Tứ Quý Như Thôn

Chương 1: 1



Ta tên húy là Tần Ngọc, nhũ danh là Khoai Sọ. Ấy là bởi khi mẫu thân sinh ta, đang lúc mải mê đào củ khoai lang đỏ ngoài đồng, nên mới đặt cho ta cái tên mộc mạc ấy.

 

Mỗi độ cơm chiều, mẫu thân lại cất cao giọng gọi ta khắp xóm trên làng dưới. Tay trái người bưng bát cơm nóng hổi, khói bay nghi ngút, tay phải vỗ nhẹ đám bùn đất trên người ta. Rồi túm lấy tai ta: "Đi, mang cơm cho phụ thân con." 

 

Phụ thân ta là Tần đồ tể bán thịt heo ở trấn trên, sạp thịt của ông đặt ngay cửa chợ. Bên cạnh là sạp của Chu bá bán đồ lặt vặt và trái cây, kế bên nữa là thầy Lưu nửa mù hay dọa người để bói toán. 

 

Mỗi lần thấy ta từ xa, lão liền nhắm mắt, mân mê ngón tay, miệng lẩm bẩm không ngừng. Đợi ta đến gần, lão lại đột ngột mở mắt, vừa cười vừa như không cười kéo lấy b.í.m tóc đuôi dê của ta, đòi xem quẻ. 

 

Lưu nửa mù nói: "Con bé này chạy đến đây, còn vấp ngã một cú trên đường nhỏ nữa." 

 

Ta thở dốc, phủi phủi bùn vàng trên đầu gối và cánh tay rồi đáp lại lão: "Không đúng, không đúng.”

 

Lưu nửa mù lại nói: "Mẫu thân con hôm nay xào rau cải muối, hấp cơm bắp với đậu nhỏ." 

 

Lão dừng một chút rồi lại nhắm mắt, mân mê ngón tay lẩm bẩm: "Đợi đã, đợi đã, để thần thông của ta xem lại xem, đúng rồi, còn có hai cái bánh mẫu thân nữa, bị con mèo tham ăn trộm mất nửa cái trên đường."

 

Ta khẽ dùng ngón tay che lấy chiếc bát sứ tròn trịa đang đựng đầy thức ăn, hụt hẫng hít nhẹ mũi, rồi lắc đầu khẽ nói: "Không phải đâu, không phải đâu mà."

 

Khi đến bên cạnh phụ thân, người trước tiên ân cần hỏi ta đã dùng bữa hay chưa. Sau khi nghe ta lí nhí đáp lời, người mới lấy ra nửa nhúm hạt dưa, bảo ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ thấp kia mà nhẩn nha.

 

Chu bá thấy ta còn bé dại, ăn uống vụng về, liền tươi cười lấy mấy hạt, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa cả vào miệng ta. Bá lại tinh nghịch buộc thêm mấy sợi dây đỏ thắm lên mái tóc b.í.m của ta, rồi nhẹ nhàng véo má ta mà nói rằng: "Tiểu nha đầu ngốc nghếch, đã buộc dây đỏ rồi thì phải về làm dâu nhà bá đấy nhé!"

 

Phụ thân gắp những hạt đậu nhỏ xíu lẫn trong cơm và mấy miếng thịt vụn trong dưa muối ra, thỉnh thoảng lại trìu mến đút cho ta vài miếng. Đến khi ông gắp chiếc bánh mẫu thân thơm lừng, mà ta đã lén cắn mất một vòng nhỏ ven mép, người mới bật cười ha hả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Rồi ông giả bộ nghiêm mặt, cố ý hỏi ta: "Có kẻ nào dám cả gan ăn vụng bánh mẫu thân của ta rồi hay sao?"

 

Ta thấy sự việc đã bại lộ, bèn cúi đầu lí nhí thưa: "Phụ thân ơi, người làm sao mà biết được vậy?"

 

Phụ thân nhịn cười, liếc mắt nhìn bác Chu, cả hai người đồng thanh đáp: "Là do lão thầy bói mù Lưu kia đoán ra đấy."

 

Ông khẽ dùng đôi đũa gõ nhẹ lên đầu ta, rồi từ trên chiếc móc tre lấy xuống một củ hành tây, đưa cho ta mà bảo: "Đi mau, mang chiếc bát không này trả lại cho mẫu thân con đi."

 

Ta khẽ khàng bưng chiếc bát, tay còn lại cầm củ hành, từng bước nhỏ chậm rãi tiến đến sạp hàng của lão thầy bói mù Lưu. Lão vẫn cứ giữ vẻ mặt nửa như cười, nửa như không mà nhìn ta.

 

Trong lòng ta không khỏi run sợ, thầm nghi ngờ rằng lão ta thật sự có thần thông quảng đại.

 

Ôi thôi, những việc xấu xa ta làm sao mà giấu giếm được! 

 

Năm ngoái, ta trót tay làm vỡ chiếc bình hoa quý, lại còn đổ vạ cho con mèo vàng ngốc nghếch trong nhà. Đầu xuân, mẫu thân tử gọt cho ta củ cải trắng ngọt mát để nhấm nháp, nhưng ta chê cay xè, lén lút vứt đi. 

 

Ấy còn chưa hết, hôm qua ta còn đánh nhau với thằng Cẩu Đản ở đầu làng, thua mất cả con thỏ đất tinh xảo mà cửu phụ thương mến gửi tặng.

 

Ta ngước mắt nhìn lão Lưu mù kia, lòng thấp thỏm khôn nguôi, vội vàng dâng nốt nắm hạt dưa bé nhỏ lên cho lão, trong lòng thầm khấn nguyện: "Ôi thần linh ơi, xin người đừng để lão Lưu mù kia nhìn thấu những lỗi lầm vụn vặt của con."

 

Lão Lưu mù khịt khịt mũi mấy tiếng, vẻ mặt đắc ý lạ thường mà rằng: "Hừ, sợ ta thấy những chuyện xấu con làm rồi hả?"

 

Ta vội vàng dùng tay áo quệt ngang dòng nước mũi đang chảy dài, nỗi sợ hãi dâng lên khiến đôi mắt cay xè, giọng nói run rẩy: "Không đúng, không đúng mà." 

 

Lão từ trong chiếc hộp đựng tiền cũ kỹ lấy ra một đồng tiền đồng sáng bóng, huơ huơ trước mắt ta, rồi chỉ vào tấm biển gỗ cũ kỹ cầm trên tay mà hỏi: "Nhóc con, biết chữ không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com