Hứa Triệt giận đến mức lắc đầu, lưỡi chống vào má trong bên phải, trông đầy bất ổn.
“Được, như cậu muốn.”
“Thịnh Hạ, tôi hỏi cậu: hôm qua cậu đứng ngay ngoài nhà vệ sinh, Mộng Chân cầu cứu cậu, tại sao cậu không cứu cậu ấy?”
Cậu ta vừa nói xong, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi.
Bạn cùng bàn vừa xem tôi như người ngoài cuộc, giờ lập tức rút khỏi liên quan.
Tôi cười nhạt, hỏi:
“Đây là lời Thẩm Mộng Chân nói với cậu à?”
“Tôi muốn cậu giải thích, không phải hỏi ngược lại.”
Tôi cũng bực mình rồi.
Tôi rút lại câu nói “Thẩm Mộng Chân vô tội.”
Quả nhiên, ai có thể rung động với một kẻ ngu ngốc như Hứa Triệt thì cũng chẳng phải người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Được thôi, tôi giải thích đây. Hôm qua tôi đã thả cô ta ra. Còn vì sao cô ta lại vào lại trong đó, tôi không biết, cũng chẳng muốn biết…”
“Thịnh Hạ, cậu coi tôi là thằng ngốc à?”
“Hứa Triệt, tin hay không thì tùy cậu.”
Tôi chẳng buồn đôi co thêm.
Cậu ta túm lấy tôi, nói:
“Đi bệnh viện với tôi.”
“Làm gì?”
“Đi xin lỗi Mộng Chân!”
“Xin lỗi mọe cậu ta!”
Tôi thật sự phát điên rồi.
Hết lần này đến lần khác, họ cứ như không hiểu tiếng người.
Lần này, tôi phát điên trước.
Tôi đá đổ bàn ghế, suýt nữa đá luôn cả Hứa Triệt.
À, tôi sức yếu, không đá bay được cậu ta. Nhưng ít ra, cậu ta đã buông tay khỏi tôi.
“Cậu điên gì vậy?”
“Người điên là cậu!”
“Hứa Triệt, chúng ta quen nhau 19 năm. Dù từng có lúc tôi mù quáng thích cậu, nhưng nếu bỏ qua điều đó, ít ra chúng ta cũng là bạn. Bạn bè 19 năm mà cậu còn không biết tôi là kiểu người gì…”
Tôi giận đến mức nói năng lộn xộn, rườm rà.
Cuối cùng chỉ còn đọng lại một câu:
“Hứa Triệt, nếu có thể làm lại, cho dù ngày đó tôi bị bắt nạt đến chết, tôi cũng không bao giờ làm bạn với cậu!”