Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 194: Đồ lừa đảo



Ở bệnh viện gần nửa tháng, đến lần thứ mười mấy mà Lương Quyến than phiền mùi thuốc khử trùng khó chịu, Quan Lai cuối cùng mới miễn cưỡng làm thủ tục xuất viện cho cô.

Nhà ở Cảng Châu rất khó tìm, cầu thì nhiều mà cung chẳng bao nhiêu. Còn giá cả, nói là tấc đất tấc vàng cũng không quá lời.

Theo lý thì, Lương Quyến đến Cảng Châu, hẳn nên ở nhờ chỗ chị họ Thôi Dĩ Hoan, nhưng giờ cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cả ngày yếu ớt mỏi mệt, không muốn rầm rộ kinh động đến người nhà, khiến họ lo lắng.

Huống hồ, thân thể đầy bệnh tật thế này, biết giải thích làm sao?

Dù đã chia tay, Lương Quyến cũng không muốn nói nửa lời không hay về Lục Hạc Nam. Giả vờ như chẳng có chuyện gì, chẳng qua là cố gắng chứng minh trong mối tình ấy, cả hai bên đều không phụ lòng nhau.

Quan Lai dĩ nhiên hiểu những điều mà Lương Quyến chưa từng nói ra, vì vậy từ đầu đến cuối không hề đề cập chuyện ấy, chỉ lặng lẽ để mắt tới nguồn nhà ở Cảng Châu.

Lương Quyến không hiểu Quan Lai đào đâu ra bản lĩnh lớn đến thế, mà có thể trong ba ngày trước khi xuất viện, tìm được cho cô một nơi ở yên tĩnh thanh nhã, vừa thoải mái lại an toàn.

Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, vừa nhìn đã biết được người ta cẩn thận dọn dẹp. Phong cách trang trí giản dị mà không mất phần tinh tế.

Có lẽ vì biết người đến đây tạm trú là một cô gái đang tĩnh dưỡng, nên trong bình hoa trên tủ âm tường còn cắm một đóa bách hợp nụ vừa mới chớm.

Quan Lai giấu nhẹm sự hài lòng trong lòng, ngồi bên mép giường, cúi đầu, vừa nghiêm túc gấp quần áo giúp Lương Quyến, vừa không để lộ sắc mặt mà dò hỏi: "Cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Quyết định không về Kinh Châu với mình sao?"

"Về đó làm gì?" Lương Quyến tựa nghiêng vào khung cửa sổ sát đất, không trả lời mà hỏi lại.

"Cậu ở Cảng Châu, người quen chẳng có, đến một người bạn tin được cũng không. Để cậu ở lại một mình, mình không yên tâm." Quan Lai nói ra điều đó như lẽ đương nhiên.

Sự chú ý của Lương Quyến hoàn toàn bị người đàn ông dưới lầu thu hút, cô vén rèm, hờ hững nói: "Vậy cậu ở lại với mình đi?"

"Cũng không phải không được!" Quan Lai ngừng tay, như thể đang thật sự suy tính chuyện đó: "Mình có thể xin điều chuyển từ tổng bộ, chuyển về Cảng Châu làm việc, như thế hai ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau..."

Quan Lai nói rất có lý có lẽ, Lương Quyến hoàn hồn, hất cằm về phía dưới lầu, ý cười mờ ám: "Thôi đi, mình sợ người ta không nỡ rời cậu."

Tháng Chạp ở Cảng Châu, dù đã bước vào mùa đông trên danh nghĩa, nhưng ban ngày nắng vẫn chan hòa, tiết trời chẳng khác gì cuối hạ đầu thu. Cành cây đung đưa theo gió, ánh sáng đọng thành từng mảng lấp lánh rơi trên mặt đường lát sỏi.

Người đàn ông khoanh tay, tựa vào xe, dáng vẻ vô cùng chán chường.

