Chu Di Đường nằm rạp bên khe cửa, lặng lẽ nhìn thật lâu. Bé không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng Lương Quyến đang gục trên bàn sách, đối diện cuốn sổ tay cũ kỹ giấy đã ố vàng, vừa cười vừa khóc.
Bé không dám quấy rầy Lương Quyến, chỉ khi thấy bờ vai cô ấy dần ngừng run rẩy mới rón rén bước vào, trong tay ân cần cầm sẵn mấy tờ khăn giấy.
Lương Quyến đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khóc rất chuyên chú. Nghe thấy tiếng người, cô bất chợt khép vội cuốn sổ lại như bị hoảng hốt, lau qua loa khuôn mặt ướt đẫm, chỉ sợ để lộ điều gì đó.
"Đường Đường?" Cô quay đầu lại, thấy người đang đứng trong bóng tối nơi ngưỡng cửa là Chu Di Đường ngây thơ vô tư, Lương Quyến mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố gắng mỉm cười, vẫy tay gọi: "Đường Đường, cháu có thể giúp dì tìm vài tờ giấy viết thư, nhưng phải thật lặng lẽ, được không?"
"Lặng lẽ ạ?" Chu Di Đường tinh nghịch chớp mắt, nắm trúng trọng điểm ngay.
"Đúng, lặng lẽ. Ngoài dì và cháu ra, đừng để ai biết cả." Lương Quyến gật đầu, xoa xoa mái tóc tơ mềm mại của cô bé, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
"Xem như là bí mật giữa dì và Đường Đường, được không?"
Ở lứa tuổi này, những bí mật "chỉ mình cháu biết, chỉ mình dì hay" luôn mang lại một cảm giác ngưỡng mộ tự nhiên. Mắt Chu Di Đường bỗng sáng lên, không cần suy nghĩ gì liền gật đầu ngay.
"Cần loại giấy viết thư như thế nào ạ?" Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, bàn tay trắng nhỏ xíu khua trong không khí, đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Lương Quyến như đang dâng hiến một món bảo vật.
"Dì ơi, cháu có rất nhiều loại giấy viết thư đẹp lắm. Dì muốn loại nào?"
Dù chúng ta đã sớm vượt qua cái tuổi tin vào cổ tích, dù em biết rõ nhân gian này thường khiến người ta sống lay lắt, và rằng không có hành lang thời gian nào cho ta quay về, nhưng ngay giây phút cầm bút, em lại bất giác nghĩ đến anh ở tuổi hai mươi tám, vì vậy em cứ để mặc con tim dẫn lối, buông bút như thế.
Dẫu rằng em chưa từng thấy anh năm hai mươi tám tuổi trông như thế nào.
Nhưng vậy thì sao? Hãy cứ giả như thời gian có thể quay lại, hãy cứ giả như tháng năm có thể ngoảnh đầu, hãy cứ giả như anh của tuổi hai mươi tám thật sự có thể đọc được bức thư này – bức thư đến trễ nhiều năm.
Xin anh thứ lỗi cho sự ngây thơ của em, cũng xin anh tha thứ cho một khoảnh khắc mơ mộng không biết lượng sức mình.
Ngay lúc này đây, người đang viết thư cho anh chỉ còn vài tháng nữa là bước sang tuổi ba mươi tư. Đứng trong dòng chảy thời gian vùn vụt, tính từ khi lần đầu gặp anh năm hai mươi tuổi, đã là mười bốn năm tròn.
Đời người có được mấy lần mười bốn năm?
Em không còn trẻ nữa. Việc tìm thấy vài sợi tóc bạc lạc lõng giữa mái tóc đen đã không còn xa lạ, nơi khóe mắt cũng xuất hiện vài nếp nhăn mảnh. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái đã đeo gần sáu năm – sáu năm không hề tháo xuống, không để rời khỏi em dù chỉ một giây. Có lẽ vì đeo quá lâu, trên ngón tay đã để lại dấu vết nhạt nhòa.
