Phùng Vận như bị thứ gì đó kích động, đột ngột mở bừng mắt, khiến Tiểu Mãn hoảng hốt hét lên một tiếng, suýt nữa làm rơi cả đèn dầu trong tay.
“Nữ lang! Nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Phùng Vận nhìn nàng tiến lại gần, cau mày hỏi:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Tiểu Mãn nuốt nước bọt, bước tới gần hơn, đặt đèn lên chiếc tủ gỗ nhỏ, cúi người khoác áo choàng lên người nàng.
“Cát ca ca nói có trinh sát của Địch Kỵ Ty đến tìm nữ lang, nói có chuyện gấp…”
Địch Kỵ Ty?
Chẳng lẽ là Vệ Tranh nhận được tin Bùi Quyết đến Cù Dự, nên sai người đến báo cho nàng?
Giấc mơ kia…
Trái tim Phùng Vận đập thình thịch, đầu cũng đau nhức đến choáng váng.
“Giờ gì rồi?”
“Đã quá giờ Tý.”
Phùng Vận kéo lại y phục: “Người Địch Kỵ Ty đâu?”
Tiểu Mãn nói: “Cát ca ca đưa người đến chờ ở hoa sảnh phía sau rồi ạ.”
Thao Dang
Phùng Vận gật đầu: “Thay y phục cho ta.”
231- Quấy rầy đêm khuya.
Tên trinh sát trong thường phục đang đi qua đi lại trong hoa sảnh, trông cực kỳ nôn nóng.
Đợi đến khi Phùng Vận xuất hiện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay người thi lễ.
“Tiểu nhân quấy rầy lúc đêm khuya, mong phu nhân thứ lỗi.”
Phùng Vận khẽ nâng tay: “Nói thẳng mục đích đi.”
Thấy nàng nói vậy, người kia cũng nhẹ nhõm hơn.
“Tiểu nhân là Bàng Quý, thân cận của Vệ chủ ty. Tối nay, Thái hậu triệu chủ tử đến Cù Dự, rồi cho tiểu nhân lui xuống. Tiểu nhân không dám đi xa, vẫn luôn chờ bên ngoài Cù Dự, nhưng đến giờ này rồi mà chủ tử vẫn chưa ra ngoài…”
Thân cận không giống như những thị vệ Địch Kỵ Ty khác, phần lớn là nô tài sinh trong phủ, trung thành tuyệt đối với chủ nhân.
Phùng Vận liếc hắn một cái.
“Vậy ngươi đến tìm ta làm gì?”
Bàng Quý chắp tay, cúi đầu nói nhỏ:
“Chủ tử từng dặn tiểu nhân, nói dạo này đắc tội nhiều người, trong lòng luôn bất an, sợ có họa sát thân. Đặc biệt dặn, nếu gặp bất trắc, hoặc gặp tình huống nguy cấp không biết xử trí, thì đến Xuân Chừng quán tìm Phùng phu nhân.”
Phùng Vận im lặng.
Bàng Quý nín thở nhìn nàng.
Hồi lâu sau, thấy nàng không phản ứng, hắn đột ngột quỳ rạp xuống.
“Phu nhân, xin người cứu lấy chủ tử nhà tiểu nhân!”
Phùng Vận ra hiệu cho Cát Quảng đỡ hắn dậy, hơi nhíu mày nói:
“Cù Dự là hành c.ung của Thái hậu, không giống chỗ khác. Không phải ta không muốn cứu, mà là lực bất tòng tâm…”
Trong mắt Bàng Quý lập tức dâng lên làn sương, hắn bối rối, miệng lẩm bẩm như người mất hồn.
“Phu nhân không cứu được… vậy phải làm sao đây… phải làm sao đây…”
Phùng Vận hỏi: “Ngươi lấy gì khẳng định chủ tử nhà ngươi xảy ra chuyện?”
Bàng Quý nói: “Chủ tử mỗi lần vào c.ung diện Thái hậu, nhiều lắm là một canh giờ sẽ ra. Giờ này đã quá khuya, Thái hậu hẳn đã nghỉ rồi, không lý nào lại lưu chủ tử qua đêm cả…”
Qua đêm?
Mi mắt Phùng Vận khẽ run lên.
Lý Tang Nhược triệu Vệ Tranh tới làm gì?
Rốt c.uộc vì sao lại nôn nóng đến Tín Châu trước như thế, chẳng phải đáng lý phải lập tức tìm Bùi Quyết mới đúng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chuyện gì có dấu hiệu bất thường, át hẳn có điều kỳ quặc.
