.

 

Thời cơ đã chín muồi, mọi việc thuận nước đẩy thuyền.

 

Thế là tháng đó, trải qua một phen chuẩn bị, Ung quốc liền tổ chức nghi thức chào đón, không ngoài dự đoán có người phản đối, nhưng cũng không thành.

 

Trong nghi thức nhường ngôi, khi lễ quan tuyên đọc chiếu thư, đột nhiên một kỵ sĩ trạm dịch xông vào kinh thành, tin tức tầng tầng báo lên, đại thần chạy vào tấu báo:

 

"Điện hạ, không hay rồi, Yên quốc đột kích, đã đánh đến vùng trọng địa Kỳ Môn Quan!"

 

40.

 

Yên quốc bất ngờ xuất binh với quy mô lớn hơn trước, khiến quân phòng thủ biên ải trở tay không kịp, liên tiếp mất mấy thành, tình hình vô cùng nguy cấp.

 

Ta buộc phải tạm dừng mọi việc trong triều, giữ lại đủ binh lực để bảo vệ kinh thành, số còn lại đều điều động tới biên giới tây bắc để chống lại quân Yên, đồng thời thông báo cho Niếp quốc nhanh chóng chi viện.

 

Ta đích thân ra tiền tuyến chỉ huy, điểm danh các tướng lĩnh quan trọng cùng đi, sẵn sàng xuất phát. Trên đường đi, Tiết Kỳ Ninh lần đầu thực sự ra trận vô cùng phấn khích, cưỡi ngựa bạch, mặc giáp sáng bóng, cầm thương đỏ chen đến bên cạnh xe ta, "Điện hạ, điện hạ! Thần có một việc muốn xin."

 

Ta vén rèm xe nghiêng đầu nhìn hắn. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Vị tướng trẻ, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, khí thế hừng hực, chân thành không sợ hãi, tay cầm thương dài nguyện bình thiên hạ.

 

Hắn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, "Điện hạ, thần có một người trong lòng, đợi khi lập công trở về, muốn tỏ bày với nàng, điện hạ có thể chúc phúc cho thần trước được không?"

 

Trương Kiều Kiều một đạp đá ngựa hắn ra, "Đi đi đi, tránh ra, ngươi cho ngựa ăn cái gì vậy? Đánh rắm thối quá."

 

Mọi người cười ồ.

 

Sắc mặt Tiết Kỳ Ninh biến đổi, "Hỏng rồi, chắc nó ăn hết củ cải ta chuẩn bị sẵn rồi!" Vội vàng quay đầu đi tìm thú y.

 

Ta buồn cười nhìn theo, người đã đi rồi, nhưng ta vẫn khẽ đáp một câu, "Chúc phúc ngươi, mọi điều như ý."

 

Đi suốt đêm đến biên ải, chưa tới tiền tuyến, cả đoàn đã bị phục kích.

 

Thương vong thảm khốc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com