Xin anh đừng lo, đây không phải gông xiềng nặng nề, mà là một trong những dấu khắc dịu dàng mà hôn nhân để lại cho em. Anh đã yêu em ngày này qua ngày khác, vì vậy em chấp nhận mọi thứ một cách ngọt ngào.
Đọc đến đây, có lẽ người hiểu rõ em nhất như anh sẽ gượng cười, cố nuốt vị đắng dâng đầy trong lòng, rồi miễn cưỡng chúc em hạnh phúc, đúng không?
Nếu thật là vậy, nếu anh đã trải qua dù chỉ một phần nghìn nỗi đau em từng chịu, thì xem như chúng ta hòa nhau, và em – người rộng lượng hơn cả biển trời – có thể tha thứ hết thảy cho anh.
Dù sao, chín năm trước, khi em sang Cảng Châu du học, thực chất là để chữa lành vết thương, em vẫn không tránh khỏi nghe tin anh. Trên những tờ báo tràn ngập, qua hàng ngàn miệng lưỡi ngoài kia, em nghe được rằng anh sắp cưới cô gái nhà họ Kiều – một đám cưới lộng lẫy huy hoàng.
Em không lấy người khác, cũng chưa từng động lòng với ai khác. Nhưng anh thì thực sự... đã lấy người khác.
Rốt cuộc anh vẫn cưới một người phụ nữ khác làm vợ.
Em không rộng lượng đến thế đâu, dù bề ngoài không biểu lộ, miệng cũng chưa bao giờ nhắc đến. Nhưng đến hôm nay, em vẫn để bụng – dù giữa hai người chẳng xảy ra điều gì, dù năm ấy là em chủ động chia tay...
Lại trở nên yếu lòng nữa rồi, phải không?
Nhưng em là phụ nữ – một người phụ nữ từng muốn sinh con cho anh – nên anh phải hiểu cho em.
Khi còn trẻ chỉ biết đến mộng mơ, em từng nghĩ chuyện con cái chưa từng xuất hiện trong kế hoạch đời anh. Nếu không tình cờ đọc được nhật ký của anh, có lẽ em mãi mãi không biết, thì ra anh đã sớm đặt tên cho những đứa trẻ của chúng ta từ năm ấy.
Oanh Thời và Hy Thời – hai cái tên thật đẹp. Sự lãng mạn hiếm hoi của anh, có lẽ đều dành cả cho việc đặt tên con.
Chúng ta của sau này, như anh từng ước, từng mơ – em đã lấy anh rồi.
Xin anh yên tâm, em không đánh mất tên họ của mình. Em vẫn là cô Lương mà anh yêu thương nhất, nhưng giờ đây em đã có thể đường hoàng khoác tay anh, đứng cạnh anh, cùng anh đi qua những năm tháng sắp tới – em chính là bà Lục của anh.
Từ cô Lương trở thành bà Lục – con đường tưởng chừng đơn giản đó, em đã đi mất tám năm dài đằng đẵng.
Tám năm – dài đến mức không tưởng nổi.
Đọc xong nhật ký của anh, nhìn những ngày tháng đã thành cột mốc trong cuộc đời, em không khỏi tự hỏi: rốt cuộc thời gian có thể chứng minh điều gì?
Nó chẳng chứng minh được gì cả.
Anh Lục, thời gian không thể đo được độ sâu của yêu thương. Việc đã qua hãy để nó qua đi, những gì không thể thay đổi thì hãy cứ thuận theo tự nhiên. Vì vậy, xin anh đừng mãi canh cánh chuyện chúng ta từng xa cách những năm ấy.
Anh từng nói, thời gian chúng ta chia ly còn dài hơn thời gian ở bên nhau. Nhưng hôm nay – chính là hôm nay em đến trước anh một bước – chỉ còn bảy ngày nữa là kỷ niệm sáu năm ngày cưới.
Ba năm yêu nhau, năm năm chia xa, sáu năm kết hôn – cộng với những ngày tháng sắp nắm tay nhau đi tiếp – chúng ta xem như đã hát vang khúc khải hoàn chiến thắng thời gian.
