Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 500



Phùng Vận không lấy làm ngạc nhiên, rất tự nhiên nở nụ cười, khẽ nói một câu “vinh hạnh”, rồi liền theo bước Đường Thiếu c.ung vòng qua hành lang.

Đám đông đều bị hấp dẫn bởi bách hí, nơi này vì thế mà vô cùng yên tĩnh.

Bốn bề không một bóng người, mái hiên cao v.út che khuất ánh sáng trời, khiến không gian trở nên âm u nặng nề.

Phùng Vận đợi một lúc, mới thấy Lý Tang Nhược dẫn theo hai nha hoàn chậm rãi đến muộn, ánh mắt không thèm liếc qua nàng một cái, chỉ nhàn nhạt chỉ tay.

“Chúng ta lên trên nói chuyện.”

Nơi đó có một đài vọng cảnh, bằng gỗ, có thể nhìn xuống toàn bộ nghị quán.

Lên đó nói chuyện, không chỉ có thể tránh bị người khác nghe lén, mà còn vừa hay tránh được ánh mắt tò mò của người ngoài.

Chính tay Phùng Vận thiết kế nên nơi này, cho nên nàng rõ ràng kết cấu chốn này hơn ai hết.

Nàng khẽ cười đáp, theo sau Lý Tang Nhược bước từng bậc lên trên.

Tùy tùng đều bị giữ lại dưới chân đài, Đường Thiếu c.ung cũng đứng vững vàng nơi đầu bậc thang, trên đài chỉ còn lại hai người các nàng.

Lý Tang Nhược thấy Phùng Vận chẳng hề để nàng ta vào mắt, vẻ mặt lại thản nhiên ung dung, bất giác bật cười một tiếng.

“Phùng thị. Nếu ngươi không phải là nữ nhân của Bùi Quyết, ai gia sẽ thích ngươi, ngưỡng mộ ngươi.”

Nơi đây không có người ngoài, Phùng Vận cũng chẳng buồn giả vờ.

Nàng nhìn thẳng vào Lý Tang Nhược: “Vậy thì sao? Giờ chỉ còn lại ghen tỵ thôi sao?”

Sắc mặt Lý Tang Nhược hơi biến, “Ai gia vì sao phải ghen tỵ ngươi? Thứ ai gia có, ngươi không có được.”

Phùng Vận dịu dàng mím môi, như cười như không liếc nhìn nàng ta một cái, “Cũng phải, Thái hậu nắm giữ đại quyền, ngồi trên thiên hạ, thần phụ chỉ như ánh đom đóm, sao dám tranh sáng với nhật nguyệt?”

Lời thì khách khí, nhưng trong mắt toàn là khinh miệt.

Lý Tang Nhược thấy nàng như vậy, thật sự có vài phần khâm phục.

Khắp thiên hạ này, sợ là chẳng có mấy ai có thể giống như Phùng thị, đứng trước mặt nàng ta mà vẫn tự nhiên bình thản như thế…

Đáng tiếc.

Các nàng tất phải là kẻ thù.

“Nghe nói ngươi có thai rồi. Là thật sao?” Lý Tang Nhược lạnh lùng nhìn nàng, mãi đến khi trên gương mặt Phùng Vận lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nàng ta mới quay mặt đi, nhạt giọng nói:

“Ngươi không nên mang thai con của hắn.”

Phùng Vận bật cười, “Thái hậu nói vậy là sao? Thần phụ không nên mang thai con của phu quân mình, vậy nên mang thai của ai? Thần phụ đâu có cao quý như Thái hậu, muốn sinh với ai thì sinh với người đó, Tống Thọ An cũng được, Vệ Tranh cũng được, hay là tên nào đó trong Địch Kỵ Ty được sủng ái… chỉ cần Thái hậu ngài vui, mặc kệ họ có thê có th.i.ế.p, đều có thể đưa lên giường hầu hạ…”

Ánh mắt Lý Tang Nhược quét tới, rơi trên mặt nàng, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi thật là to gan! Ngươi có biết chỉ với mấy lời này, ai gia hoàn toàn có thể định tội ngươi không!”

Phùng Vận chẳng chút do dự, cười một cách ung dung lại yêu kiều.

“Thái hậu với ta đều không phải trẻ con ba tuổi, cần gì phải đánh đố lời lẽ? Nếu ngài có cách định tội ta, đã định từ lâu rồi. Không định, chẳng phải vì không muốn, mà là không thể. Nói trắng ra đi, ngài gọi ta tới đây, định gán cho ta tội mưu hại Thái hậu sao?”

Lý Tang Nhược khẽ sững người, khóe môi cong lên nhẹ nhẹ.

