Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 499



“Ai da, tâm can của ta ơi, mẫu thân rốt c.uộc cũng được gặp con rồi, sao lại thế này, sắc mặt lại kém thế……”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt bà ta đã liếc về mấy vị mỹ cơ đứng sau lưng Phùng Vận, mày hơi chau lại, lộ ra vẻ bất mãn.

“Đây chẳng phải là mấy thị th.i.ế.p của tướng quân sao? Con cũng thật là, ra ngoài còn mang theo mấy thứ chẳng ra gì này làm gì? Không sợ bẩn mắt mình…”

“Phu nhân.” Nam Khôi thấy Phùng Vận không nói gì, bất chợt khẽ cười, hành lễ cúi người với bà ta, “Chúng ta không phải là thị th.i.ế.p của tướng quân, chúng ta là thị nữ của phu nhân…”

Sắc mặt Trần phu nhân trầm xuống, trông không được dễ coi cho lắm.

Bà ta vừa nãy cố ý nói to như thế, chính là để làm nhục Phùng Vận, không ngờ lại bị Nam Khôi chặn họng.

“Vô lễ! Chỗ này đến lượt ngươi nói chuyện sao?”

Phùng Vận nói: “Người của ta, còn chưa đến lượt Trần phu nhân chỉ trích.”

Nàng mỉm cười, rồi lại nhìn về đám người Phùng gia, “Phu nhân oai phong ở nhà mình, không cho phụ thân ta nạp th.i.ế.p, nhưng đối với thị th.i.ế.p của đại bá lại ân cần lắm thay?”

Thao Dang

Hai thị th.i.ế.p kia rất được Phùng Kính Diêu sủng ái.

Theo như Phùng Vận biết, chính là Trần phu nhân tự tay đưa cho đại bá ca.

“Phu nhân vẫn nên lo chuyện nhà mình thì hơn, chuyện phủ tướng quân, không dám phiền phu nhân hao tâm tổn trí.”

Khi nhìn Trần phu nhân, giọng nàng hạ thấp, chậm rãi và nhàn nhạt, ngữ điệu không quá nghiêm khắc, nhưng khẩu khí lại cực kỳ lạnh lẽo. Đợi đến khi ánh mắt mọi người đều nhìn sang, nàng lại nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng yếu đuối khoác lấy cánh tay Trần phu nhân, đích thân đưa bà ta về chỗ ngồi, vừa đi vừa ho khẽ.

“Tối qua nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho phu nhân, nên không nói chuyện lâu với phu nhân được…”

Dứt lời, nàng khẽ cúi người hành lễ, sau đó mới đi về phía đám người Tấn phương.

Ai thấy mà chẳng khen nàng tính tình tốt, đoan trang đại phương, vừa có tài vừa có đức?

Nàng là người lập được đại công cho nước Tấn, chiếu chỉ phong ‘Nhất phẩm Quốc phu nhân’ tuy chưa hạ xuống, nhưng đã là chuyện chắc như đóng cột, mấy phụ nhân lập tức đứng dậy hành lễ với nàng, đồng thanh xưng “Quốc phu nhân”, vô cùng c.ung kính.

Phùng Vận mỉm cười khẽ gật đầu, “Mọi người ngồi, cứ ngồi xuống mà nói chuyện, không cần khách sáo.”

Mấy phụ nhân cũng cười theo, “Phu nhân thật hòa ái.”

Phùng Vận không đáp, vẫn giữ nụ cười, được đưa tới vị trí chính giữa, ngay đối diện sân khấu.

Trần phu nhân nhìn mà đỏ mắt, âm thầm nghiến răng, sinh hận.

Phùng Vận ngày hôm nay đã không còn là nữ tù mà nước Tề tiến cống nữa rồi.

Gác lại thân phận Đại tướng quân phu nhân, thì nàng cũng là bậc quý phụ hàng đầu của nước Tấn, không ai có thể vượt qua nàng được.

Mà nữ nhi bà ta…

Nghĩ đến Phùng Doanh, Trần phu nhân liền cảm thấy đau đầu, theo bản năng liếc nhìn Đại Mãn một cái.

Đại Mãn vốn cúi đầu, như cảm nhận được ánh mắt của bà ta, ngẩng lên nhìn sang.

Hai người nhìn nhau, bà ta khẽ gật đầu, rồi vội tránh đi.

Trong lòng Trần phu nhân mới thấy yên tâm.

