Hơn nữa, trước khi nhập c.ung hầu hạ nàng ta, gã đã sớm bẩn thỉu rồi, còn tự tay g.i.ế.t chính thê của mình...
Lý Tang Nhược bỗng bật cười.
Không rõ là cười ai.
Trong ánh lửa mờ mịt nơi phòng chất củi, sắc mặt tái nhợt của nàng ta mang thêm vài phần tàn nhẫn.
“Ngươi nói, là Phương Phúc Tài sai khiến ngươi?”
Đôi mắt của Tống Thọ An xám xịt như tro tàn, đã sớm sụp đổ, không còn thần trí.
Lúc này đây, chỉ cần có người có thể đưa gã xuống khỏi khung tra tấn, cho gã nằm thoải mái một chút, cho gã một cái c.h.ế.t tử tế, đừng nói là chỉ điểm Phương Phúc Tài, đến cả chỉ điểm Thái hậu, gã cũng sẽ không chần chừ mà gật đầu...
“Phải.”
Sợ Lý Tang Nhược không nghe rõ, gã còn yếu ớt gật gật đầu.
“Là… là Phương công công … g.i.ế.t người… Phương công công … bảo ta lừa Thái hậu điện hạ…”
Lý Tang Nhược trước đó đã nghe Vệ Tranh kể qua, nhưng đối với những tội lỗi mà Phương Phúc Tài gây ra, nàng ta thật ra chẳng mấy bận tâm.
Nàng ta chỉ muốn sớm kết thúc mọi chuyện.
“Gã bị thương thế nào?”
Tống Thọ An mà c.h.ế.t đi thì tốt nhất.
Nhưng Vệ Tranh lại mang đến một câu trả lời khiến nàng ta thất vọng.
“Trước khi vi thần tới Tín Châu, Đại tướng quân còn cho người trị thương cẩn thận cho gã. Trừ gương mặt và… phía dưới bị hủy, còn lại đều là thương ngoài da, không đáng ngại.”
Lý Tang Nhược không nghe rõ.
“Ngươi nói gì? Bị hủy ở đâu?”
Vệ Tranh liếc nàng ta một cái, rồi từ bên khung gỗ nhấc lên một chiếc hũ sứ nhỏ, hai tay dâng đến trước mặt nàng ta.
“Là Đại tướng quân giao lại, dặn vi thần nhất định phải đích thân chuyển cho Thái hậu…”
Lý Tang Nhược vẫn chưa kịp phản ứng, “Là vật gì?”
Vệ Tranh liếc sang Tống Thọ An đang hấp hối bên kia, “Là vật của Tống Thọ An, do Đại tướng quân sai người cắt xuống. Ướp muối rồi, với thời tiết này, chắc là chưa hỏng…”
Trong đầu Lý Tang Nhược vang lên một tiếng “ong” nổ tung.
Ánh mắt nàng ta từ gương mặt Tống Thọ An chậm rãi rơi vào trong hũ, thứ vật kia bị ngâm muối đến đổi màu, hình dạng lại vô cùng xấu xí...
Cảm giác buồn nôn ập đến như sóng dữ.
Thao Dang
“Ọe!”
Nàng ta đột nhiên ôm lấy n.g.ự.c, nôn khan mấy tiếng, rồi vươn tay về phía Vệ Tranh.
“Đỡ Ai gia ra ngoài, mau! Đỡ Ai gia ra ngoài.”
Vệ Tranh đỡ lấy cánh tay nàng ta, quay đầu liếc nhìn Tống Thọ An đang giãy giụa rên rỉ nơi khung tra tấn.
“Còn thứ này xử lý thế nào?”
Lý Tang Nhược nghiến răng lườm y một cái, không buồn quay đầu.
“Đem đi cho chó ăn.”
Vệ Tranh trong lòng cười lạnh, thấp giọng nói: “Còn tên họ Tống kia, gã và Phương Phúc Tài cấu kết, dối gạt Thái hậu, tội không thể tha...”
“Để gã c.h.ế.t. Để gã đi c.h.ế.t.” Lý Tang Nhược nghiến răng, ghê tởm đến mức không thể dừng lại, không muốn nấn ná thêm một bước, chỉ còn lại tiếng gào thét thê lương của Tống Thọ An vọng sau lưng.
Cánh cửa lần nữa bị nặng nề khép lại.
Vệ Tranh nói: “Thần cho rằng, hiện giờ tên Tống tặc này chưa thể c.h.ế.t…”
Lý Tang Nhược lập tức ngẩng phắt đầu nhìn y chằm chằm.
“Ngươi nói gì?”
Vệ Tranh nói: “Thần cho rằng, Tống tặc là nhân chứng then chốt trong vụ án của Phương Phúc Tài, gã vẫn chưa thể c.h.ế.t.”
