Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 712



Hắn trông qua vô cùng hòa nhã.

“Còn hai ngày nữa, kênh dẫn sẽ thông thẳng tới trang, đến lúc đó sẽ thúc thêm chút lực…”

Phùng Vận : “Vất vả cho Hầu đại ca , mấy ngày nay cũng cực nhọc, đợi khi tĩnh mương thành, sẽ bảo A Lâu đến Tiểu Giới Khâu thêm mấy bàn, tăng món cho .”

Hầu Chuẩn ha hả, liên tục cảm tạ.

Phùng Vận ngẩng đầu sắc trời.

Mặt trời đỏ rực như lửa, tỏa ánh sáng chói chang.

Nàng khỏi thở dài.

“Có mấy tĩnh mương , ít lo thiếu nước uống nữa.”

Suối núi Tiểu Giới Khâu xưa nay từng cạn, quanh năm bốn mùa tí tách chảy xuống, khi khoét giếng, lưu lượng càng lớn hơn, dọc đường còn thêm mấy giếng phụ nối , dù đại hạn nữa, cũng chẳng đến lượt bọn họ chịu khát.

Hầu Chuẩn cũng lòng.

Suốt bao năm quân ngũ, là múa thương múa gậy, dàn trận đánh giặc, đây là đầu tiên dẫn việc như thế , dòng nước chảy, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác thành tựu khác lạ…

Hai trò chuyện, Phùng Vận chủ yếu hỏi vài chuyện vặt trong sinh hoạt, khó khăn gì , Hầu Chuẩn đều đáp , chuyện đều , cũng thích Tiểu Giới Khâu.

“Thế ngoại đào nguyên chắc cũng chỉ đến thế.”

Phùng Vận lời tán thưởng , khẽ mỉm .

“Hầu đại ca quê quán ở ? Song còn mạnh khỏe chứ?”

Nghe đến câu , sắc mặt Hầu Chuẩn liền trầm xuống, trong mắt thoáng vẻ bi thương.

“Ta là Giang Hạ, khi còn trẻ đầu quân, ít khi ở bên phụ mẫu phụng dưỡng. Trước khi thành Vạn Ninh thất thủ, nhà gửi thư tới, phụ mắc trọng bệnh, bảo mau về.

Khi , chính là thời điểm chiến sự khẩn cấp nhất, thể rời , đành vội vã thư hồi đáp, xin hoãn vài ngày. Nào ngờ, trận chiến Vạn Ninh, quân đại bại, còn cơ hội trở Giang Hạ, phụ cũng đợi đứa con bất hiếu , chẳng bao lâu thì qua đời.

Sau mới , nhà tưởng tử trận ở Vạn Ninh, phụ mang bệnh chịu cú sốc đó, nên qua nổi mùa đông năm , mẫu cũng vì quá nhiều mà mù cả hai mắt…”

Phùng Vận kể, khỏi cảm thấy u buồn.

“Hầu đại ca, xin hãy nén bi thương.”

Đây thực là tình cảnh thường gặp trong loạn thế, nhưng mỗi đến, Phùng Vận vẫn khỏi chua xót trong lòng.

Hầu Chuẩn chau mày, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Ta vốn nghĩ sẽ c.h.ế.t ở núi Tú Phong, từ đó cắt đứt với … ngờ ngày hôm nay.”

Phùng Vận hỏi: “Vậy Hầu đại ca đưa nhân tới đây, để sum vầy đoàn tụ?”

Hầu Chuẩn khổ một tiếng, “Nghĩ thì đương nhiên là nghĩ chứ. …”

Hắn ngẩng lên Phùng Vận, “Một bại tướng như , còn mặt mũi nào trở về Giang Hạ? Lại càng thể danh chính ngôn thuận đưa nhân , tránh miệng đời dị nghị, cũng khó tránh sự nghi kỵ của triều đình…”

Tướng quân đưa nhà theo bên cạnh, trong lòng dễ vướng bận, cũng dễ lợi dụng con tin.

Phùng Vận suy nghĩ một chút, : “Nếu Hầu đại ca tiện mặt, thể giúp chút việc nhỏ.”