“Ta quả thật càng ngày càng thích ngươi. Ban đầu còn muốn chờ ngươi xem hết bách hí, nhưng nếu ngươi đã không thể chờ được, vậy thì… cứ như vậy đi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời còn chưa dứt, ánh mắt nàng ta từ mặt Phùng Vận lạnh lùng quét qua, đột nhiên biến sắc, cả người giống như bị kinh hãi, lảo đảo lui về sau mấy bước, lớn tiếng chất vấn:

“Phu nhân đây là muốn làm gì?”

“Muốn lấy mạng ai gia hay sao… a…”

Một tiếng thét chói tai vang lên, Lý Tang Nhược không cho bất kỳ ai có cơ hội phản ứng, đột nhiên chân mềm nhũn, từ bậc thềm của vọng đài ngã lăn xuống dưới.

Tiếng thét liên tiếp vang lên.

Đám c.ung nhân do Đường Thiếu c.ung dẫn theo vội vã lao tới, miệng lớn tiếng hô hoán, nhưng không một ai ngăn cản được thân thể Thái hậu đang lăn xuống, chỉ có Đại Mãn và Tiểu Mãn kịp thời lao lên phía trước, chắn lấy Lý Tang Nhược.

“Thái hậu!”

Tiếng gọi kinh hoảng, khiến đám đông ở phía xa cũng bị kinh động.

Chẳng bao lâu sau, tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi.

Phùng Vận vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, mắt dõi theo màn kịch hỗn loạn trước mặt.

Lý Tang Nhược thực ra chỉ lăn qua vài bậc thềm, váy áo bên dưới đã trào ra m.á.u tươi, không những thế, đến cả môi cũng trào m.á.u, chỉ trong chớp mắt đã làm vấy bẩn cả y phục.

“Mau truyền Thái y!”

Thao Dang

“Thái hậu bị thương rồi!”

Giữa tiếng hô hoán hoảng loạn của mọi người, Lý Tang Nhược giơ tay chỉ về phía Phùng Vận.

“Là… nàng… nàng đẩy ta.”

“Bắt lấy nàng! Mau bắt lấy nàng…” Lý Tang Nhược đau đến thấu tim gan, nét mặt nhăn nhúm lại vì cơn đau nơi bụng dưới, vẻ mặt ấy đầy điên dại và căm hận, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt, khiến nàng ta trông chẳng khác gì kẻ loạn trí.

“Vệ Tranh đâu, mau… bắt lấy nàng… đưa đến Đại Nội Địch Kỵ Ty thẩm vấn…”

“Hỏi nàng… hỏi nàng vì sao lại muốn mưu hại ai gia…”

Phùng Vận dửng dưng nhìn màn diễn lúng túng của nàng ta, rồi lại liếc sang đám cấm quân đang sải bước tới, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên.

Bùi Quyết sải bước đi trước đám thị vệ như Diệp Sấm, không nhìn đến đám người đang nhốn nháo quanh Lý Tang Nhược, đi thẳng tới vọng đài, nắm lấy tay Phùng Vận.

“Không sao chứ?”

“Ta ổn.” Phùng Vận đáp.

Bùi Quyết khẽ nhíu mày, “Tay nàng rất lạnh.”

“Lòng còn lạnh hơn.” Phùng Vận nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt dừng nơi đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, trong mắt ánh lên vẻ dò xét, “Nàng ta nói, nàng ta mang thai, là của ngài.”

Bùi Quyết hỏi: “Nàng tin sao?”

Phùng Vận lắc đầu: “Không tin. Ta còn nói với nàng ta, ngài không được.”

Bùi Quyết: …

Tựa như bị nghẹn một hơi, hắn mới cất lời: “Cảm ơn nàng.”

“Không cần cảm ơn. Vừa rồi ta chỉ đùa thôi.” Phùng Vận nhìn Lý Tang Nhược bị người ta nâng vào trong gian phòng, thấy cả Phù Dương Cửu xách hòm thuốc chạy vội tới, bất chợt cong môi cười, “Nhưng Thái hậu điện hạ của chúng ta có khi thật sự mang thai đấy. Một Thái hậu chấp chính, mỗi ngày đều phải lộ diện trước người đời, nếu thật sự mang thai, tìm cơ hội sảy thai, để tránh bị dị nghị, lại còn lôi ta ra làm kẻ chịu tội thay, đúng là một mũi tên trúng hai đích.”

Nàng nhìn Bùi Quyết, “Ta đoán sẽ chẳng có ai tin, Thái hậu sẽ vì muốn vu hại ta mà mạo hiểm mạng sống lăn từ trên bậc thềm xuống đâu, đúng không?”

Bùi Quyết lặng lẽ nhìn nàng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com