Sáu năm hôn nhân – thời gian ấy đã dài hơn năm năm ly biệt. Em không biết anh đã mệt mỏi em hay chưa, nhưng em vẫn trước sau như một – yêu anh tha thiết.
Nói vậy có sến sẩm quá không? Nghĩ lại, ngay cả khi còn yêu đương nồng cháy thuở trẻ, em cũng chưa từng nói với anh lời nào thắm thiết đến vậy. Mong rằng bây giờ nói ra vẫn chưa là quá muộn.
Xuân đi thu đến, em từng nói em yêu mùa đông nhất – anh ghi nhớ trong lòng, nhưng lại không hiểu ý nghĩa sâu xa.
Em yêu mùa đông, vì là cuối thu đầu đông nơi Bắc Thành, em đã gặp được anh. Em yêu đêm tuyết rơi, vì trên con phố phủ đầy bông trắng ấy, anh từng thổ lộ với em. Em yêu gió lạnh căm căm, vì anh sẽ ôm em thật chặt vào lòng ngay giây phút gió cuốn tuyết tàn.
Vì em yêu anh, nên em mới yêu mùa đông.
Chỉ tiếc rằng, mùa đông ta từng có nhau, cũng từng là mùa đông ta từng chia li.
Vậy nên sau này, em vẫn yêu mùa đông nhất, nhưng cũng hận mùa đông nhất.
Thế nên sau này, em không thể nhìn thấy tuyết trắng, cũng chẳng chịu nổi gió lạnh cắt da, bởi vì tất cả những điều ấy luôn khiến em nhớ đến anh.
Trước khi gặp anh, em chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày, một thành phố, một mùa, hay một điều gì nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới trong thế gian này lại có thể trở thành cái tên thay thế cho một con người.
Em muốn chạy đến một nơi không bao giờ có tuyết rơi.
Ở đó sẽ không có cảm giác càng gần quê hương lại càng hoảng sợ, không có cảnh nhìn vật nhớ người, cũng không có lời nào vô tình thành lời nguyền.
Trước kia em từng nói, trước khi tuyết rơi chúng ta sẽ chia tay, nên em đã tự lừa mình mà chuyển đến một thành phố quanh năm như mùa hạ, định dùng ký ức để sống nốt phần đời còn lại.
Chưa cùng nhau dầm mưa tuyết, chưa cùng nhau đầu bạc răng long, thì cũng chẳng thể gọi là chia tay.
Thành phố không có tuyết thì nhiều, nhưng em chọn Cảng Châu là vì anh từng nói Cảng Châu rất đẹp, nếu một ngày nào đó em đặt chân đến vùng nắng ấy, chắc chắn sẽ giống anh, yêu thích nơi này.
Sau đó em đã làm đúng như điều anh từng mong muốn, bước vào ngôi trường cũ của anh để học tiếp, theo đuổi ngành đạo diễn mà em yêu đến hết đời, trở thành bạn học cũ của anh. Chỉ là mỗi lần đi ngang qua bức tường danh sách cựu sinh viên, em luôn cố ý đi chậm lại vài giây.
Không ai biết, trong đoạn đường ngắn mười mấy bước ấy, em luôn dùng khóe mắt lén lút và tham lam nhìn anh.
Còn anh thì sao? Năm năm ấy, vì sao anh chưa từng đặt chân trở lại mùa hè của Cảng Châu?
Chắc là... vì em còn ở đây.
Nghe nói lúc đó ở Trung Thịnh, mỗi bước đi của anh đều rất khó khăn, những đêm cô độc khó ngủ, có từng vì sự yếu đuối của mình, vì bất lực của bản thân, vì không thể gánh vác được mọi thứ mà phiền muộn?
Em không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ muốn kể cho anh nghe một chuyện cũ, có lẽ anh đã quên.
Em từng nói với anh chưa, em bắt đầu rung động với anh từ khi nào?
