Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 711



“Sao ? Hỉ sự từ mà tới?”

Phùng Vận kéo chăn, cách qua rèm dáng hình lờ mờ của Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn : “Nương tử mau xem , tĩnh mương dẫn nước ! Trực tiếp chảy ruộng lúa tái sinh của chúng , trong thôn đều chạy xem …”

Tĩnh mương là do Phùng Vận dựa theo sách vở mà theo, thật nàng cũng nắm chắc mười phần sẽ thành công.

Nghe xong, nàng vui mừng bật dậy từ giường.

“Ta … xem thử…”

Hai chữ phía , nàng cắn răng , mang theo một tiếng rên nhẹ đầy nhẫn nại.

Tiểu Mãn: “Nương tử ?”

Lời dứt, nàng vội ngừng , mặt đỏ tai hồng.

Thao Dang

“Đại vương sáng sớm ngoài , cũng chịu ở bầu bạn thêm với nương tử.”

Phùng Vận chẳng ở .

Tuy thể Bùi Quyết giày vò đến mệt nhoài, nhưng chuyện hoan ái nam nữ , chỉ cần là nàng cam tâm tình nguyện, nàng từng nghĩ đó là để nam nhân chiếm tiện nghi…

Chỉ là, đúng thật chút kiệt sức mà thôi.

“Tiểu Mãn…” Nàng khẽ , “Ngươi giúp y phục.”

397- Mượn hoa hiến Phật.

Bên ruộng lúa tái sinh của nhà Phùng Vận, chật như nêm, đen kịt một mảng, tiếng ồn ào náo nhiệt, ít theo đầu kênh mà tới, những năm trời hạn hán, trông thấy nước chẳng khác gì trông thấy vàng, ai nấy đều tấm tắc thôi, đầy một bụng cảm khái.

Nước đục ngầu.

đôi mắt Phùng Vận sáng rỡ khi dòng nước từ trong kênh chầm chậm chảy …

Người đông thì dễ việc, nàng nữa cảm nhận lợi ích khi nhiều bộ khúc tay.

Tổng cộng tám miệng giếng , miệng sâu nhất núi mỏ, lợi dụng địa thế của núi, dòng nước chảy nhỏ. Tuy rằng từ Tiểu Giới Khâu đến thôn Hoa Khê tính là quá xa, là dẫn từ núi đổ xuống, ven đường ít trở ngại, nhưng vẫn tiêu tốn ít nhân lực.

Nhìn như , việc Bùi Quyết đào sông từ Hoa Khê tới Minh Tuyền quả là một đại sự kinh thiên động địa…

“Tham kiến Vương phi.” Một đội đấu lạp, lưng hùm vai gấu bước tới, đến gần Phùng Vận mới nhận , thì là Hầu Chuẩn.

“Hầu tướng quân, ngươi tới đây?” Phùng Vận thấy Hầu Chuẩn mồ hôi nhễ nhại, vô cùng kinh ngạc.

Bên ngoài đồn rằng nàng thu nhận một đám sơn phỉ gia nô, nhưng thực tế, nàng cho Hầu Chuẩn quyền tự do tuyệt đối, ở Tiểu Giới Khâu cấp riêng một mảnh đất, an trí đám binh sĩ , còn phái cả Diêu đại phu tới khám bệnh, mang theo đầy đủ thuốc men.

Lần đào kênh khoét giếng , nàng cũng , ai tham gia thì tính công trả lương, một đồng cũng thiếu, tuyệt đối bắt họ công.

Thật đây cũng là quy củ xưa nay của Trường Môn, cho dù là gia nô, cũng nhận tiền mới việc.

Huống chi, trong lòng nàng luôn sự kính trọng với đám cựu binh từng thủ giữ Vạn Ninh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trả nhiều tiền thì lòng mới hướng về, việc cũng thấy mệt.

Một đám tàn binh bại tướng từng sống ở núi Tú Phong gần hai năm, ngày tháng yên , cũng gặp phụ mẫu, trong lòng vốn cực kỳ khổ sở.

