Dù địa vị cao đến , cũng cân nhắc lợi ích các bên, khó tránh khỏi kiềm chế.
Trừ phi thật sự bất chấp tất cả, lật đổ lá cờ lớn mang chữ “Tấn” .
Phùng Vận , Bùi Quyết hề như .
Ít nhất hiện tại, dã tâm .
Tiểu hoàng đế đang trong lòng bàn tay , hà tất đẩy đầu sóng ngọn gió?
Phùng Vận thấy chăm chú , để đề nghị thiện ý của đổ sông đổ biển, trầm ngâm một lúc, chợt linh quang chợt lóe.
“Đề nghị của Đại vương, ngược khiến nghĩ đến một cách.”
Bùi Quyết nàng nhiều mưu kế, lập tức nhếch môi.
“Nói thử xem.”
Phùng Vận trong đầu vẫn kế hoạch chỉnh, cúi đầu uống một ngụm nước, gạn lọc suy nghĩ, đợi đến khi đặt chén xuống, đôi mắt sáng trong như nước.
“Hôm đó Đại vương chẳng chê nhàn thư ? đúng là một chuyện đó. Nói đào giếng thông đến mạch nước ngầm, dùng mương dẫn nối thông , từ đó dẫn nước tưới tiêu…”
Một hai câu thể rõ, nàng lập tức bảo Tiểu Mãn chuẩn bút mực, phác thảo sơ đồ.
“Đại vương xem đây.”
Nàng hiệu Bùi Quyết bản vẽ, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ .
“Sách , chỉ cần tìm nguồn nước, đào hàng loạt giếng nước, đó nối liền các giếng , thì thể đáp ứng nhu cầu uống nước và tưới tiêu.”
Bùi Quyết ngả , nàng một lát, đáp dứt khoát.
“Có thể thử.”
Phùng Vận ủng hộ, nét mặt liền rạng rỡ.
“Đại vương chờ tin của .”
Bùi Quyết : “Kênh đào nhân công, cũng khai mở.”
Phùng Vận suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
“Giếng và mương của , chỉ lợi cho từng nhà nhỏ lẻ. Công trình mà Đại vương , lợi cho nhà, cho muôn đời , hai thứ thể so sánh.”
Thao Dang
Một khi đào kênh đào nhân công, thể tưởng tượng An Độ sẽ đổi đến nhường nào.
Từ đây còn một quãng đường dài đến bến thuyền Thạch Quan để lên thuyền nữa, hàng hóa cũng thể trực tiếp đến An Độ.
Từ đó An Độ thủy vận phát đạt, thúc đẩy sự phồn vinh, dân cư tụ về theo dòng nước, thương mại thuận tiện, ắt sẽ bừng lên sức sống mới.
Danh xưng “phụ đô” lúc , cũng xứng đáng mang lấy.
“Đại vương minh.”
Phùng Vận lời từ đáy lòng, Bùi Quyết xong, như đánh thông nhâm mạch và đốc mạch, nắm lấy tay nàng, siết c.h.ặ.t.
“Đã , Vận nương cách , thì cần đến thư trai nữa chứ?”
Vị Bùi đại tướng quân tiết chế bảo thủ, chẳng gần nữ sắc , là đoạt xác ?
Trời oi bức.
Hai lớp vải mỏng dính sát , lúc di chuyển, gần như sắp cọ lửa nóng.
Phùng Vận rõ ràng cảm nhận nhịp tim đập nhanh, dục vọng gần như phá tan tầng áo mỏng mà nhảy ngoài, mơ hồ cọ xát lên nàng, cảm giác run rẩy vô cớ trỗi dậy từ xương cụt, thể nàng tự chủ khẽ run, căng cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một đoạn đường ngắn ngủi, ảo giác đất trời đảo lộn…
Mấy nha trơ mắt Đại vương bế Vương phi qua, là ngẩn ngơ, đó liền thẹn thùng cúi đầu.
Không ai dám ngẩng lên .
Phùng Vận khẽ móc tay lên cổ Bùi Quyết, liếc một cái đầy trách móc.
Bùi Quyết nhướng mày.
Bốn mắt , ai mở miệng, nhưng giữa im lặng như vô vàn tình ý lưu chuyển, tóe những tia lửa rực rỡ.
Rèm xoạt một tiếng buông xuống.
Phùng Vận chỉ cảm thấy thể nhẹ bẫng, cánh tay đang kìm c.h.ặ.t lấy eo nàng buông lỏng , nam nhân khẽ lau mồ hôi mịn bên trán nàng, hai tay chống bên sườn nàng, chớp mắt nàng chăm chú.
“Đại vương là đại sự, nên so đo tiểu tiết, càng nên lưu luyến nơi hương khuê.”
Bùi Quyết cúi đầu hừ nhẹ, gương mặt tuấn mỹ phủ ánh trời, liếc nàng một cái đầy hàm ý, chẳng lời dư thừa, chỉ dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vén lớp y sam của nàng, để lộ vòng eo nhỏ nhắn, lấm tấm mồ hôi thơm mịn...