Vệ Tranh không đoán nổi trong lòng người nữ nhân này đang nghĩ gì, vừa nghe câu ấy, liền lập tức nhận ra là một phép thử, hoảng hốt vội vàng chắp tay nhận lỗi.
“Vi thần hổ thẹn không dám nhận. Nay chỉ mong lo lắng quốc sự, tận trung vì Bệ hạ và Thái hậu, những chuyện phong nguyệt như thế, thật sự không còn mấy hứng thú.”
“Thế mà đã không có hứng rồi sao?” Lý Tang Nhược nửa cười nửa không nhìn y, đặt lò sưởi tay xuống, lại tựa người nằm nghiêng trên ghế, kéo nhẹ áo choàng, ánh mắt m.ô.n.g lung mà nói:
“Nơi Tín Châu gần nước, ẩm ướt quá, cổ ta đau nhức, ái khanh lại đây, xoa bóp giúp Ai gia chút đi.”
Vệ Tranh do dự, “Vi thần không dám thất lễ với điện hạ.”
“Ái khanh không muốn à?”
Ý nghĩ này khiến mặt Lý Tang Nhược lạnh băng, khí lạnh xộc thẳng lên n.g.ự.c, lửa giận gần như lập tức bị châm ngòi.
Cái tên Vệ Tranh này!
Không phải y luôn mong muốn làm thần tử dưới váy nàng ta, được nàng ta đưa vào phòng sao? Giờ nàng ta cho y cơ hội, lại còn quanh co từ chối, thật là quen được nuông chiều nên hư mất rồi.
Nàng ta đẹp thế này, chẳng lẽ còn thiệt thòi y chắc?
Lý Tang Nhược ngồi dậy, lạnh lùng nhìn y.
“Ái khanh còn nhớ con c.h.i.m mà ngươi mang về tặng Ai gia sau chuyến đi Thanh Châu không?”
Vệ Tranh trong lòng khẽ nóng lên, “Nhớ chứ ạ!”
Khi đó y thích Lý Tang Nhược đến mức nào?
Đi đến đâu cũng muốn mang những thứ tốt nhất về tặng nàng ta, chỉ mong được một nụ cười từ nàng ta, như vậy là mãn nguyện rồi.
Nghe nói nàng ta thích nuôi c.h.i.m, y đã lục tung khắp chợ c.h.i.m và dân gian ở Thanh Châu, mới tìm được một con anh vũ mỏ đỏ hiếm thấy, vội vàng mang về Trung Kinh.
Lần đầu y tới thăm nó, nó còn treo dưới mái hiên, nhảy nhót vui vẻ, học nói theo c.ung nữ để xin ăn, trông hoạt bát biết bao.
Thao Dang
Lần sau vào c.ung, thì đã không thấy nữa.
“Vệ khanh có biết nó c.h.ế.t thế nào không?”
Vệ Tranh hơi nhíu mày, “Vi thần không rõ.”
Lý Tang Nhược thở dài một tiếng, uể oải ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt y, “Con c.h.i.m xinh đẹp như thế, đúng là khiến người thích, nhưng tính khí lại bướng bỉnh, không chịu thuần, chỉ là súc sinh phủ lông, học vài câu tiếng người đã tưởng mình là người thật. Mở lồng ra, nó liền xông thẳng ra ngoài, chẳng biết chân mình vẫn mang xiềng xích. Nó có thể bay đi đâu chứ? Ai gia nghĩ, đã khát vọng tự do đến vậy, thì Ai gia thành toàn cho nó, đánh c.h.ế.t là xong…”
Nói mấy lời đó, khóe môi nàng ta vẫn mỉm cười.
Chỉ lặng lẽ nhìn Vệ Tranh như vậy, khiến y lạnh cả sống lưng, m.á.u cũng như đông lại.
“Vệ khanh, sao không nói gì?” Lý Tang Nhược khẽ cười, “Phải chăng oán trách Ai gia xử lý con c.h.i.m của ngươi, không vui lòng rồi?”
Vệ Tranh cúi đầu, giọng có chút khàn khàn.
“Là con súc sinh kia không biết điều, không thể trách điện hạ.”
Lý Tang Nhược hơi cong môi cười.
“Vậy còn không lại đây, bóp vai giúp Ai gia?”
Cổ họng Vệ Tranh nghẹn lại, y bước lên hai bước rồi nói: “Vi thần từ An Độ trở về, phong trần mệt mỏi, chưa kịp tắm rửa thay y phục, e sẽ làm bẩn thân ngọc của điện hạ…”
Lý Tang Nhược khẽ cười.
“Phòng tắm đã chuẩn bị nước nóng rồi, đi rửa sạch đi. Rửa sạch rồi, ra hầu hạ Ai gia.”
—
Trong phòng sưởi càng thêm nóng, không có lấy một ngọn gió.