Không trách Lương Quyến chỉ mất ba giây đã nhận ra anh ta, chỉ trách vòng tròn ở Kinh Châu quá nhỏ. Khi cô còn đang yêu Lục Hạc Nam, từng may mắn được gặp mặt người này một lần — thái tử nhà họ Thẩm, giám đốc điều hành hiện tại của Royce, Thẩm Hoài Tự.

Đã từng có một thời, Lục Hạc Nam cũng đứng dưới lầu ký túc xá như vậy, chờ cô phấn khích chạy nhào xuống, chờ cô không màng tất cả lao vào lòng anh.

"Trừ cậu ra, còn ai không nỡ rời mình..." Quan Lai đỏ mặt, rõ ràng biết ai đang đứng dưới lầu, nhưng cố tình giả ngu.

Lương Quyến thu lại suy nghĩ, ra vẻ thản nhiên cười khẽ hai tiếng rồi né mắt, nghiêm giọng hỏi: "Căn nhà này, là của anh ta đúng không?"

Quan Lai không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu, giọng nhỏ như muỗi.

Nếu không có Thẩm Hoài Tự giúp đỡ, cô – một người mới ra trường không bao lâu, vừa không có tiền tiết kiệm, cũng chẳng có quan hệ, vẫn đang chật vật nơi thương trường – thì làm sao có thể tìm được chỗ ở thích hợp đến vậy cho Lương Quyến?

Chỉ là lạ một điều, hôm đó khi đường cùng không lối thoát, vô thức lướt qua từng cái tên trong danh bạ điện thoại, người mà cô nghĩ đến đầu tiên lại là Thẩm Hoài Tự – người chỉ có duyên gặp một lần.

Càng không ngờ rằng, chỉ một cuộc gọi của cô mà có thể khiến người đàn ông bận trăm công nghìn việc kia bay về từ nước ngoài chỉ để giúp cô sắp xếp chỗ ở cho bạn thân.

"Cậu và Thẩm Hoài Tự..." Lương Quyến như chợt nghĩ đến điều gì, nghiêm mặt hỏi.

Quan Lai ngoan ngoãn giơ ba ngón tay, thề với trời: "Cậu yên tâm, mình tuyệt đối không làm mấy chuyện buông thả bản thân đó."

Tình nhân, tiểu tam, chim hoàng yến — những cái nhãn ấy mang lại gông xiềng, khiến người ta không ngẩng đầu nổi, mãi mãi không bao giờ có thể dán lên người Quan Lai.

Lương Quyến gật đầu, không né tránh hỏi thẳng: "Vậy... Cố Triết Vũ thật sự đã trở thành quá khứ rồi à?"

Nhớ năm nào, Quan Lai và Cố Triết Vũ cũng từng là một đôi kim đồng ngọc nữ danh tiếng của trường Hoa Thanh. Nhưng đôi tình nhân tưởng như trời sinh một cặp ấy cũng không tránh khỏi kết cục chia tay chóng vánh chưa đầy ba tháng sau khi tốt nghiệp.

Bất chợt nghe Lương Quyến nhắc đến Cố Triết Vũ, Quan Lai sững người vài giây, thở dài bất đắc dĩ, dáng vẻ chẳng giống như đã hoàn toàn buông bỏ.

Cô đứng dậy, bước đến bên cạnh Lương Quyến, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đó — như có tâm ý tương thông — Thẩm Hoài Tự ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau.

"Quyến Quyến, đời người ngắn ngủi, những người đi lướt qua mình nhiều như cá chép qua sông, mình không nên lãng phí thời gian vào một người sai."

Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt Thẩm Hoài Tự qua tấm rèm mỏng, dù niềm vui len lỏi lướt qua trong lòng, cô cũng không thể xác định rõ lúc ấy mình đang yêu ai.

Cô không thể nhanh chóng rút ra khỏi đoạn tình cảm cũ, cũng không thể dốc lòng dấn thân vào đoạn mới.

Cô sợ rồi, nên có chút không dám yêu.

