Trọng Sinh Trở Về, Ta Quyết Không Đào Hôn

Chương 2



5.

Vào ngày thứ mười hai kể từ khi ta phiêu bạt, Tạ Trầm tìm được ta.

Hắn tuấn mỹ dị thường, dáng vẻ lại sạch sẽ, tinh tươm, chẳng vướng chút bụi trần. Không nói một lời dư thừa, hắn cởi áo khoác, khoác lên người ta, lại dùng khăn tay chậm khô những giọt lệ chảy dài trên má ta.

Ta vẫn còn rơi lệ, lặng người nhìn hắn.

Chỉ có thể nghẹn ngào thốt một câu:

“Ta... là kẻ đào hôn.”

Là hắn đã cứu ta, giữ cho ta còn nguyên thanh bạch để sống tiếp. Dù có giết, có chém, ta đều cam tâm tình nguyện.

Vậy mà hắn chỉ khẽ lắc đầu, dịu giọng nói:

“Đừng sợ, nàng là thê tử của ta.”

Câu ấy, như ánh sáng chiếu rọi màn đêm.

Cũng bởi một câu ấy, hắn chở che ta cả một kiếp.

Từ đó, ta được hắn an trí trong cung điện xa hoa, sống những ngày vô ưu vô lo.

Mỗi lần hắn hồi phủ, đều mang theo những món ngon vật lạ, không để ta thiếu điều gì.

Song bên ngoài cánh cửa cung ấy, hắn chịu đủ mọi áp lực từ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, và cả bá quan văn võ.

Chỉ vì ta – một nữ nhân thất tiết, lại mang danh "Thái tử phi".

Tạ Trầm từ nhỏ đã là Thái tử, phẩm hạnh thanh cao, không vướng tì vết.

Thế mà việc này, lại trở thành đốm mực trên tờ giấy trắng.

Mà người đẩy hắn đến bước ấy, chính là Thôi Uyển.

Nàng ta bất bình vì hắn thiên vị ta, bèn vin cớ gọi hắn ra ngoài.

Khi hắn trở về, sắc mặt tái nhợt, vừa an ủi ta vài câu đã mượn cớ vào thư phòng.

Nhưng còn chưa kịp bước vào, hắn đã ho khan dữ dội, rồi nôn ra một ngụm m.á.u tươi, ngã quỵ.

Bởi Thôi Uyển đã buông lời nhục mạ trước mặt hắn — rằng ta từng bị ăn mày vấy bẩn, người ngoài đều đồn đãi như vậy.

Lại còn vu cho ta bỏ trốn là bởi đã sớm tư định chung thân với tiểu tư trong phủ.

Tạ Trầm ngã quỵ.

Vạn lời đồn, ánh mắt soi mói của thiên hạ, cùng sự trách mắng của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu — tất cả dội xuống đầu ta.

Lúc ấy ta mới thấu, những tháng ngày bình yên hắn mang lại, phải đánh đổi bằng biết bao khó nhọc.

Ta ngỡ mọi thứ chỉ là một giấc mộng, nên không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát xem hiện thực có đi đúng quỹ đạo của mộng hay không.

Nào ngờ mộng và thực lại trùng khít đến nao lòng.

Đêm đêm giật mình tỉnh giấc giữa cơn ác mộng, ta gom hết can đảm, thốt ra lời ấy:

“Kiếp này, ta muốn một thân trong sạch mà thành thân với Tạ Trầm.

Mọi gian truân, xin để ta gánh thay.”

6.

Khi bước chân vào phủ Thái tử, ta đội khăn voan che mặt, chẳng thể trông rõ Tạ Trầm, chỉ nghe người người bàn tán: rằng hắn phong tư tuấn tú, khó ai bì kịp.

Chưa kịp nghĩ nhiều, một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng dìu qua cổng.

Ta bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Hắn thoáng kinh ngạc, rồi nghiêng người ghé sát, rì rầm bên tai:

“Đừng sợ.”

Lời vừa dứt, nước mắt ta tức thì lã chã rơi.

Xung quanh vang lên tiếng cười cợt náo nhiệt:

“Thái tử gia thì thầm gì với Thái tử phi thế kia? Cho bọn ta nghe với!”

“Phải đó, Thái tử hôm nay sao cười rạng rỡ thế, mau nói ra cho mọi người cùng vui!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Trầm khẽ bật cười, dìu ta bước lên bậc thềm, chỉ đáp gọn:

“Bí mật.”

Mọi người cười ồ, còn ta dưới lớp khăn voan chỉ biết cắn chặt môi, cố ngăn tiếng nức nở.