Năm hai mươi tuổi, em vì giúp bạn cùng phòng đòi lại công bằng mà chạy ngược xuôi khắp nơi. Khi đường cùng lối tận, anh đã xuất hiện — trong hành lang yên tĩnh không ánh sáng ấy, anh hạ mình nói sẽ dẫn em đi làm điều em muốn.
Khoảng cách giữa con người với nhau đúng là quá lớn, quá bất công. Điều em dốc sức tranh đấu cũng không có được, với anh lại chỉ là một cái đưa tay nhẹ nhàng.
Anh quá cao xa không thể với tới, nên khi đó em vừa kính vừa sợ anh, đến cả lòng biết ơn cũng bị chôn dưới nỗi sợ ấy.
Mãi đến sau này, ở hội quán Lộc Sơn, khi em thấy anh bị người ta sỉ nhục, bị người ta chế giễu vì giúp em, em nuốt nước mắt, đỡ lấy anh đang kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, trong tiếng cười nhạo của người khác mà kiên cường đỡ anh bước ra ngoài. Chính giây phút đó, khi nước mắt em rơi xuống vì nghẹn ngào, em mới muộn màng nhận ra — tình cảm em dành cho anh đã thay đổi rồi.
Em lại ngông cuồng muốn bảo vệ anh.
Có thể anh không biết, đối với một người phụ nữ, khi cô ấy từng chứng kiến sự mạnh mẽ và cả yếu đuối của một người đàn ông, thì rất khó để không yêu anh ấy giữa cuộc đời náo nhiệt hỗn loạn này. Bởi khi anh mạnh mẽ, anh có thể che chở cho em khỏi mưa gió, còn khi yếu đuối, anh cũng chỉ cần một ánh mắt dịu dàng từ em mà thôi.
Nên xin đừng tự ti, làm sao em có thể nghĩ anh không xứng được yêu? Nỗi tiếc nuối lớn nhất đời em, chỉ là không thể ở bên anh trong năm năm khó khăn nhất ấy.
Dạo này mang thai nên rảnh rỗi, em vừa đọc xong một quyển sách, trong đó có một câu nói rất hay. Hôm nay em muốn tặng nó cho anh, cho người đàn ông hai mươi tám tuổi là anh. Không phải để động viên, chỉ mong anh vững lòng bước đến ngày chúng ta gặp lại.
— Biển đời mênh mông, vượt núi băng sông, cũng chỉ là vậy thôi.
Không cần nói thêm điều gì nữa, em biết anh nhất định hiểu ý em.
Lại là một năm cũ qua đi, năm mới sắp tới. Pháo nổ rền vang bên ngoài cửa sổ, phố lớn ngõ nhỏ tràn đầy niềm vui, trong đêm mà ai ai cũng viên mãn này, không biết một mình anh có dừng lại giữa phố đông, giữa dòng người xô bồ náo nhiệt?
Chắc là có đấy.
Nếu em nói, mỗi lần anh bình an vượt qua một năm, thì khoảng cách đến ngày gặp lại em lại gần thêm một bước — liệu những ngày mờ mịt trước mắt có khiến anh cảm thấy có chút hy vọng không?
Chúng ta nhất định sẽ gặp lại thôi, chẳng bao lâu nữa đâu.
Viết đến đây có lẽ nên đặt bút rồi, vì anh còn đang ở dưới nhà chờ em ăn bữa cơm đoàn viên.
Ngoài kia lại bắt đầu có tuyết rơi, một màu trắng xóa đọng trên bậu cửa sổ. Tuyết đêm nay chắc sẽ rơi dày hơn đợt tuyết đầu mùa năm ấy mà anh từng viết trong nhật ký, bay ngợp trời, lộng lẫy giống như những năm tháng ta cùng nhau ở Bắc Thành.
Không biết anh có nghe được tiếng tuyết rơi không?
Đó là tiếng vọng từ trái tim em rung động vì anh."