Im lặng vài giây, Quan Lai cúi mắt cười, như đã thấu tỏ mọi điều.

"Mình nhất định phải nhìn về phía trước."

"Mong cậu cũng vậy."

Sau khi Quan Lai theo Thẩm Hoài Tự về lại Kinh Châu, căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống vắng lạ thường.

Lương Quyến bắt đầu mất ngủ triền miên, ngay cả khi dùng thuốc an thần liều cao nhất cũng vô ích.

Cô tự dối lòng, đổ hết mọi chuyện lên không khí ẩm lạnh của đêm Cảng Châu. Chăn điện lót dưới lưng, hơi ấm len lỏi theo dòng máu chảy khắp tứ chi, nhưng đến khi chạm đến bụng dưới, hơi ấm ấy lại đột ngột biến mất.

Chạm tay vào, lạnh lẽo và bằng phẳng, không hề có chút dấu vết nào từng mang trong mình một mầm sống.

Nhắm mắt lại, trong màn đêm đen kịt, cô cứ nhớ mãi câu nói vô tình của Quan Lai — không thể lãng phí thời gian vào một người sai, phải tiếp tục nhìn về phía trước.

Lời ấy nói ra quá tuyệt đối. Lương Quyến cuộn mình trong chăn, trở người, gạt đi bên gối còn vương hơi ấm và ẩm ướt.

Cô không thể tiếp tục nhìn về phía trước.

Bởi vì Lục Hạc Nam đối với cô, không phải là Cố Triết Vũ đối với Quan Lai.

Anh không phải người sai.

Trong chuỗi ngày đơn điệu mà đều đặn, Lương Quyến dần dần thích nghi với cuộc sống một mình nơi Cảng Châu.

Mỗi sáng thứ Năm, cô ra khu chợ náo nhiệt nhất mua đồ, tập tành nói tiếng Quảng khó uốn với những tiểu thương đã sống cả đời ở đây. Cuối tuần thì gọi điện về nhà báo bình an, nghe mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà.

Thế nhưng đến tuần thứ ba của tháng Sáu, cô vẫn gọi về nhà hai cuộc điện thoại, vì ngoài chuyện báo bình an, cô còn muốn chia sẻ niềm vui được khoa đạo diễn Đại học Cảng Châu gửi thư báo trúng tuyển.

Thực ra ngay từ đầu tháng Năm, Lương Quyến đã nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Cảng Châu, nhưng mãi đến bây giờ mới nói với gia đình, bởi lẽ cô vẫn đang chờ — chờ tin từ Học viện Điện ảnh Kinh Châu, chờ một lý do chính đáng để quay về Kinh Châu, để được gần anh hơn một chút.

Nên đi hay nên ở? Quyết định vẫn cứ chần chừ mãi, cuối cùng đành giao cho ông trời định đoạt.

Mãi đến giữa tháng Sáu, khi trên các trang mạng xã hội lác đác có người khoe thư báo trúng tuyển của Học viện Điện ảnh, Lương Quyến mới hoàn toàn hết hy vọng.

Cô nộp hồ sơ Đại học Cảng Châu từ sớm, nhưng khi viết bài tự giới thiệu cá nhân và liệt kê thành tích, cô chẳng mấy để tâm, làm qua loa đại khái từ đầu đến cuối, vì lúc ấy cô đang toàn lực ôn tập để thi vào Học viện Điện ảnh Kinh Châu.

Đại học Cảng Châu vốn không nằm trong danh sách cân nhắc của cô — ở lại Kinh Châu mới là lựa chọn hàng đầu.

Việc cô nộp đơn chỉ là vì muốn thỏa mãn một mong muốn mơ hồ khó gọi tên nào đó của Lục Hạc Nam.

"Anh thật sự muốn em đến Cảng Châu như vậy sao?"