Lý Tang Nhược nới lỏng chiếc áo vốn đã mỏng nhẹ, nằm trên ghế mà tâm thần bất an, nghĩ đến người nam nhân đang tắm trong phòng trong.
Quyền lực chí cao vô thượng mang đến cho nàng ta là sự tùy ý làm theo dục vọng, là muốn gì liền có đó.
Từng tưởng điều đó sẽ khiến nàng ta thỏa mãn, nhưng đứng ở đỉnh cao, ôm trọn tất cả, nàng ta lại chẳng cảm thấy sung sướng gì…
Dục vọng là cái hố không đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Càng lên cao, ham muốn càng khó thỏa mãn, quyền đã đạt đỉnh, tiền cũng vô dụng, ranh giới khoái cảm bị kéo giãn vô tận, đến mức chỉ cần một chút không hài lòng liền khiến tâm trí như bị xé rách.
Có được càng nhiều… lại càng khó thấy đủ…
Nếu không phải vì đứa nghiệt chủng trong bụng, người nàng ta muốn gặp hôm nay, lẽ ra nên là Bùi Quyết.
Hắn chẳng cần phải làm gì cả.
Chỉ cần ở bên nàng ta, cùng nàng ta nói đôi ba câu chuyện, cũng đã là tốt rồi.
Nghĩ đến Bùi Quyết, lòng Lý Tang Nhược lại trỗi dậy một nỗi thương xót cay đắng.
Đáng tiếc thay, hắn không phải là con c.h.i.m bị nhốt trong lồng của nàng ta, mà là cánh đại bàng tung bay giữa bầu trời.
Chẳng biết đến bao giờ, nàng ta mới có thể nhổ hết lông cánh của hắn đây?
“Ọe!”
Nàng ta không nhịn được lại nôn khan, trong miệng đắng ngắt như vừa nuốt phải hoàng liên, uống nước vào cũng không xua đi được vị chát, mà cũng chẳng thể nôn ra.
Ngũ tạng lục phủ đều khó chịu, đến trái tim cũng co thắt từng hồi.
“Bùi lang!”
“Ngươi có biết ta nhớ ngươi đến khổ sở thế nào không?”
Nàng ta nằm xuống, tay ôm n.g.ự.c, mãi mới dịu lại được một chút.
Nghĩ lại thì, Vệ Tranh cũng rất tuấn tú.
Nếu không phải vậy, nàng ta đã chẳng để mắt tới, để y tiến thân đến tận trước mặt hoàng tọa.
Chỉ tiếc là, hôm nay y có phần gò bó.
Tay chân không thả lỏng, thế thì làm sao đạt được mục đích “hư thai” cho được?
Phải khiến y thật sự phát c.uồng lên mới được.
Thấy Vệ Tranh vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, Lý Tang Nhược lại đứng dậy, mở hộp nhỏ lấy ra một viên hương hoàn.
Loại hương này gọi là “Hợp Chi”, là phương thuốc bí truyền do tiên đế Hy Phong để lại. Năm đó khi Lý Tang Nhược còn nhỏ, nàng ta đã từng vì nó mà chịu không ít đau khổ.
Nghĩ đến tiên đế, khóe môi nàng ta khẽ cong cười lạnh, rồi ngồi quỳ ngay ngắn, dùng nhíp gắp một viên Hợp Chi, đặt vào lò hương, động tác trang nhã như đang dâng cúng một bảo vật quý giá.
“Bệ hạ, th.i.ế.p… th.i.ế.p sợ!”
“Còn là xử nữ à? Đừng sợ, thuần phục vài lần là sẽ biết được mùi vị khoái lạc thôi!”
Âm dung, vẻ mặt của vị hoàng đế đã c.h.ế.t vẫn hiện rõ trước mắt, những ký ức xưa như dòng chảy c.uộn trào trở về, mỗi một màn đều biến thành hung tợn.
Một người nam nhân đáng sợ đến vậy, một đế vương tài giỏi như vậy, chẳng phải nói c.h.ế.t là c.h.ế.t sao?
Nhưng có một điều ông ta nói không sai.
Con người ấy mà, phải biết hưởng lạc kịp thời.
Lý Tang Nhược khẽ bật cười thành tiếng.
—
Đêm đã khuya.
Khi Tiểu Mãn cầm đèn đến gọi, thì Phùng Vận đã chìm sâu trong giấc ngủ.
Nàng mơ một giấc mộng.
Thái hậu truyền triệu, cho người khiêng kiệu nhỏ tới, rước nàng đến biệt viện ở quận An Độ. Thị nhân đưa nàng vào, đứng chờ trước cửa tẩm điện của Thái hậu.
Gió lớn, trời lạnh, từ bên trong vọng ra những tiếng rên rỉ, đứt quãng mà run rẩy. Dù âm điệu đã biến đổi, nhưng vẫn có thể nhận ra, đó chính là Lý Tang Nhược, đang buông thả thét gào, như thể đã đạt đến cực điểm khoái cảm.