*
Trước khi buông bút, Lương Quyến lại mở nhật ký của Lục Hạc Nam ra, từng trang từng trang đọc lại cẩn thận, chỉ để chắc chắn rằng bức thư này của cô có thể đối đáp được với từng câu hỏi trong cuốn nhật ký ấy.
Với anh, cô muốn làm được mọi điều có hồi âm, từng câu đều có tiếng vọng.
Cô đẩy cửa phòng khách đã đóng kín bao lâu, một tay vịn lan can, một tay dắt Chu Di Đường, chậm rãi bước xuống cầu thang. Cái thai đã lớn, lại là hai bé, cơ thể cô càng lúc càng nặng nề.
Thật ra bước chân cô rất nhẹ, nhẹ đến mức không ai để ý, nhưng Lục Hạc Nam dù quay lưng về phía cầu thang vẫn như có linh cảm mà quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Anh bước ba bậc thành một, chạy lên cầu thang, đỡ lấy cô, rồi dìu cô vững vàng đi xuống. Ánh mắt chưa từng rời khỏi cô lấy một giây.
Có lẽ là vì những tháng qua đã ăn chay quá lâu, nay hơi men nổi lên, đã châm ngòi cho khát vọng sâu kín trong anh. Bàn tay ôm lấy vòng eo vốn mềm mại hơn vì mang thai, khiến sự tự chủ trong anh sụp đổ. Anh bỗng cảm thấy... khao khát đến khó nhịn.
"Này, này, này, Lục Hạc Nam cậu làm gì đấy? Đang giữa bàn tiệc mà lén lút trốn uống rượu à?"
Chẳng buồn nói lý, Lục Hạc Nam đột ngột rời đi khiến Sở Hằng đầu tiên không vui. Anh ấy bật dậy, vẫy tay gọi Lục Hạc Nam quay lại.
Lục Hạc Nam hơi hất mí mắt, lười nhác liếc anh ấy một cái, giọng nói đầy vẻ đắc ý: "Tim tôi yếu, nếu uống nhiều rượu, bà xã tôi sẽ xót."
"Nói cứ như chỉ mình cậu có bà xã vậy." Màn khoe tình yêu này đúng là quá trắng trợn, Nhâm Thời Ninh tặc lưỡi hai tiếng, định nắm tay Mạc Quyên bên cạnh, ai ngờ cô lại né tránh ra mặt, tiếp tục cúi đầu đút cơm cho cô con gái nhỏ.
Lục Hạc Nam cúi đầu cười khẽ, coi như không nghe thấy, chỉ ghé tai Lương Quyến thì thầm: "Ngủ ngon không? Anh định gọi em dậy, nhưng chị không cho, nói em đang ở tam cá nguyệt cuối, ngủ thêm chút sẽ tốt hơn."
Lương Quyến cong môi cười, sống mũi lướt qua tóc mai Lục Hạc Nam: "Cũng được."
Lương Quyến ngượng ngùng cười, áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh: "Em mơ thấy anh."
"Là anh trong mơ khiến em tức giận à?" Lục Hạc Nam nhướng mày, thở dài bất lực, dáng vẻ nhận lỗi đầy nghiêm túc.
"Vậy phải làm sao?" Anh cúi xuống, trịnh trọng nói: "Anh thay Lục Hạc Nam trong mơ xin lỗi em, được không?"
Lương Quyến lắc đầu, nhìn vào đôi mắt ngập tràn ý cười của anh, bỗng chốc nghẹn lời.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Lục Hạc Nam, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc sau gáy anh. Còn chưa kịp nhón chân, Lục Hạc Nam đã ngoan ngoãn cúi đầu, tự động phối hợp với động tác của cô.
Lương Quyến nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi anh, trán chạm trán: "Trong mơ em không ở bên anh, còn anh thì chịu đựng biết bao khổ cực. Là em phải xin lỗi anh mới đúng."
"Thì ra là vậy... Vậy em phải đền bù cho anh đàng hoàng đấy nhé." Đầu óc đã ngà ngà vì men rượu, giờ lại được người trong lòng dịu dàng ôm hôn, Lục Hạc Nam vừa được lợi lại còn cố tình làm nũng.