Chỉ đến khi được ở riêng một mình, lòng ta mới dần tĩnh lại.

Ngồi trong phòng tân hôn chờ Tạ Trầm, nào ngờ hạ nhân hoảng hốt vào bẩm:

“Nương nương, Thái tử gia ngất xỉu tại tiền viện!”

Ta cuống cuồng chạy đến, dọc đường nghe kể: hôm nay Thái tử thành hôn, khách khứa tới tấp dâng rượu.

Dẫu có người khuyên can, hắn vẫn chỉ cười: “Ngày vui, cứ tự nhiên.”

Sau khi Hoàng Thượng và Hoàng Hậu rời đi, đám người càng được đà ép uống.

Thái y nói hắn vốn thể nhược, xưa nay chẳng đụng đến rượu, nay bỗng dưng uống nhiều, sao mà chịu nổi?

Ta vẫn còn nguyên y phục tân nương, vừa dỡ xuống mũ miện, dung mạo có phần dịu nhẹ.

Vừa bước vào, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên — đến cả Thôi Uyển cũng chẳng thể phủ nhận, nhan sắc này khó ai sánh bằng.

Cũng bởi vậy, nàng chưa từng thích ta ra ngoài, sợ ta cướp hết hào quang nàng vẫn ôm giữ.

7.

Thấy ta đến, Tạ Mặc – đệ đệ của Tạ Trầm – mới thở phào, nhíu mày nói:

“Tẩu tẩu tới rồi ư? Đều do ta không ngăn nổi bọn họ, khiến đại ca chịu khổ.”

Ta lắc đầu, lòng hiểu nỗi lo của hắn, liền hỏi:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Không can gì đến đệ. Điện hạ hiện thế nào?”

Tạ Mặc ngoảnh nhìn vào trong, đáp:

“Thái y đang châm cứu giải rượu, e còn lâu mới tỉnh.”

Ta nhẹ thở ra, sai người mang y phục sạch đến thay cho Tạ Trầm, rồi nhìn Tạ Mặc, nhẹ giọng:

“Hôm nay may có đệ. Nếu không, e rằng Điện hạ còn bị chuốc nhiều hơn. Đệ sang gian bên nghỉ một lát đi. Đệ cũng uống không ít, dùng chén trà giải rượu cho nhẹ người.”

Nghe vậy, nét mặt căng thẳng của Tạ Mặc mới giãn ra.

Ta tự tay pha trà mời hắn, dẫn đến phòng bên nghỉ ngơi.

Vì chưa thân quen, đôi bên ngồi xuống lại chẳng biết nói gì.

Tạ Mặc đành liên tục nâng chén, nhấp vài ngụm trà để tránh lúng túng.

Ta mỉm cười, không gợi chuyện, rồi khẽ bước ra ngoài.

Đợi Thái y báo tin chắc chắn, ta mới trở lại báo với Tạ Mặc.

Hắn nhẹ nhõm hẳn, cười nói:

“May huynh ấy vô sự, nếu không ta thật khó an lòng. Tẩu tẩu, ta xin cáo lui trước. Khi khác sẽ tới thăm tẩu cùng đại ca.”

“Được, đệ đi đường cẩn thận.”

Tiễn hắn đi, ta vô ý đánh rơi tách trà.

Mỏi mệt hiện rõ nơi đáy mắt, ta chỉ dặn nha hoàn thu dọn, rồi lập tức trở về tẩm phòng.

Tạ Trầm ngủ rất say, đôi gò má ửng hồng vì men rượu, trông lại có chút ngây ngô.

Ta ngồi đó, lặng lẽ ngắm hắn, chẳng nỡ rời mắt.

Không biết đã qua bao lâu, quản gia bỗng hấp tấp chạy vào:

“Nương nương, Tứ Hoàng tử điện hạ chưa về đến phủ đã hôn mê, người nổi đầy mẩn đỏ. Thái y đang bắt mạch, đoán là bị dị ứng.”

Ta chau mày, thở dài:

“Không hiểu hai huynh đệ này sao lại ra nông nỗi ấy. Ngươi lập cho ta danh sách, xem hôm nay Tứ Hoàng tử đã ăn những gì, đưa Thái y xem kỹ. À, nhớ ghi thêm: Điện hạ khi nãy còn uống một chén trà.”

Quản gia lĩnh mệnh lui ra.

Ta quay lại ngồi cạnh Tạ Trầm, lặng yên ngắm nhìn hắn ngủ.

Chẳng rõ kiếp trước hắn gây nên nghiệt gì... mà kiếp này lại có một đệ đệ như thế.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com