Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 667



Phùng Vận không hề giấu nghề, để Thuần Vu Diễm tham quan toàn bộ quy trình sản xuất than tổ ong.

Thực ra quy trình chế tạo than tổ ong chỉ vài bước, khá đơn giản, nhưng Thuần Vu Diễm lại vô cùng chấn động.

Đến khi thấy những khối than tổ ong đã qua xử lý, được phơi khô và chất thành đống ngay ngắn, y quay đầu nhìn Phùng Vận, trong mắt lại xuất hiện một cảm xúc nàng đã quá quen thuộc.

Phức tạp.

“Phùng Thập Nhị.”

Thuần Vu Diễm mỉm cười.

“Những thứ này, ngươi học từ đâu ra?”

Phùng Vận hiểu nghi ngờ của y.

“Nhờ vào năm ngàn quyển sách hồi môn của mẫu thân ta.”

Thuần Vu Diễm cười khẽ, hai tay chắp sau lưng, cúi người xuống xem xét.

Chỗ đó có một chiếc lò sắt nhỏ, bên trong đang đốt hai viên than tổ ong, đỏ rực, không thấy ngọn lửa, nhưng ấm đun nước bên trên lại đang sôi ùng ục.

Thuần Vu Diễm bán tín bán nghi: “Đốt được bao lâu?”

Phùng Vận nói: “Mỗi lần bỏ hai viên, xếp chồng lên nhau, có thể đốt hơn nửa canh giờ. Nhìn xem, lò ở đây có cửa gió, mở ra thì lửa cháy mạnh, dùng để nấu ăn. Còn nếu chỉ sưởi hay đun nước qua đêm, thì đóng cửa gió lại, đến sáng hôm sau lửa vẫn chưa tắt, cả đêm đều có nước nóng dùng, vô cùng tiện lợi.”

Thuần Vu Diễm nghiêng đầu liếc nàng: “Không độc?”

Phùng Vận đáp: “Tốt nhất nên dùng ở nơi thông thoáng.”

Thuần Vu Diễm lập tức bật cười lạnh: “Vậy thì có gì khác so với thạch mặc?”

Phùng Vận nói: “Khác chứ. Một, than tổ ong có hiệu suất đốt cao hơn, giúp tiết kiệm tài nguyên thạch mặc. Hai, vì có lỗ rỗng ở giữa, tốc độ cháy nhanh hơn, nhiệt lượng cũng mạnh hơn. Ba, sử dụng tiện lợi hơn. Bốn, độc tính yếu hơn thạch mặc…”

Thuần Vu Diễm ngắt lời: “Những điểm khác thì không nói, riêng điểm thứ tư. Than tổ ong vốn làm từ thạch mặc, đồng tông đồng tổ, sao lại độc ít hơn được?”

Phùng Vận đáp: “Than tổ ong sau khi xử lý có thể đốt cháy hoàn toàn. Mà cháy hoàn toàn sẽ giảm khí độc, tổn hại đến cơ thể cũng nhỏ hơn.”

Thuần Vu Diễm nghe xong nửa tin nửa ngờ, nhướng mày.

“Nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”

Trước đây thạch mặc không bao giờ được dùng để sưởi ấm hay nấu ăn trong dân gian, sự xuất hiện của than tổ ong là một thử nghiệm mới, thậm chí có thể làm thay đổi lối sống của người dân, và chắc chắn sẽ kéo theo những vấn đề mới.

Tuổi không lớn, nhưng Thuần Vu Diễm lại là người làm ăn lão luyện.

Y hỏi đúng vào chỗ then chốt, nên Phùng Vận cũng đáp không chút do dự:

“Đương nhiên là Thế tử.”

373- Lộ diện trong tiệc cưới,

Thuần Vu Diễm lập tức đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng chăm chăm.

“Phùng Thập Nhị, nàng quá đáng lắm rồi đấy.”

Phùng Vận mỉm cười nhẹ, hơi cúi mình hành lễ, lễ nghi đầy đủ nhưng lời thì chẳng chút nể nang:

Thao Dang

“Nếu không có lợi, một thương vụ tốt như vậy, ta mời Thế tử vào làm gì?”

Quá mức thẳng thắn.

Thuần Vu Diễm hừ khẽ, nghiến răng nghiến lợi:

“Phùng Thập Nhị, nàng cứ tha hồ giày vò ta đi!”

Phùng Vận khẽ cười, nét mặt chuyển đổi nhẹ nhàng như nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thế tử nói vậy là sai rồi. Xét cho cùng, đây là ta giúp Thế tử lập uy đó chứ. Đã lăn lộn thiên hạ, nếu chút năng lực gánh vác trách nhiệm này cũng không có, làm sao gây dựng được cơ nghiệp lớn như hôm nay? Làm sao gánh nổi cái danh ‘phú khả địch quốc’?”

