Vệ Tranh thấy trong mắt nàng ta đầy tơ m.á.u, vẻ mệt mỏi lan khắp gương mặt, không khỏi chau mày.
“Điện hạ, chuyện của Phương Phúc Tài…”
“Người Ai gia nói g.i.ế.t thì g.i.ế.t.” Lý Tang Nhược đột nhiên nổi giận, ánh mắt lạnh như băng khóa c.h.ặ.t lấy Vệ Tranh, “Ngươi nhất quyết giữ gã lại, là muốn nhìn Ai gia mất mặt hay sao? Vệ Tranh, ngươi đang có ý đồ gì?”
Tính khí của nàng ta ngày càng tệ, chỉ cần một chút bất thuận là lập tức bùng nổ lửa giận, nói đánh liền đánh, nói g.i.ế.t liền g.i.ế.t. Bọn c.ung nữ, thái giám xung quanh đều cúi đầu rụt cổ, mặt mày lộ vẻ sợ sệt.
Vệ Tranh im lặng, chắp tay: “Thần tuân mệnh.”
—
Thái y lệnh Phù Dương Lễ vội vã mang theo hòm thuốc đến.
“Vi thần khấu kiến Thái hậu điện hạ.”
“Miễn lễ.” Lý Tang Nhược yếu ớt nâng tay, ra hiệu không cần đa lễ.
Nhưng Phù Dương Lễ là người cẩn trọng, nổi tiếng giữ lễ, cứ thế hành đầy đủ nghi thức rồi mới nửa quỳ tiến đến bắt mạch cho nàng.
Trong phòng không một tia gió, không khí nặng nề, tĩnh mịch.
Sắc mặt Lý Tang Nhược cực kỳ khó coi.
Môi trắng bệch, hoàn toàn không chút huyết sắc.
Thao Dang
Phù Dương Lễ cúi đầu một lúc, thi thoảng lại liếc nhìn sắc mặt nàng, thần sắc dường như do dự...
Lý Tang Nhược ghét nhất là cái điệu bộ ấp a ấp úng ấy.
“Lão thái y có gì thì cứ nói.”
“Vâng… vâng…” Phù Dương Lễ lẩm bẩm hai câu, từ từ lui lại hai bước, quỳ xuống hành lễ lớn.
“Thỉnh điện hạ lui c.ung nhân. Vi thần mới dám nói.”
Lý Tang Nhược nheo mắt, nhìn ông ta một lát.
“Các ngươi lui ra hết.”
Rồi lại lạnh lùng nhìn về phía Vệ Tranh: “Ngươi cũng lui ra.”
“Dạ.” Mọi người cùng lên tiếng, lần lượt rời khỏi.
Vệ Tranh lặng lẽ đóng cửa lại.
Phù Dương Lễ sắc mặt vẫn căng thẳng, “Thỉnh điện hạ thứ tội cho vi thần trước…”
Lý Tang Nhược mệt đến sắp ngất đi, không chịu nổi cái tính lề mề của ông ta.
“Còn ấp a ấp úng, Ai gia c.h.ặ.t đầu ngươi.”
Phù Dương Lễ cúi đầu thấp hơn nữa, không dám nhìn sắc mặt nàng ta, giọng đè xuống rất nhỏ:
“Hồi bẩm điện hạ, theo chẩn đoán của vi thần, điện hạ là… có hỷ.”
“Cái gì?” Lý Tang Nhược gần như lập tức bật dậy, trừng trừng nhìn Phù Dương Lễ.
“Thái y lệnh, ngươi không muốn sống nữa sao? Dám ăn nói xằng bậy trước mặt Ai gia?”
“Khải bẩm điện hạ, vi thần tổ truyền y học, không dám vọng ngôn.” Phù Dương Lễ lại cúi rạp xuống đất, bờ vai cứng ngắc run lên khe khẽ.
“Điện hạ xác thực đã có thai, đã hơn ba tháng rồi.”
Ầm!
Trong đầu Lý Tang Nhược vang lên một tiếng nổ lớn, cả người mềm nhũn, ngồi bệt xuống, hồi lâu không thốt nổi một lời.
Sao lại thế được?
Nàng ta lần nào cũng không cho cái tên tiện nô đó làm ở bên trong, sao lại vẫn có thai được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là gã cố ý.
Tên tiện nô đó chẳng có bản lĩnh gì, lại tham lam vô độ, đã ngồi lên ghế chủ ty của Địch Kỵ Ty mà vẫn không yên phận, tưởng rằng có một đứa con là có thể trói c.h.ặ.t nàng ta, muốn làm gì thì làm sao?
“Đồ khốn nạn! Khốn nạn!”
Tên ngu ngốc vừa hèn vừa tham!
Đáng lẽ nên g.i.ế.t gã một ngàn lần, một vạn lần, băm thây vạn đoạn mới phải.