Lương Quyến ngồi trên đùi Lục Hạc Nam, lưng tựa vào lồng ngực nóng hầm hập của anh, đầu ngón chân lơ lửng không chạm đất. Cô khẽ khàng trách móc, tay nắm chặt chuột máy tính, do dự mãi mà không chịu nhấn nút xác nhận gửi đi.

"Cảng Châu thì có gì không tốt? Khoa đạo diễn của Đại học Cảng Châu cũng là hạng nhất toàn quốc, hay là... em không muốn làm đàn em của anh?"

Lục Hạc Nam ngồi thả lỏng trên ghế trúc, tay vuốt nhẹ dái tai nóng bừng của cô, vừa nhướng mày trêu ghẹo.

Hơi thở quyện vào nhau, da thịt kề cận.

Không khí lúc ấy thật quá đỗi tuyệt vời, anh muốn nghiêng đầu hôn lên đôi môi ướt át đỏ hồng kia, nhưng đến khi thuận theo ý mình cúi người ghé tới mới chợt nhận ra tư thế này thật sự quá mỏi mệt để mà hôn.

Lục Hạc Nam tỉnh táo đôi chút, nhưng khát khao dâng trào trong lòng vẫn chưa kịp tiêu tan.

Anh xoa cần cổ đau nhức, khẽ thở dài, một tay đỡ lấy eo mông của Lương Quyến, xoay cô một vòng trong lòng mình, rồi hôn nhẹ lên trán cô, từng tấc từng tấc mà lần xuống, như một vị vương tướng đích thân ra trận, công thành chiếm đất.

"Cảng Châu chẳng có gì tốt cả, khí hậu nóng bức quanh năm, không có mùa đông, hơn nữa em chưa từng đến đó, xa lạ, không bạn bè..."

Lương Quyến liệt kê từng điều một, nói đến cuối cùng lại thấy tủi thân, vòng tay ôm cổ Lục Hạc Nam nũng nịu.

Tâm trí Lục Hạc Nam vẫn quanh quẩn bên mấy lời nửa từ chối nửa đồng ý của cô, anh dịu dàng vuốt lưng cô, giọng trầm thấp như đang dụ dỗ.

"Cảng Châu chỗ nào cũng có điều hòa, nên nhiệt độ cao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em. Đợi khi em quen với nhịp sống ở Đại học Cảng Châu, tự nhiên sẽ kết bạn được thôi. Còn chuyện không có mùa đông..."

Con người dẫu có bản lĩnh đến đâu thì cũng chẳng thể thay đổi được thời tiết.

Lục Hạc Nam ngừng lại, như đang cố nghĩ ra một phương án dễ khiến cô chấp nhận hơn.

"Nếu em muốn ngắm tuyết, chờ đến kỳ nghỉ anh đưa em đi du lịch. Phần Lan được không? Anh đảm bảo tuyết ở Phần Lan còn đẹp hơn cả ở Bắc Thành."

"Em đâu có nói gì đến tuyết đâu!" Lương Quyến bối rối, ngọ nguậy trong lòng anh, "Chuyện đó... đâu phải trọng điểm—"

Cô đỏ mặt, kéo dài giọng, không dám nói hết lời.

Đúng là đàn ông, vừa ngốc lại vừa vô tâm, vĩnh viễn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của phụ nữ.

Điều cô để tâm đâu phải là tuyết hay mùa vụ?

"Vậy trọng điểm là gì?" Lục Hạc Nam nhíu mày, vẫn chưa hiểu.

Má Lương Quyến đỏ bừng, vùi đầu sâu hơn vào lồng ngực anh, giọng lầm bầm như tiếng mèo con rên rỉ.

"Trọng điểm là... anh không ở Cảng Châu."

Vì anh không ở Cảng Châu, nên em muốn ở lại Kinh Châu học, như vậy sau giờ tan làm, khi anh mở cửa bước vào nhà vẫn có thể nhìn thấy em ngay khoảnh khắc đầu tiên.

Chúng ta cứ thế mà sống tiếp từng ngày, cho đến khi chạm đến điểm tận cùng của năm tháng, cùng nhau đi đến cuối đời.

