Trọng Sinh Trở Về, Ta Quyết Không Đào Hôn

Chương 1



1.

Ta là Thôi Ngôn, nhị tiểu thư đích xuất của Thôi Quốc Công phủ. Trên có đại tỷ đoan trang nhã nhặn, dưới có đệ muội hoạt bát lanh lợi, chỉ riêng ta là kẻ mờ nhạt, chẳng có gì nổi bật.

Ấy là nguyên văn lời phụ mẫu thường nói về ta. Nhưng ta chẳng để tâm. Điều ta thật sự bận tâm, là nếu ta gả cho Thái tử, bọn họ sẽ cho ta bao nhiêu của hồi môn.

Lúc đại tỷ nghe ta nói vậy, dù nàng giấu giếm khéo đến đâu, đáy mắt vẫn thoáng qua một nét nhẹ nhõm:

“Phụ thân, mẫu thân, nhị muội đã muốn gả thì cứ để muội ấy đi. Tuy Thái tử thân mang trọng bệnh, nhưng muội ấy được gả vào hoàng thất, cũng xem như là phúc phần tổ tiên phù hộ. Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương ắt sẽ ghi nhớ ân tình phủ ta.”

Đại tỷ ta – Thôi Uyển – quả không hổ là khuê nữ của thế gia vọng tộc. Dù giờ phút này, vẫn không quên bày mưu tính kế, đưa ta vào hố lửa.

Lời vừa dứt, vẻ do dự nơi mẫu thân đã phai đi quá nửa, phụ thân thì hẳn đang âm thầm tính toán thiệt hơn.

Ta bèn chủ động ra tay:

“Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, từ nhỏ con được mọi người cưu mang chăm sóc, chẳng thông tuệ bằng tỷ, càng không giỏi giang như các đệ muội. Nay con chỉ có thể lấy thân báo đáp, thay nhà ta gánh lấy việc này.”

Thật ra cũng không hẳn vậy.

Ít ra thì ở kiếp trước, lúc bọn họ mất mạng, vẫn là ta lo liệu hậu sự cho từng người.

Dù ta không được phụ mẫu yêu thương, chung quy vẫn là con họ dứt ruột sinh ra, lại là đích nữ. Chỉ cần họ có chút xót thương, ta sẽ tận dụng đến tận cùng.

Quả nhiên, của hồi môn từ tám mươi tám tráp được nâng thành tròn một trăm. Sáu cửa hàng sinh lợi vốn định để lại cho Thôi Uyển, nay chuyển thẳng sang tên ta.

Vì việc đó, mấy hôm liền sau, mỗi lần thấy ta, ánh mắt Thôi Uyển như muốn thiêu rụi cả người.

2.

Cơn giận kìm nén trong lòng Thôi Uyển cuối cùng cũng bộc phát.

Hôm đó, Hoàng Hậu sai người Ty Dệt đưa hỉ phục đến cho ta, kèm theo nhiều vải vóc quý hiếm. Ta rộng rãi, liền cho gọi hết các vị tiểu thư trong phủ đến chọn. Động thái ấy vô tình chạm phải “vảy ngược” của đại tỷ.

Từ nhỏ đến lớn, bất kỳ thứ gì tốt đều phải để nàng chọn trước. Giờ đây, nàng phải phụ thuộc vào ta, mà ta lại cố tình để nàng đến sau cùng.

Ta thực tâm vì nàng cả thôi. Giận dữ tích tụ mãi cũng hại thân, chi bằng để nàng bộc phát sớm còn hơn.

Thôi Uyển quả nhiên không phụ kỳ vọng, nổi giận ngay trước mặt ma ma bên cung:

“Thôi Ngôn! Muội có ý gì? Cố tình làm nhục ta ư? Để người khác chọn hết mới gọi ta đến, còn thừa lại mấy thứ tạp nham thế này, ai thèm lấy!”

Dứt lời, nàng hất tung đống vải.

Ta liếc nhìn sắc mặt Cát An ma ma, rồi quay sang Thôi Uyển, giọng dịu dàng:

“Tỷ à, là lỗi của muội. Dạo này gia nhân bận rộn, muội cũng không đủ sức quán xuyến. Tỷ đại lượng, đừng trách họ.”

Thôi Uyển vốn là người "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết". Ta càng nhún nhường, nàng càng cảm thấy đắc thắng. Sắc mặt nàng dần hòa hoãn, còn Cát An ma ma thì gật đầu hài lòng.

Ta bước đến, giúp nàng vuốt tóc rối, ghé sát tai, nhẹ giọng:

“Mới như vậy đã không chịu được sao? Về sau, tỷ còn phải kính cẩn gọi muội một tiếng Thái tử phi kia mà.”