Phùng Vận nhạy bén nhận ra, chuyện này có gì đó không ổn.
Vốn dĩ nàng không ưa dính vào mấy việc phiền toái thế này.
Nhưng bởi vì người đó là Lý Tang Nhược.
Và cũng bởi vì Lạc Nguyệt…
Phùng Vận quay về phòng, bảo Tiểu Mãn cầm đèn, rồi tìm đến chiếc rương mà Lạc Nguyệt đã nhờ Vệ Tranh mang từ Trung Kinh tới.
Bên trong, toàn là tấm lòng của Lạc Nguyệt.
Thứ để ăn, để dùng, để chơi, để đeo, những thứ thú vị và đẹp mắt, chỉ cần nàng thấy hay, là đều gửi hết cho Phùng Vận.
Nàng đã làm đúng lời hứa khi rời khỏi thôn Hoa Khê, có được ngày lành cũng không quên người đã từng nâng đỡ mình.
Điều thú vị nhất, là trong rương còn có một đôi giày đầu hổ dành cho trẻ con, mới tinh, nhìn vô cùng đáng yêu, vừa nhìn đã biết là Lạc Nguyệt chuẩn bị sẵn cho đứa trẻ chưa ra đời của nàng. Không rõ là vô tình gói nhầm, hay cố ý muốn khoe khoang, lúc ấy Phùng Vận nhìn đôi giày nhỏ còn cảm thấy buồn cười.
Nhưng bây giờ…
Nàng cầm đôi giày đầu hổ lên, ngắm dưới ánh đèn, lại không sao cười nổi.
“Nữ lang.”
Tiểu Mãn nhìn sắc mặt nàng nghiêm lại, không khỏi rùng mình.
“Người cứ nhìn chằm chằm đôi giày này làm gì vậy?”
Dưới ánh đèn lẻ loi, đôi giày đầu hổ đỏ chói, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch của nàng, tạo thành một khung cảnh có phần rợn người.
Phùng Vận nghiêng đầu, liếc nàng một cái.
“Đi gọi Diệp thị vệ tới, ta muốn gặp tướng quân.”
-
Một nhóm người vội vã rời Xuân Chừng quán, đến thẳng đại doanh của Bùi Quyết.
Không ngờ, Bùi Quyết lại không có ở doanh trại.
Thị vệ nói: “Tướng quân đã rời trại từ lúc chập tối, đến giờ vẫn chưa trở về.”
Diệp Sấm nhìn sắc mặt phu nhân, âm thầm toát mồ hôi vì tướng quân.
“Tướng quân có nói đi đâu không?”
Thị vệ ngơ ngác, lắc đầu, nhìn Phùng Vận, nuốt nước bọt một cái đầy căng thẳng.
“Chẳng phải ngài ấy đi tìm phu nhân sao? Thuộc hạ nào dám hỏi tướng quân đi đâu…”
Diệp Sấm biết câu này không có gì sai.
Nhưng phu nhân sắc mặt không tốt, hắn đành phải ra vẻ bênh vực, trừng mắt mắng thị vệ một câu.
“Đồ ngu! Lần sau nhớ mà dò la cho rõ.”
Thị vệ cười khổ: “Dạ dạ, thuộc hạ nhớ rồi.”
Phùng Vận chẳng buồn để tâm đến màn nhăn nhó của Diệp Sấm, kéo váy xoay người trở lại Xuân Chừng quán.
Vừa vào phòng, nàng bảo Cát Quảng gọi Bàng Quý đến.
“Ngươi muốn cứu chủ tử ngươi đúng không?”
Bàng Quý gật đầu mạnh mẽ.
Phùng Vận hỏi: “Ngươi có sợ Thái hậu không?”
Bàng Quý lại gật đầu.
“Nếu muốn cứu chủ tử, mà phải đắc tội với Thái hậu thì sao?”
Mắt Bàng Quý hơi đỏ lên.
Nhìn ra được, hắn rất căng thẳng và sợ hãi, nhưng c.uối cùng vẫn lắc đầu.
“Tiểu nhân không sợ nữa.”
“Tốt.” Phùng Vận gật đầu, ra hiệu hắn lại gần, rồi đưa đôi giày đầu hổ màu đỏ trong tay cho hắn.
“Ngươi lập tức tới Cù Dự, nói rằng có người từ Vệ phủ Trung Kinh tới, báo rằng Lạc Cơ bị động thai, có dấu hiệu sảy thai, khẩn cầu được gặp chủ tử của ngươi…”
Bàng Quý nghe xong, vẻ mặt mơ hồ, dường như vẫn chưa hiểu rõ dụng ý.