Em quá tham lam rồi — vừa muốn giữ chắc tình yêu, vừa không buông tay lập nghiệp.

Trái tim từng chằng chịt vết thương của Lục Hạc Nam chỉ vì câu nói bộc phát từ tận đáy lòng này mà trở nên mềm nhũn.

Anh siết chặt vòng eo cô, giữ lấy gáy cô, chẳng nói chẳng rằng mà kéo cô lại gần đôi môi mình.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở gấp gáp, Lương Quyến chẳng chống đỡ nổi cám dỗ, cô bị hôn đến đầu óc quay cuồng, không hay con chuột đã rơi khỏi tay mình từ lúc nào, nằm trong tay Lục Hạc Nam.

"Anh làm gì vậy?"

Lương Quyến sững sờ nhìn Lục Hạc Nam giữa lúc hôn đến cao trào lại lùi ra một chút, tay cầm chuột nhấp nhấp gì đó.

Lục Hạc Nam cúi mắt, nhìn đôi mắt ngơ ngác mơ màng của cô, rồi trong lúc nhấn nút xác nhận gửi hồ sơ, nhẹ giọng hứa: "Đừng sợ, nếu em trúng tuyển Đại học Cảng Châu, anh sẽ cùng em sang đó học."

Anh làm sao nỡ để em rời xa anh, dù chỉ nửa bước?

Chuột bị ném qua một bên, Lục Hạc Nam nâng khuôn mặt đỏ rực của cô, tiếp tục nụ hôn còn dang dở khi nãy.

"Thật ra điểm thi năm ấy của em... ừm... cũng đủ để vào Đại học Cảng Châu." Lương Quyến đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

"Rồi sao?" Lục Hạc Nam thở gấp, tay vẫn không ngừng cởi cúc áo sơ mi.

Lương Quyến mềm nhũn trong lòng anh, cố kìm những âm thanh kỳ quái dâng lên trong cổ họng: "Nếu năm đó em không đặt Hoa Thanh... là nguyện vọng một, thì liệu có thể... sớm gặp anh hơn chút không?"

Câu nói ấy ngây thơ đến mức có chút đáng yêu.

Lục Hạc Nam khẽ cười, rồi nắm lấy tay cô, dẫn đến vạt áo mình vừa cởi phân nửa, ra hiệu cô tiếp tục, còn anh thì khoanh tay, uể oải tựa lên tay ghế trúc.

Lương Quyến giữ một chút dè dặt, nhưng dưới ánh nhìn sâu hút không cho phép từ chối kia của anh, cô cắn răng nén lại ngượng ngùng, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.

Anh lặng lẽ nhìn một lúc, rồi đè nén tiếng thở dài không tự chủ bật ra nơi cổ họng.

Người con gái anh yêu đang ngồi vắt ngang trên eo anh, áo quần rộng thùng thình, mặt không son phấn, cúi đầu, vừa nghiêm túc lại vừa ngây ngô cởi bỏ lớp ràng buộc cuối cùng trên người anh...

Cảm giác này, quả thật không thể dùng lời để miêu tả cho trọn vẹn.

Lục Hạc Nam không nói gì, nhưng anh chỉ biết giọng mình nhất định đã trở nên khàn đặc.

Không khí im lặng quá lâu, lâu đến mức khiến Lương Quyến bắt đầu nghi ngờ trong lòng. Cô khó hiểu ngẩng đầu liếc nhìn Lục Hạc Nam, chỉ thấy yết hầu anh khẽ động, sau một hồi mới lười nhác quay lại chủ đề cô vừa nói.

"Em yêu anh hơn em bốn tuổi."

Lục Hạc Nam vô thức nghịch lọn tóc dài rơi trên ngực mình của Lương Quyến, từng vòng từng vòng cuốn vào ngón áp út bên tay trái, như thể chiếc nhẫn đính ước.