Tiếng cười lạnh của Thuần Vu Diễm dần dần nhỏ lại.

Phùng Thập Nhị luôn có thể nhanh chóng xoa dịu cơn giận của y.

Đánh một cái bạt tai, lại đưa một quả táo ngọt.

Nàng đã thành thục đến mức lô hỏa thuần thanh, còn y… lại cam tâm tình nguyện mà đón nhận.

Thuần Vu Diễm quay mặt sang chỗ khác, chỉ vào đống than tổ ong: “Chỉ dựa vào thứ này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Phùng Vận đáp: “Cứ thử xem.”

Thuần Vu Diễm vô thức cong khóe môi, nhìn nàng bĩu môi chỉ về phía chiếc lò tinh xảo kia.

“Cái này cũng tính bán kèm à?”

Phùng Vận nói: “Loại lò tinh xảo như thế này, dĩ nhiên là dành cho những người thân quý như Thế tử ngài. Còn dân thường sẽ có loại lò đơn giản hơn. Mua một lần, dùng cả đời, tiện hơn củi than rất nhiều. Nếu có người không muốn mua lò, thì nặn một cái bếp đất cũng dùng được.”

Thuần Vu Diễm lắc đầu: “Vì mấy viên than này mà bỏ qua vụ làm ăn lớn với triều đình Nghiệp Thành, không đáng.”

Thuần Vu Diễm ở xưởng than tổ ong khoảng nửa canh giờ thì lên xe rời đi.

Cho đến lúc rời khỏi nơi đó, y vẫn không mấy xem trọng mấy cục than nhỏ xíu ấy.

Trước khi đi, để lại cho Phùng Vận một câu:

“Chế tạo tinh xảo như vậy, khó mà bán xa. Ngay cả việc liệu có thể bán được ở Tín Châu hay không còn chưa chắc, huống chi là đến tay người dân khắp thiên hạ.”

Lại bật cười, nhìn chằm chằm Phùng Vận nói: “Phùng Vận, nàng lấy cái vụ làm ăn này để chặn đường tài lộc của bản Thế tử, chẳng thà… hôn ta một cái còn hơn?”

Phùng Vận chỉ mỉm cười không đáp.

Tiễn Thuần Vu Diễm đến cổng xưởng, nhìn xe ngựa dần đi xa, nàng cũng chưa vội rời khỏi, mà dẫn theo Ngao Tử tiếp tục đi lên mỏ khoáng ở Tiểu Giới Khâu.

So với lần trước giữa cảnh binh hoang mã loạn, giờ đây mỏ than đã vào nề nếp đâu ra đó.

Nhưng như mọi khi, Phùng Vận vẫn dặn đi dặn lại chuyện cũ.

Mỗi lần tới, đều không quên căn dặn chú ý an toàn dưới hầm mỏ.

Đám quản sự tinh thần phấn chấn, đồng thanh hô: “Xin nương tử yên tâm!”

Phùng Vận lúc này mới men theo con đường nhỏ ven sườn núi, đi bộ lên trên.

“Đi đi.” Phùng Vận xoa đầu Ngao Tử.

“Đừng đi xa, nhớ về sớm.”

Cái trán to tướng của Ngao Tử cọ nhẹ vào lòng bàn tay nàng, rồi nhanh chóng nhảy mấy bước, biến mất trong rừng rậm.

Nó sinh ra đã thuộc về núi rừng.

Dù được Phùng Vận nuôi lớn từ nhỏ, bản tính hoang dã vẫn chưa hoàn toàn mất đi, mà nàng cũng không trói buộc Ngao Tử quá mức khiến nó mất khả năng sinh tồn nơi hoang dã. Trừ cái giai đoạn bị Tuyên Bình hầu săn đuổi, bình thường Ngao Tử vẫn tự do đi lại.



Trên xe ngựa của Thuần Vu Diễm, chất khoảng năm mươi viên than tổ ong, cùng một bộ lò sưởi.

Hắn vốn chỉ mang về với tâm thế “thử xem sao”.

Không ngờ sáng sớm hôm sau, Tang Tiêu hớn hở chạy đến báo tin.

“Thế tử, dùng tốt lắm, thật sự quá tốt!”

Thuần Vu Diễm cả đêm qua nằm nghe trộm bên vách, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chưa tỉnh hẳn, lười biếng ngáp dài, vẻ mặt đầy khó chịu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com