Mẫu thân của con nha đầu kia đang nằm trong tay bà ta, nó nào dám không nghe lời?

Lại liếc thêm một cái vào gương mặt trắng bệch như giấy của Phùng Vận, bà ta khẽ cong môi, ngón tay bất giác gõ theo tiết tấu của nhạc cụ truyền đến…

“Tề quân giá đáo.”

“Thái hậu Tấn quốc giá đáo!”

Hai tiếng hô vang, trước sau nối tiếp nhau vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếp đó liền thấy Tiêu Trình và Lý Tang Nhược cùng xuất hiện.

Hai người hành lễ với nhau, khách sáo vài câu, rồi sóng vai đi vào, phía sau là một đoàn tùy tùng theo sau.

Phùng Doanh đi ngay sau lưng Tiêu Trình, không giống Lý Tang Nhược cao ngạo lộ liễu, mà mang vẻ ôn nhu nhu thuận, cúi thấp đầu, không đội mũ sa, nhìn từ xa, lớp phấn trên mặt dường như đặc biệt đậm, hai bên má đều thoa hồng rực rỡ…

Đây tuyệt không phải là cách trang điểm của nữ lang Phùng gia.

Xem ra là Kim Khuê Khách dùng tới rồi?

Phùng Vận khẽ ho một tiếng, Đại Mãn lập tức phản ứng, cúi đầu rót trà trước mặt nàng.

“Có muốn cứu mẫu thân ngươi không?” Phùng Vận hỏi.

Tay Đại Mãn khẽ run, nước trà tràn ra ngoài, “Muốn, nô tỳ muốn.”

Phùng Vận lại hỏi: “Có muốn trở thành nữ lang danh chính ngôn thuận của Phùng gia không?”

Đại Mãn ừ một tiếng, tim đập loạn lên, “Muốn.”

Phùng Vận nói: “Vậy hôm nay ta bảo ngươi làm gì, ngươi đều phải làm theo, có bằng lòng không?”

Đại Mãn cúi đầu thấp hơn, không nhìn ai, mắt dán c.h.ặ.t vào chén trà, dần dần đỏ lên.

“Bằng lòng.”

282- Mưu hại Thái hậu.

Chính chủ vừa an tọa, bách hí liền bắt đầu.

Rối bóng, khí nhạc, xướng ca, tạp kỹ...

Có phu nhân các sứ thần ở đây, không thiếu người cổ vũ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hoan hô vui vẻ.

Hý khúc nối tiếp nhau, náo nhiệt vô cùng.

Dưới mái rạp đối diện chỗ ngồi của Phùng Vận, đang biểu diễn trò giác địch.

Hai hán tử cường tráng, mình trần, eo quấn đai dài, mặc quần ống rộng, chân giày mũi cong, bước chân giạng ra, dùng cánh tay so đấu, vật ngã đối phương, đánh đ.ấ.m lẫn nhau, trông cực kỳ dũng mãnh rắn rỏi...

Miệng họ liên tục gầm rú, như dã thú tranh đấu, cách xa vẫn nghe rõ tiếng thở phì phò đầy thô bạo.

Căng thẳng, kích thích.

Đám nữ quyến trong sân mặt mày đỏ bừng.

“A!” Một hán tử siết c.h.ặ.t bụng, lao tới đè c.h.ặ.t người kia xuống đất, gắt gao áp chế, không khí ngưng lại trong chốc lát, sau đó liền bùng nổ tiếng vỗ tay vang dội.

Phùng Vận dùng khăn tay lau nhẹ môi, “Tiểu Mãn, thay y phục.”

Nàng thấy có phần chán.

Không phải vì những người kia biểu diễn không hay, mà là nàng bỗng chán ghét ánh mắt của đám quý nhân kia.

Trong mắt họ, những người biểu diễn này căn bản không phải người, chẳng khác gì con khỉ do người dắt diễn xiếc ngoài phố...

Nàng cũng từng làm khỉ rồi, không muốn nhìn nữa.

Đi qua hành lang, vừa đến bên ngoài phòng thay y phục liền thấy được Đường Thiếu c.ung.

Y lặng lẽ đứng đó, dường như cố ý chờ nàng.

“Tướng quân phu nhân.”

Phùng Vận mỉm cười bước lại gần, “Đường tiên sinh tìm ta có chuyện?”

Đường Thiếu c.ung nói: “Thái hậu có lời mời. Không biết phu nhân có tiện không?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com