"Này này này, hai người bên kia có thể ý tứ chút được không? Ở đây còn có trẻ con đấy!" Lục Nhạn Nam vừa cười vừa mắng, tay thì vội vàng che mắt hai đứa nhỏ đứng bên cạnh: "Tình cảm đến mấy cũng phải biết chừng mực chứ!"
Pháo hoa chưa tắt, đèn hoa vừa mới lên.
Sở Hằng đã say đến độ đầu óc mụ mị, nằm gục trên bàn, nháy mắt lia lịa với Chu Di Đường. Là người lớn "đáng ghét" nhất trong đám, anh ấy cứ nằng nặc bắt Chu Di Đường phải nói vài lời tốt lành lấy hên.
"Cháu chúc mọi người—"
Giọng trẻ con đột ngột khựng lại, Chu Di Đường nằm gọn trong vòng tay Chu Ngạn, nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây, dưới ánh mắt đầy chờ mong của người lớn, bỗng nhiên như được khai sáng, nhớ ra câu cô giáo từng dạy trên lớp: "Cháu chúc mọi người, năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như lúc này!"
Ngày Bảy tháng Tư, Kinh Châu đón trận mưa xuân lớn nhất trong vòng một thế kỷ. Cũng vào ngày hôm đó, Lương Quyến được đưa vào phòng sinh.
Dãy hành lang bệnh viện sáng rực trong ánh đèn huỳnh quang, từng bóng đèn nối tiếp nhau, sáng như ban ngày.
Lục Hạc Nam ngồi trước cửa phòng, đầu cúi thấp, bàn tay lạnh ngắt che lấy đôi mắt trũng sâu vì mệt mỏi. Chung Tễ ngồi cạnh anh, luôn dõi theo từng thay đổi nhỏ trong cảm xúc của anh.
Anh không ổn chút nào, sự lo lắng không thể kiểm soát đã đẩy anh đến bờ vực sụp đổ.
Nếu nói "mất rồi tìm lại được" là một trong những niềm vui hiếm có trên đời, thì "có rồi lại mất đi lần nữa" thì là gì?
Mãi đến lúc này, Chung Tễ mới hiểu ra, quyết định không cho Lục Hạc Nam vào phòng sinh cùng là đúng đắn.
Lục Nhạn Nam và Chu Ngạn nghe tin chạy đến, Chu Di Đường chạy nhanh nhất, bỏ xa cả ba mẹ.
"Trễ thế này rồi, sao lại dẫn con bé đến đây?" Tống Nhược Cẩ nửa quỳ xuống, chỉnh lại cổ áo cho Chu Di Đường.
Lục Nhạn Nam thở dài, mặt đầy bất lực: "Dì tưởng cháu muốn dẫn nó đi à? Không hiểu sao con bé cứ nhất định đòi theo, khóc lóc ầm ĩ, sống chết không chịu nói lý do."
Chu Di Đường mím môi không nói gì, đôi mắt tròn xoe không chớp. Cô bé nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Lục Hạc Nam đang ngồi ở một góc hành lang.
Cô bé rời khỏi vòng tay Tống Nhược Cẩm, siết chặt quai ba lô, bước về phía anh, trịnh trọng lấy một phong thư trong túi ra đưa cho anh.
"Chú hai, đây là thư dì Quyến Quyến nhờ cháu giữ. Dì bảo nhất định phải tận tay giao cho chú vào hôm nay."
Nói xong bằng giọng non nớt, cô bé thở phào nhẹ nhõm. Bảy mươi ngày trời giữ gìn cẩn thận, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành, tối nay có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành rồi.
Thư? Thư gì? Hàng mi Lục Hạc Nam khẽ run, nhìn chăm chú vào phong thư trong tay cô bé, nhất thời quên cả đưa tay nhận lấy.