"Thì sao?" Cơn nóng bức dâng trào khiến đầu óc Lương Quyến nhất thời đứt đoạn.

"Trừ phi anh cố ý lưu ban chờ em một năm, bằng không năm em nhập học cũng là lúc anh tốt nghiệp."

Phải rồi. Khuy áo vừa vặn được tháo đến cái cuối cùng, nhìn thấy đường nét eo lưng hiện ra rõ ràng, mặt Lương Quyến càng đỏ bừng.

"Muốn làm đàn em của anh thật sao?" Lục Hạc Nam trêu chọc cô, đầu ngón tay đặt sau lưng cô, thành thạo cởi bỏ khóa cài.

"Không có." Lương Quyến nghển cổ, rõ ràng đang chột dạ.

Lục Hạc Nam đỡ lấy eo cô, cong môi khẽ cười, không chịu bỏ qua chủ đề ấy, hỏi dai dẳng: "Vậy tại sao lại muốn sớm gặp anh? Hửm?"

Lương Quyến ngượng ngùng mãi mới chịu thẳng thắn trả lời: "Chỉ là bỗng dưng thấy yêu đương thời đi học cũng rất hay, giống như Quan Lai và Cố Triết Vũ, ngày nào cũng quấn lấy nhau, còn có thể cùng nhau đến lớp."

"Em thấy ngưỡng mộ à?" Lục Hạc Nam im lặng một nhịp, chuẩn xác bắt lấy biến hóa trong cảm xúc của cô.

"Cũng không hẳn là ngưỡng mộ đâu." Lương Quyến sợ anh suy nghĩ nhiều, vội vàng đổi giọng.

"Chỉ là em muốn biết, thời anh còn là sinh viên, khi rung động vì một cô gái thì sẽ như thế nào? Có phải cũng bình thản như lúc yêu em bây giờ không?"

Lòng tự tôn của con gái ngấm ngầm tác quái, Lương Quyến cố ý phản đòn, mặc dù cô sớm đã biết trước khi gặp cô, Lục Hạc Nam chưa từng yêu ai.

Cô là người đầu tiên, là mối tình đầu.

Nhưng chưa từng yêu không có nghĩa là chưa từng rung động.

Trong mối tình này, anh luôn tỏ ra quá thành thạo, chưa từng giống cô viết hết mọi bất an lên gương mặt. Như vậy thật không công bằng. Đó là lợi thế của việc hơn cô bốn tuổi ư? Cô muốn bằng tuổi với anh, như thế may ra mới có thể ngang bằng mà đối đãi.

"Quyến Quyến." Lục Hạc Nam thở dài một tiếng, đôi môi mỏng lướt qua chiếc cổ mịn màng của cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút bất lực cam chịu.

"Trước khi gặp em, anh không biết thế nào là rung động."

"Sao có thể?" Tim Lương Quyến lỡ một nhịp, bản năng siết chặt tay anh, đôi mắt mở to, ánh lên tia sáng lấp lánh như không tin nổi.

"Sao lại không thể?" Lục Hạc Nam khẽ cười, cổ tay xoay nhẹ, đổi sang đan chặt mười ngón tay với cô.

"Nếu có thể gặp em sớm hơn thì tốt biết mấy, tốt nhất là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, như vậy anh đã không lãng phí nhiều năm tháng quý giá đến thế."

Sống lặng lẽ cho đến hai mươi bốn tuổi, gặp được em rồi mới ngỡ ngàng nhận ra — cuộc đời thật đáng giá.

Anh muốn sống thật lâu, thật lâu.

Hốc mắt Lương Quyến cay xè, cô chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay anh hơn, đôi mắt trong veo ngập nước, không dám chớp lấy một lần, sợ làm tan đi khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

"Còn nữa, anh đối với em — chưa từng là 'bình thản'."

"Vậy là gì?" Lương Quyến vô thức siết chặt hai chân, theo lời anh truy hỏi, mu bàn chân căng cứng, chiếc dép treo nơi đầu ngón lao đao suýt rơi.