Từ núi Tú Phong chuyển về Tiểu Giới Khâu, trong thâm tâm họ vốn tưởng cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, chẳng qua chỉ là đổi cách gọi, còn trốn chui trốn nhủi mà thôi…

Không ngờ tới, đến Tiểu Giới Khâu, liền như bước một thế giới mới.

Ở đó mỏ, xưởng than tổ ong, xưởng nông cụ cũng chuẩn dời xuống chân núi và đang mở rộng, ở Tiểu Giới Khâu nhiều hơn họ tưởng, mấy xưởng việc cùng nơi, gom giống như một thị trấn nhỏ.

Biết họ sắp tới, sớm dọn dẹp nhà cửa đất đai, để họ cắm trại dựng trại.

Nhà cửa ở Tiểu Giới Khâu xa hoa, vẫn là do Tòng Văn Điền ở Đồ gia ổ bảo xây dựng, cho nên giống với trấn Minh Tuyền, đều là kiểu kết cấu gỗ đá tiện lợi nhanh gọn, giản dị phóng khoáng, một vẻ ấm áp khó diễn tả thành lời…

Đặc biệt là khi đèn hoa lên, cơm canh thơm lừng, mỗi gương mặt đều là nụ lạc quan, mãn nguyện.

Hầu Chuẩn trong lòng chấn động lớn.

Để vướng chân vướng tay, mấy hôm nay luôn tự trận dẫn đào kênh, mỗi ngày đều khỏi từ sớm, tối mịt mới về…

Mệt thì mệt, nhưng tâm trạng bình lặng từng thấy.

Khi còn ở núi Tú Phong, đến những giai thoại của Phùng Thập Nhị nương, lúc đầu tới nương nhờ, thật trong lòng phần khinh thường.

Một nữ nhân phía chỗ dựa là một kẻ quyền thế, cho dù bản lĩnh gì, thì cũng chỉ là tâng bốc lấy lòng mà thôi. Chuyện như , thấy nhiều .

quãng thời gian khiến chân thực cảm nhận nhầm.

Bùi Quyết cũng chỉ để tạm thời trấn an mà mới những lời …

Mà là thực sự xem trọng Phùng Thập Nhị nương, cho rằng và tay theo nàng, chính là con đường nhất hiện tại.

“Vương phi đổi cách xưng hô .” Hầu Chuẩn lau mồ hôi trán, nhe răng lộ hàm răng trắng bóng, “Ta sớm còn là tướng quân gì nữa, Vương phi cứ gọi là Hầu Chuẩn.”

Phùng Vận : “Vậy kính gọi một tiếng Hầu đại ca nhé.”

Trán Hầu Chuẩn lập tức toát thêm mấy giọt mồ hôi, liên tục chắp tay cúi : “Không dám dám, cái khiến Hầu mỗ thật sự chịu nổi.”

Phùng Vận khẽ lắc đầu, ôn hòa : “Có gì mà thể? Dù cũng là một nhà, cần đa lễ. Ở chốn thôn quê thế , gọi là Vương phi cũng quá câu nệ. Về Hầu đại ca cứ như khác, gọi là Phùng nương tử là .”

Nàng mày mắt ôn hòa, thành tâm, Hầu Chuẩn thấy nàng khách sáo, nghĩ nghĩ, cũng từ chối nữa.

“Vậy Hầu mỗ xin trèo cao . Phùng nương tử ở , xin nhận một lạy của Hầu Chuẩn.”

Nói chắp tay cúi thi lễ.

Phùng Vận đáp lễ, xoay bước qua con mương phía .

“Ngoài trời oi bức, Hầu đại ca trong trang của một lát chứ?”

Hầu Chuẩn vẫn từng đến Trường Môn, trong lòng cũng chút mong đợi, thấy như Phùng Vận chuyện dặn dò, bèn lập tức gật đầu đồng ý.

Hai theo kênh nước về, thỉnh thoảng đưa mắt sang, cũng hành lễ chào Phùng Vận.

ai nam nhân cao lớn lực lưỡng bên cạnh nàng, chính là Hầu Chuẩn, phó tướng của quan thủ thành Vạn Ninh là Quan Bình, cũng là đầu lĩnh thổ phỉ từng khiến kh.i.ế.p sợ núi Tú Phong, đến cả Bùi Quyết cũng dám ám sát.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com