Họ nhốt cô ta trong nhà vệ sinh nữ, giống như đã từng nhốt tôi ngày trước.
Ngày hôm đó, ba mẹ tôi đi công tác, tôi chỉ còn cách khóc lóc gọi điện cho Hứa Triệt.
Gọi hết lần này đến lần khác, cho đến khi điện thoại hết pin rồi tắt ngúm.
Nhưng cậu ta vẫn không nghe máy.
Hứa Triệt không đến trường, tôi tìm đến nhà cậu ta. Kéo chăn của cậu ta ra, rồi hỏi tối qua cậu ta đã đi đâu.
Cậu ta mơ màng mở mắt, trả lời:
“Ra quán net, sao thế? Cậu đang kiểm tra tớ à?”
“Tại sao không nghe điện thoại?”
“Cậu gọi à?” Cậu ta lắc lắc điện thoại trong tay, nói:
“Gọi điện với bạn gái, hết pin, chẳng để ý cậu.”
So với tôi, Thẩm Mộng Chân may mắn hơn nhiều, bởi vì tôi đã cứu cô ta.
Không phải vì tôi thánh thiện gì.
Chỉ là đơn thuần không muốn sự tuyệt vọng tôi từng trải qua lại xảy đến với một cô gái khác.
Thẩm Mộng Chân vô tội.
Cô ta chỉ vì được Hứa Triệt thích mà thôi, không làm sai điều gì cả.
Người sai chính là Hứa Triệt, và còn có tôi – một kẻ từng ngu ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi tôi mở cửa nhà vệ sinh, Thẩm Mộng Chân vẫn đang gọi tên Hứa Triệt.
Nhìn thấy tôi, cô ta ngẩn người:
“Sao lại là cậu? Hứa Triệt bảo cậu đến sao?”
Tôi nhìn qua điện thoại cô ta, thấy cô ta vẫn đang liên tục gọi cho Hứa Triệt.
“Tại sao không gọi ba mẹ cậu?”
Cô ta cúi đầu, lí nhí:
“Tôi... không muốn họ lo lắng.”
Thu Vũ Miên Miên
Tôi nhìn cô ta, cảm thán: thật đúng là “tình yêu làm lu mờ lý trí.”
Tôi lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Sáng hôm sau, đến trường, bạn cùng bàn kéo tôi lại nói:
“Này, cậu biết chưa? Hứa Triệt lại phát điên rồi.”
Cậu ta phát điên vốn chẳng còn là chuyện lạ.
Tôi đã quen đứng nhìn mọi chuyện bằng ánh mắt lạnh nhạt, đến mức bạn cùng bàn trước đây nghĩ tôi là người liên quan, giờ lại coi tôi như một người ngoài xem kịch giống cô ấy.
“Nghe nói Thẩm Mộng Chân bị mấy “chị đại” nhốt cả đêm trong nhà vệ sinh, sốt cao phải nhập viện. Hứa Triệt điên lên rồi. Đây chắc là lần đầu tiên cậu ta đánh con gái. Này, mà cũng lạ thật, đám đó bị điên à, sao dám đụng vào bạn gái của Hứa Triệt?”
“Nhốt cả đêm?”
“Ừ, sáng nay cô lao công phát hiện ra, đưa vào viện rồi.”
Nhưng… chẳng phải tôi đã cứu cô ta ra ngoài rồi sao?
Tôi đang nghĩ ngợi thì chợt nhận ra xung quanh bỗng nhiên yên ắng.