Lục Hạc Nam vén mái tóc cô ra sau tai, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua vành tai cô, vô tình mà lại như cố ý.

"Là đang cố tỏ ra bình thản."

Anh không biết yêu là gì, nên mới phải giả vờ như thản nhiên, bằng không trong lòng làm sao che giấu được cảm giác không xứng đáng mãnh liệt, vô lý và ăn sâu bén rễ ấy?

Em tốt như thế, vốn dĩ không nên là của anh.

Người đàn ông này, sao cứ hay nghiêm túc nói lời tình cảm đến vậy? Chẳng lãng mạn chút nào. Tuy trong lòng gợn sóng triền miên, nhưng Lương Quyến quyết không chịu thừa nhận lúc này — rằng đây là lần thứ mười nghìn cô rung động vì anh.

"Ngoan, đợi em vào Đại học Cảng Châu học rồi, anh cũng sẽ mỗi ngày cùng em đến lớp, cố gắng bù đắp những tiếc nuối trong lòng em." Lục Hạc Nam nhắm mắt lại, thành kính hôn lên khóe môi cô.

"Được không?"

Ghế trúc khẽ "kẽo kẹt kẽo kẹt", chiếc dép treo nơi đầu ngón cuối cùng cũng "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Gió nổi lên rồi, cửa sổ đóng không chặt. Những bản hợp đồng và văn kiện chờ Lục Hạc Nam phê duyệt trên bàn học bị cơn gió xuân ấm áp thổi tung, từng trang, từng trang bay lả tả như tuyết rơi giữa ngày hè không nên có.

Rơi đầy đất, rồi hóa thành tro bụi.

Mặt trời lặn ở Cảng Châu muộn hơn Kinh Châu nửa tiếng, nhìn tờ giấy báo trúng tuyển tắm mình trong ánh hoàng hôn đặt trên bàn trà, Lương Quyến ôm gối ngồi co rút thành một cục trên sofa, khẽ nhếch môi cười mỉa, lẩm bẩm: "Đồ lừa đảo."

Nói gì mà đợi em đậu vào Đại học Cảng Châu thì sẽ cùng em đến Cảng Châu học, bù đắp cho những điều em tiếc nuối.

Người đâu? Căn bản sẽ không còn xuất hiện bên cạnh em nữa. Những tiếc nuối của em không những chẳng được bù đắp, mà còn ngày một chất chồng.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài theo khóe mắt, Lương Quyến cố tỏ ra mạnh mẽ, ngẩng tay dùng mu bàn tay lau đi.

Cô không vùng vẫy nữa rồi, lần này là số mệnh an bài.

Là số mệnh muốn cô ở lại Cảng Châu.

*

Không khí trong phòng họp của Trung Thịnh nghiêm trọng đến mức ngay cả Lâm Ứng Sâm cũng không dám thở mạnh. Anh ấy đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lục Hạc Nam.

"Sao cậu không nói gì?" Kiều Chấn Bang gõ gõ mặt bàn, nhắc Lục Hạc Nam hoàn hồn. "Nếu cậu có gì phản đối về hôn sự này, chúng ta có thể bàn lại—"

Lục Hạc Nam hờ hững nhấc ngón tay, cắt ngang lời ông ta: "Về thời gian, tôi không có ý kiến gì cả."

Rõ ràng lời ấy chỉ nói nửa câu, toàn bộ phe phái nhà họ Kiều đồng loạt nín thở, cùng ngẩng đầu, dồn mọi chú ý vào phần sau của câu nói.

"Xét thấy tang lễ của cậu tôi chưa qua, những sắp xếp khác trong thời gian này, xin thứ lỗi, tôi không thể làm theo."

"Còn có thể có sắp xếp gì khác?" Kiều Gia Trạch cười khẩy, đầy khinh thường. "Chẳng phải chỉ là tổ chức hôn lễ, rồi mời truyền thông đến chụp vài tấm ảnh sao?"