Hầu Chuẩn giọng chợt trầm xuống: “Nương tử cao kiến gì?”

Phùng Vận mỉm tự nhiên, ngẩng mắt .

“Không giấu gì Hầu đại ca, cái phụ mất mặt của hiện giờ đang chuyện cần nhờ . Chuyện giao cho ông , là thích hợp nhất.”

Ánh mắt Hầu Chuẩn lập tức sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phùng gia ở Nam Tề địa vị cao quý, nếu Phùng gia , tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều so với – một kẻ bại tướng quy hàng.

Thao Dang

Hầu Chuẩn khom lưng thi lễ, “Đa tạ nương tử.”

Phùng Vận nhẹ, “Lại khách sáo . Chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến Phật, chẳng đáng kể công.”

Hai , tới cổng trang.

Tĩnh mương dẫn nước , trong trang cũng ít xem.

Mấy mỹ cơ tụ cổng, nào nấy đều rực rỡ kiều diễm.

Phùng Vận mấy nàng mỹ cơ, bỗng hỏi Hầu Chuẩn:

“Không Hầu đại ca thê thất ?”

Hầu Chuẩn thoáng sững .

Gần như đồng thời, cũng thấy mấy nữ nhân xinh .

Vốn là sảng khoái thẳng thắn, mà Phùng Vận hỏi như thế, trở nên chút ngượng ngùng.

“Trong nhà từng một thê tử, khi thành Vạn Ninh thất thủ, tin tử trận, nàng tái giá …”

Phùng Vận khẽ thở dài, lẽ nghĩ đến chuyện vui.

Nàng : “Xin thứ .”

Hầu Chuẩn lắc đầu, ánh mắt ảm đạm: “Không , chuyện cũng qua .”

Lúc , mấy nàng cơ th.i.ế.p trông thấy Phùng Vận, lập tức bước tới nghênh đón.

“Tham kiến nương tử.”

Các nàng sớm quen lấy Phùng Vận tôn chủ ở Trường Môn, dù thấy bên cạnh nàng một nam nhân lạ mặt, cũng chỉ nghĩ là một đầu mục nhỏ ở Tiểu Giới Khâu, chẳng ai để ý nhiều, liền ríu rít hỏi han chuyện tĩnh mương.

Phùng Vận mời Hầu Chuẩn hoa sảnh tạm.

Các nha dâng , Quản Vi và A Vạn cũng theo .

Hiện trong trang vẫn còn lưu vài cơ th.i.ế.p, trong đó thì hai nàng là hoạt bát và lanh lợi nhất mặt Phùng Vận.

Phùng Vận an tọa, hai một một bước hầu hạ.

Phùng Vận mỉm liếc hai nàng, bỗng :

“Vị là Hầu Chuẩn Hầu tướng quân.”

Hai mỹ cơ cùng lúc đầu, về phía Hầu Chuẩn, sắc mặt còn như .

398- Hạ trùng ngữ băng.

Phụ của Quản Vi từng là võ quan trướng Phùng Kính Đình, bản nàng cũng chút cưỡi ngựa b.ắ.n c.ung, nay nam nhân chính là Hầu Chuẩn, khỏi thêm mấy .

A Vạn thì lập tức thu mắt về, dám lâu.

Trong mắt nàng , Hầu Chuẩn chính là cường đạo hung hãn từ núi Tú Phong, sinh vóc cao lớn khỏe mạnh, bản năng khiến nàng giữ cách.

Phản ứng của hai , Phùng Vận đều thu hết mắt.

Nàng : “Ta và Hầu tướng quân vài lời , các ngươi lui xuống .”

Bình thường Phùng Vận đối đãi hòa nhã, nếu chuyện gì quan trọng, để các nàng lượn lờ mặt cũng chẳng gì. một khi nàng nghiêm mặt, các mỹ cơ ai dám hó hé nửa lời.

Quản Vi và A Vạn vội vàng khom đáp ứng, lui ngoài.

Phùng Vận thấy vẻ mặt Hầu Chuẩn điềm nhiên, chút tâm tư vọng động nào khi thấy mỹ nhân, trong lòng thêm vài phần hảo cảm với con .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com