Tứ Quý Như Thôn

Chương 2



Ta ngơ ngác lắc đầu, lão liền nói trên mảnh vải thô ráp kia viết: "Kẻ nào gian dối, ắt phải nếm mùi măng xào thịt đắng cay; người nào thật thà, sẽ được ban cho một đồng tiền thưởng."

 

"Vâng, vâng ạ!" Ta khẽ cười hì hì hai tiếng, nhanh nhẹn đón lấy đồng tiền, rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía người bán mì thơm phức.

 

Ta vốn yêu thích hình tượng Tôn Ngộ Không oai phong lẫm liệt, màu sắc rực rỡ. Nhưng Trư Bát Giới lại có vẻ to lớn hơn, nếu mua Đường Tam Tạng thì còn được thêm cả một con ngựa bạch tuấn tú. Quả đào tiên hồng hào trên tay Thọ Tinh Công nom thật ngon mắt... 

 

Ta cứ mân mê so sánh từng chút một, cho đến khi nghe thấy tiếng mắng mỏ quen thuộc của phụ thân mới bừng tỉnh.

 

"Tần Khoai Sọ kia, con còn không mau quay về, coi chừng mẫu thân con nổi giận thì không xong đâu!"

 

Ông trợn mắt nhìn ta. Ta nhất thời cuống quýt: "Nhanh thôi, nhanh thôi, con còn chưa chọn xong nữa mà." 

 

Phụ thân ta bực dọc túm lấy một con bột nặn từ trên giá nhét vào tay ta, rồi kéo mạnh cổ áo ta.

 

Ông lôi ta ra đường lớn, vừa đi vừa nói: "Còn không mau về, đến ta cũng phải đánh con đấy. Nhớ bảo mẫu thân con muối hành tây đi, rồi mua thêm hai lượng rượu vàng, đổi mấy quả trứng của Lý ma ma, tối nay cửu phụ sẽ đến nhà ăn cơm."

 

"Nhớ chưa?"

 

Ta gật đầu, mắt lại liếc nhìn gánh hàng rong đi ngang qua, trong cái thùng kia có bao nhiêu là thứ hay ho.

 

"Muối hành tây, mua hai lượng rượu vàng, đổi trứng của Lý ma ma, tối nay cửu phụ đến nhà ăn cơm." 

 

Ta lẩm bẩm.

 

"Nhóc con, ăn cam không, ăn thì bảo người lớn nhà con ra mua." Người bán hoa quả bên đường rao.

 

"Muối hành tây, mua hai lượng rượu vàng, đổi trứng của má Lý, tối nay cửu phụ đến nhà ăn cam." Ta tiếp tục lẩm bẩm.

 

"Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô ngon tuyệt, kẹo hồ lô không dính răng." Người bán kẹo hồ lô rao hàng.

 

"Xâu hành tây vào, mua hai cây kẹo hồ lô, đổi trứng của Lý ma ma, tối nay cửu phụ đến nhà ăn cam." Ta lẩm bẩm, lẩm bẩm rồi thành ra sai hết cả, chẳng còn nhớ cha dặn gì nữa.

 

Lúc này, ta cuối cùng cũng nhớ ra con bột nặn trong tay, nhìn kỹ một cái, ồ, là Sa Tăng râu xồm xấu xí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lúc đi, ta vui vẻ chạy băng qua ruộng rau. Bước qua chiếc cầu gỗ nhỏ, dù vấp ngã cũng thấy buồn cười. Lúc về, ta vừa cầm con bột nặn vừa buồn bã vừa sốt ruột, vừa đi vừa khóc rống lên không ngừng. 

 

Dì Vân từ chợ về, bế theo em bé nhỏ, hỏi ta: "Tần Khoai Sọ, con sao thế, lại bị mẫu thân mắng rồi à?" 

 

Ta giơ con bột nặn lên, khóc nấc: "Con không muốn, con không muốn Sa Tăng." 

 

Dì Vân cầm con bột nặn xem đi xem lại, miệng nói: "Được được được, không muốn không muốn." 

 

Em bé trong lòng dì lập tức cắn mất nửa cái đầu. Ta nhìn chỗ nước mũi nước dãi dính nhớp trên đó, càng khóc to hơn: "Con không muốn, con không muốn, dì đền cho con." 

 

Nửa câu sau dì làm như không nghe thấy, nửa câu đầu thì nghe rõ mồn một, dùng chiếc khăn tay nhỏ xé con bột nặn của ta ra, trả lại cái que cho ta. 

 

"Được được được, tốt tốt tốt." 

 

Ta ngơ ngác nhìn cái que trơ trụi, đến khóc cũng quên mất. Đợi dì Vân cười hì hì đi xa rồi, ta l.i.ế.m thử miếng bột còn sót lại trên que. Ông lão kia không lừa ta, lần này thật sự có thêm mật ong.

 

Trời xanh, nước biếc, chỉ có ta là buồn bã. Ta vừa gặm que vừa đi, cuối cùng cũng về đến nhà. 

 

Mẫu thân ta thấy mặt ta đầy nước mắt, người lại lấm lem bùn đất, hỏi ta có phải lại bị vịt đuổi không. Ta nghẹn ngào kể từ chuyện ta ra ngoài thấy con cá nhỏ, nhặt được hòn đá đẹp, đến chuyện phụ thân đút thịt băm bị mắc kẹt ở kẽ răng, rồi mới kể đến chuyện lão Lưu mù cho ta một đồng tiền và dì Vân cướp con bột nặn của ta. 

 

Mẫu thân ta bảo ta há miệng ra, vừa dùng ngón tay mò mẫm trong kẽ răng ta vừa hỏi: "Có phải mắc ở đây không?"

 

Vừa nói, mẫu thân vừa nghiến răng nghiến lợi: "Phì, đồ không biết xấu hổ, dám cướp bánh bột của trẻ con ăn, ngày mai bảo phụ thân con mua cho mười cái tám cái về, ăn cho nó lác mắt."

 

"Mẫu thân, thật không ạ?" Ta vùng vằng khỏi tay mẫu thân vui vẻ ôm con mèo vàng nhỏ vừa hôn vừa cười: "Mẫu thân, người bảo phụ thân mua cho Sơn Dược Đậu một con hổ lớn nữa đi."

 

Mẫu thân vừa quát ta mau thay quần áo bẩn ra, thì nghe thấy tiếng người ngoài sân. Ta vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn trộm, hóa ra là dì Vân. 

 

Tay dì còn cầm nửa quả bí ngô, thấy cái đầu ta ló ra, dì cười hì hì nói: "Mẫu thân con có nhà không?" 

 

Ta vẫn còn giận dì cướp bánh bột của ta, hừ một tiếng rồi gọi vọng vào trong nhà: "Mẫu thân ơi, dì Vân tìm người kìa."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com