Lục Hạc Nam nâng mi mắt, liếc Kiều Gia Trạch một cái, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc: "Không tổ chức hôn lễ, không đăng báo—đây là giới hạn của tôi. Bằng không..."

"Không thì sao?" Vừa mới nhậm chức giám đốc điều hành Trung Thịnh, tâm trạng của Kiều Chấn Bang đang vô cùng phơi phới, rõ ràng không hề đem lời đe doạ của Lục Hạc Nam để vào mắt.

Lục Hạc Nam khẽ cười, bàn tay xòe ra, trống rỗng hai tay: "Không thì dù có phải liều cả mạng này, tôi cũng sẽ đồng quy vu tận với các người."

Anh đã chẳng còn gì để mất.

Mạng này, nếu ông trời muốn lấy thì cứ việc lấy. Anh đứng ngay đây, chờ đến khoảnh khắc đèn kéo quân sáng lên, hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Đến lúc đó, anh có thể được gặp cô một lần nữa hay không? Nếu có thể, thì cái chết cũng trở thành điều để anh khắc khoải chờ mong.

Người nhà họ Kiều rời đi, cuộc họp kết thúc trong sự không vui, phòng họp lại rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Dư Vi đã vào làm gần một năm, nay đã trở thành cánh tay đắc lực của Lục Hạc Nam. Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa kính lại, đứng chắn ở lối ra vào duy nhất dẫn đến phòng họp, để lại không gian riêng tư cho Lục Hạc Nam và Lâm Ứng Sâm.

Giờ đây khắp Trung Thịnh đều đầy rẫy tai mắt, cô phải tự mình trấn thủ nơi này mới yên tâm được.

Trong phòng họp, hai người đàn ông chỉ im lặng nhìn nhau, chẳng bàn chuyện quyền lực kinh thiên động địa nào.

Lục Hạc Nam mệt mỏi rúc vào ghế sofa, rút điếu cuối cùng trong bao thuốc ra châm lửa, hít một hơi thật sâu, mãi sau mới chậm rãi mở miệng: "Ứng Sâm, tôi sắp kết hôn rồi."

"Tôi biết." Lâm Ứng Sâm nặng nề gật đầu.

Trong suốt gần một năm qua, họ đã nỗ lực xoay sở đủ đường, lấy cớ Lục Đình Tích đang để tang để hoãn lại mọi thứ. Nhưng thế lực họ Kiều quá lớn, lại không có người kế thừa đáng tin, chuyện liên hôn nay đã không thể lay chuyển.

"Cậu biết cái gì?" Lục Hạc Nam cụp mắt, phủi tàn thuốc, giọng cười không chút vui vẻ.

Tôi biết, cậu rất nhớ cô ấy, rất muốn bất chấp tất cả mà chạy đến Cảng Châu gặp cô ấy. Lâm Ứng Sâm mím chặt môi, anh ấy không dám, cũng không thể nói ra lời đó, chỉ dám âm thầm trả lời trong lòng.

"Ứng Sâm, cậu nói xem... cô ấy một mình ở Cảng Châu, sống có tốt không?"

Mẩu thuốc lá rơi theo ống quần xuống bên chân, giọng nói của Lục Hạc Nam luôn nhạt nhẽo, như thể chỉ đang đề cập một chuyện không mấy quan trọng.

Nhưng chỉ có Lâm Ứng Sâm đang đối mặt với anh vào lúc này mới biết rõ — trái tim Lục Hạc Nam lúc này, e là đã sắp bị xé toạc.

"Cậu thay tôi... đi một chuyến đến Cảng Châu, thay tôi xem thử... cô ấy sống có tốt không?"

Lục Hạc Nam ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lâm Ứng Sâm đã không còn chút ánh sáng, tựa như đã bước vào một đêm tuyết vắng người.

"Làm ơn."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com