Từ đầu đến giờ, Lý Tang Nhược vốn chưa từng có ý định động đến Phương Phúc Tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thứ nhất, Phương Phúc Tài trung thành với nàng ta, dễ sai khiến. Nàng ta không để tâm đến mấy đồng bạc mà hắn ta tham nhũng. Ai mà không tham? Đổi người khác đến, chưa chắc đã dùng tốt bằng hắn ta, có khi còn tham hơn.
Thứ hai, Vệ Tranh và Phương Phúc Tài vốn dĩ như chó với mèo, đấu đá giành sủng ái không phải chuyện ngày một ngày hai. Những trò gán tội vu vạ thế này nàng ta đã thấy quá nhiều, cũng không thực sự muốn hạ Phương Phúc Tài, để Vệ Tranh đắc ý.
Bọn họ cắn xé lẫn nhau, mới là điều Lý Tang Nhược muốn.
Không có trung thành tuyệt đối, nhưng có kẻ địch tuyệt đối. Chỉ cần hai người họ hận nhau, nàng ta mới có thể nắm được cán cân giữa họ...
Đạo lý này, là nàng ta học được từ tiên đế Hy Phong.
Bằng không, thân thể Hy Phong Đế yếu ớt như vậy, sao có thể điều khiển được phụ tử Bùi Xung – Bùi Quyết, khiến họ xông pha trận mạc vì mình?
Nàng ta đã học được rất nhiều điều từ người nam nhân đoản mệnh đó.
Tất cả đều là hắn dạy, tất cả đều là...
Lý Tang Nhược bước đi rất nhanh, cánh tay hơi cứng đờ, như thể có ác quỷ đuổi theo sau lưng.
“Chuyện của Phương Phúc Tài, ta sẽ nói hắn, ngươi không cần quản nữa, giao cho ta xử lý. Việc quan trọng nhất của Địch Kỵ Ty hiện giờ, là tra cho ra ai đang đứng sau lưng đám dân lưu manh ở quận An Độ... Chúng không chỉ bôi nhọ thanh danh của ta, mà còn bôi nhọ cả ngươi...”
Nói tới đây, Lý Tang Nhược như sực tỉnh điều gì, khẽ mím môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Đám người đó chỉ công kích mỗi nàng ta.
Ngay cả chuyện giữa Vệ Tranh và Lạc Nguyệt cũng bị gỡ riêng ra...
Đáng giận!
Nàng ta khẽ cười hai tiếng, lạnh lùng liếc Vệ Tranh một cái.
Lại sinh lòng nghi ngờ y.
Vệ Tranh như không nhận ra, vẫn giữ lấy cánh tay lạnh buốt của nàng ta, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Điện hạ, tiểu ác không trừ, đại họa khó dẹp.”
“Nghe lời ngươi, hay nghe lời ta?” Lý Tang Nhược đã mất kiên nhẫn, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
Lúc này Vệ Tranh mới nhận ra, khí sắc nàng ta tệ đến nhường nào.
“Điện hạ thấy không khỏe ở đâu? Có cần truyền Thái y đến chẩn trị?”
“Không cần…” Lý Tang Nhược còn chưa dứt lời, trong n.g.ự.c bụng lại c.uộn trào lên một trận, như có ai đó thò tay vào năm tạng lục phủ mà khuấy đảo vậy.
Mỗi lần hình ảnh thứ đồ của Tống Thọ An hiện lên trong đầu, cảm giác ghê tởm lại dâng cao thêm một tầng.
Lại nôn khan thêm lần nữa, nàng ta mới lấy lại chút hơi thở.
“Thôi được rồi, truyền Thái y lệnh đến đi.”
~~~~~~~~~
Chương này hơi dài ha!
Cảm ơn các tỷ muội đã ủng hộ.
Phùng Vận: Hôm nay ta còn chưa lộ diện, đã bị gọi là tiện phụ rồi, trời ơi, ta không phục!
Vệ Tranh: Không sao, tỷ phu ngươi sẽ thay ngươi dạy dỗ nàng ta.
Bùi Quyết: ???
Thuần Vu Diễm: Cái mặt to nào ở đâu tự nhận là tỷ phu thế? Đã hỏi qua ý ta chưa?
Ngao Thất: Thằng trên mặt còn to hơn.
Tiêu Trình: Mặt ta đẹp.
Mọi người: Mặt tên trên to vô đối luôn!
~~~~~~~~~
228- Ngươi đi với ta.
c.ung nữ vâng lời lui ra, Vệ Tranh không chút biểu cảm dìu nàng ta vào tẩm phòng.
Nàng ta ở tại Nam viện, bên đó hướng ánh mặt trời, trong phòng sưởi ấm rực rỡ, hai người vừa vào trong, Lý Tang Nhược đã tái nhợt ngồi xuống, thần hồn như thất lạc.
“g.i.ế.t đi, ta không muốn nhìn thấy gã thêm lần nào nữa.”