Lời còn chưa dứt, má đã hứng trọn một cái tát.

3.

Gia nhân trong phủ rối loạn, huynh muội nhốn nháo, Cát An ma ma toan bước lên ngăn.

Ta chỉ khẽ giơ tay, rồi trầm giọng:

“Tỷ tỷ, là muội lỡ lời, xin thứ lỗi.”

Không để ai kịp phản ứng, ta liền giáng sáu cái tát lên má Thôi Uyển, chia đều hai bên, con số vừa vặn cát tường.

Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng đang định đáp trả, mỉm cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có điều, tỷ vừa rồi trước mặt người thân cận của Hoàng Hậu, lại thất lễ với Thái tử phi tương lai, e rằng là… đại bất kính rồi.”

“Thôi Ngôn! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!”

Thôi Uyển gào lên như dại, định xông tới, nhưng bị Cát An ma ma và phụ mẫu ngăn lại.

Ánh mắt họ nhìn ta như nhìn người xa lạ – vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ.

Ta không bận lòng. Những gì cần đạt, ta đã đạt. Không cần phải phí thời gian nhìn họ diễn tuồng phụ từ tử hiếu nữa.

Kiếp trước, Thôi Uyển từng khiến Thái tử nổi giận đến thổ huyết, nằm liệt giường ba hôm.

Mối nợ ấy, nay ta mới chỉ trả được phần nào.

Dẫu phụ mẫu, Thôi Uyển hay bất kỳ ai trong phủ nghĩ gì, họ vẫn phải mỉm cười, đưa ta xuất giá.

Thái tử thân thể suy nhược, nhưng ngôi vị tôn quý. Trên người hắn là vinh hoa rực rỡ, là sự sống còn của Thôi phủ.

Thôi Uyển nhìn ta bằng ánh mắt căm hận, rồi lại dâng lên vẻ hả hê.

Nàng đang chờ ngày Thái tử chết, để được xem ta thất thế nhục nhã.

Nào ngờ... cuối cùng, ta mới là Hoàng Hậu.

Ta ngoảnh đầu, nhìn lần cuối ngôi nhà gắn bó hơn mười năm, lòng chẳng mảy may vương vấn.

Ta làm mọi thứ, chỉ để dọn đường cho Tạ Trầm – để đường đến bên ta của hắn, thuận lợi hơn đôi phần.

4.

Hai tháng qua, đêm nào ta cũng mộng mị. Trong mộng, Thái tử trọng bệnh, Thái y chẩn đoán không qua nổi năm nay.

Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thương xót, lo hắn đoạn đường cuối cô quạnh, nên gấp rút tuyển phi.

Trong hàng nữ tử còn tuổi cập kê, chỉ còn ta và Thôi Uyển.

Theo lẽ thường, địa vị tôn quý như Thái tử, nên để Thôi Uyển làm chính thất.

Nhưng trong mộng, dù ta không thốt ra câu “Để ta gả”, vẫn bị Thôi Uyển kéo vào vòng xoáy.

Ta phản đối, liền bị phụ mẫu nhốt vào phòng tối.

So với Thôi Uyển được rèn giũa chu đáo, ta chẳng có gì, càng thích hợp làm vật hi sinh.

Khi ấy, ta vừa giận, vừa sợ, vừa tuyệt vọng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Cuối cùng, ta liều lĩnh làm việc lớn mật nhất trong đời: đánh ngất nha hoàn mang cơm, rồi trốn đi.

Ta biết mình phạm trọng tội, chẳng dám cầu cứu ai.

Bôi bùn bẩn lên mặt, khoác áo hành khất, lang thang khắp kinh thành.

Cổng thành kiểm tra nghiêm ngặt, ta chẳng thoát ra ngoài được, chỉ biết chờ tin.

Ta mong họ quên ta đi. Nhưng không ngờ, biến cố tới nhanh như chớp.

Thái tử thổ huyết, hôn mê. Thôi Quốc Công phủ bị binh lính vây kín, cả nhà bị quản thúc. Phố phường ngày ngày đều có quan binh lùng bắt.

Ta lang thang cùng đám ăn xin, thường xuyên đói lả.

Chưa từng chịu khổ, cũng chẳng hiểu lòng người hiểm ác, ta cả tin vào một tên ăn mày hứa chia cơm bánh.

Ai ngờ… thứ đổi lại là hắn muốn làm chuyện đồi bại với ta.

Khi ấy, miệng ta còn đang nhai mẩu màn thầu thiu, nước mắt rơi lã chã…

Tưởng đâu đời ta chấm dứt nơi đây, thì Tạ Trầm xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com