"Thư gì thế?" Chung Tễ tò mò, vừa định với tay thì đã bị Chu Di Đường nghiêm túc né tránh.
"Dì bảo rồi, thư này chỉ chú hai mới được xem."
"Chú là bạn của chú hai mà, cho chú xem chút đi?"
Chung Tễ thử dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu dứt khoát.
Đây là bí mật giữa cô bé và dì. Cô giáo từng nói, đã hứa là phải giữ lời, nhận lời người khác thì nhất định phải làm tròn.
Lục Hạc Nam run tay nhận thư, ngồi im rất lâu. Khi đứng dậy, anh hơi loạng choạng. Anh đi đến cuối hành lang vắng người, mở cửa sổ, để làn gió xuân còn vương hơi lạnh thổi vào, châm điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Cô đã viết gì trong thư? Anh đoán không ra, nhưng cũng không nỡ mở ra lúc này.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía phòng sinh. Chỉ cách một cánh cửa, nhưng lại xa đến nghìn trùng.
Chần chừ chưa đến nửa điếu thuốc, không kìm được lòng, Lục Hạc Nam cắn điếu thuốc nơi môi, cẩn thận từng chút một xé phong bì.
Bức thư được trải thẳng lên bệ cửa sổ, anh cúi mắt, từng câu từng chữ đọc một cách chậm rãi như thể tiếc nuối. Từ nỗi tiếc nuối khi hai mươi tám tuổi, lướt qua những yêu hận của mùa đông, băng qua cả Cảng Châu không bao giờ có tuyết rơi, rồi chạm đến lý do khiến cô rung động...
Cuối cùng là câu —
"Không biết anh có nghe được tiếng tuyết rơi không?
Đó là tiếng vọng từ trái tim em rung động vì anh."
Có lẽ khói thuốc quá cay, không thì sao anh lại lặng lẽ rơi nước mắt?
Đọc đến cuối thư, ngực anh đã nghẹn đến không thở nổi. Điếu thuốc trong tay đã cháy hết từ bao giờ, Lục Hạc Nam bật cười trong nước mắt, cười vì sự lãng mạn không đúng lúc đúng chỗ của Lương Quyến.
Anh cúi đầu, cẩn thận gấp thư lại theo nếp cũ, vừa xoay tờ giấy trong tay, bỗng thấy vài dòng chữ nhỏ ẩn ở cuối trang. Hơi thở anh chợt nghẹn lại.
"Hi, đọc đến đây anh không đến nỗi rơi nước mắt rồi đấy chứ?"
Cô gái này... Làm sao mà đoán trúng tâm trạng anh một cách chuẩn xác đến thế?
Lục Hạc Nam bật cười khẽ, ngón tay lạnh lẽo lau đi khóe mắt ươn ướt. Ngước nhìn ánh đèn trắng của hành lang một lúc lâu đến khi mắt hết nhòe, anh mới cúi xuống đọc tiếp phần cuối cùng:
"Em không biết Đường Đường có giao thư đến tay anh đúng ngày em sinh không. Nếu không thì cũng không sao, chờ em trở về, sẽ đọc từng câu cho anh nghe. Dù sao mình còn cả đời bên nhau mà.
Anh Lục, đây là lần đầu tiên em viết thư tình cho người khác. Nếu văn chương có phần non nớt, mong anh rộng lượng bỏ qua.
Em dùng một bức thư tình để đáp lại bức thư tuyệt mệnh của anh mười năm trước, xem như khép lại đoạn thời gian từng tan vỡ ấy bằng một cái kết viên mãn.
Anh hay nói, mong cô Lương được trời quyến cố, mọi sự hanh thông.
Em tin, lời cầu nguyện mà anh lặp lại trăm ngàn lần ấy, ông trời nhất định đã nghe thấy rồi.
Cho nên, đừng sợ.
Hãy chờ em trở về, mang theo các con bình an quay về bên anh.
Chờ em trở về ngôi nhà của chúng ta.
Cuối cùng, dù có hơi không may mắn, nhưng em vẫn muốn nói —