Khi lần nữa nhìn về phía Phù Dương Lễ, trong ánh mắt nàng ta đã hiện rõ sát ý.
“Hôm nay chuyện này, nếu rò rỉ nửa câu ra ngoài, ta sẽ tru di cả cửu tộc nhà ngươi! Nghe rõ chưa?”
Phù Dương Lễ dập đầu chạm đất: “Không cần điện hạ dặn dò. Nhà họ Phù Dương có gia huấn, thầy thuốc không được nhiều lời về bệnh tình của người bệnh. Điện hạ cứ yên tâm.”
Lý Tang Nhược hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi trở lại, cả người như bị rút cạn sinh khí, nhìn thẳng vào ông ta.
“Thái y lệnh, ngươi nghĩ cách cho Ai gia, làm sao để bỏ được nghiệt chủng này?”
---
Phùng Vận không biết chuyện gì đã xảy ra ở Cù Dự. Buổi trưa nàng dẫn người đến nghị quán.
An ninh nghị quán do Ôn Hành Tố phụ trách, mấy ngày nay hắn cùng Thân Đồ Quýnh, Dương Kỳ đều ở lại trong viện. Phùng Vận sợ hắn ăn ở không đủ tươm tất, nên đặc biệt mang đồ ăn từ thành Tín Châu đến.
Đoàn sứ giả nước Tấn gần như cùng lúc với nàng cũng đến nghị quán.
Trừ Thái hậu và những đại thần như Nguyễn Phổ ở lại Tín Châu, các quan viên phụ trách đàm phán đều được bố trí trước ở khu bắc của nghị quán.
Bọn họ cần chuẩn bị các công việc liên quan đến hòa nghị, người đi theo cũng không ít.
Người vừa đến, các cửa hàng bên ngoài nghị quán do Phùng Vận mở liền trở nên náo nhiệt.
Tuy nghị quán có nhà ăn lớn, nhưng món nấu theo kiểu đại nồi sao sánh được với tay nghề đầu bếp ở Ngọc Đường Xuân?
Lúc Phùng Vận đến, Nam Quỳ, Sài Anh và đám tiểu nhị đã bận túi bụi.
Có lẽ có người đã nhìn ra cơ hội, mấy thương gia từ các tửu lâu trong thành cũng ngửi thấy mùi buôn bán, kéo nhau đến trấn Minh Tuyền.
Có người hỏi khắp nơi, muốn mua đất gần nghị quán.
Có kẻ nôn nóng hơn, trực tiếp tìm đến Khải Đại lang, muốn thuê nốt mấy căn mặt tiền còn lại của bọn họ.
Phùng Vận không thể tự mình quản lý quá nhiều cửa tiệm, tất nhiên trở thành bà chủ cho thuê.
Vì vậy, mấy căn tiệm ban đầu chẳng ai thèm ngó ngàng, giờ bị nàng cho thuê với giá không hề thấp hơn mặt bằng ở thành Tín Châu.
“Phu nhân đúng là có con mắt tinh đời.”
Từ nơi chẳng ai thèm để mắt, trở thành chốn người người chen chân, ai nấy đều phấn khởi, mắt ánh lên tia sáng.
Thế nhưng Nam Quỳ vẫn không khỏi lo lắng.
“Chờ hòa nghị kết thúc, liệu có còn buôn bán được không?”
Nàng và Sài Anh vừa mới nếm được vị ngọt của làm ăn.
Ngày nào cũng tính toán lời lãi, nhìn doanh thu, trong lòng hớn hở lắm. Các nàng không muốn mất việc, lại phải quay về hầu hạ nam nhân.
Phùng Vận hiểu rõ nỗi lo của họ, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Không đâu. Các ngươi nghĩ xem, tại sao hòa nghị lại chọn trấn Minh Tuyền? Bởi vì đây là nơi giao thông trọng yếu từ Tín Châu đi Tịnh Châu, rồi đến Hằng Khúc Quan, thuận cả đường thủy lẫn đường bộ. Sau khi hòa nghị kết thúc, nơi đây sẽ trở thành cửa khẩu biên giới giữa hai nước Tấn – Tề.”
Nàng lại cười khẽ một tiếng, “Cửa tiệm của chúng ta đang nằm trên đất vàng, chẳng phải hiện giờ người ta tranh nhau xin thuê sao? Đám người đó đều là cáo già cả đấy. Nếu ta nhìn không nhầm, thì bọn họ cũng không thể nhìn nhầm được.”
“Cho dù cáo già cũng không bằng phu nhân tinh mắt, có nhanh cũng không bằng phu nhân đi trước một bước.” Khải Đại lang cười tít mắt, chẳng thấy đâu là ranh giới giữa răng và môi, “Nếu không nhờ phu nhân sớm nhìn ra cơ hội, chúng ta nào có buôn bán tốt như hôm nay.”