Trọng Sinh Trở Lại, Ta Gả Cho Nam Nhân Đơn Thuần

Chương 12



Theo lời ta dặn, hắn không cầu vàng bạc châu báu, chỉ thỉnh cầu được đặc cách tham gia kỳ thi võ vào tháng Ba năm tới.

 

Như vậy, hắn có thể tiết kiệm ba năm chờ đợi, không cần chậm rãi tích lũy điều kiện dự thi.

 

Hoàng đế hỏi nguyên do.

 

Quý Ninh Sinh cũng theo lời ta căn dặn mà đáp:

 

“Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Thảo dân cũng nguyện góp chút sức mọn.”

 

Hiện nay triều đình binh lực suy yếu, hoàng đế tuy là minh quân, nhưng kẻ địch bên ngoài lại quá cường thịnh.

 

Một câu ấy, khiến lòng vua rung động.

 

Hoàng thượng đồng ý ngay lập tức.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Quý Ninh Sinh trở về phủ, liền từ phía sau ôm chầm lấy ta, vùi đầu nơi cổ ta.

 

Hắn quả là bám người, khi ở riêng lại rất buông thả.

 

Quý Ninh Sinh vô cùng đắm say chuyện chăn gối, từ sau khi ta thích ứng, hắn liền thay đổi đủ trò, không chịu ngơi nghỉ.

 

So với kiếp trước cùng Trần Cảnh, ta với hắn giờ mới thật sự là phu thê.

 

Quý Ninh Sinh gọi ta:

 

“Phu nhân, nàng làm sao biết được nhiều chuyện như vậy? Nàng đúng là phúc tinh của ta. Gặp được nàng rồi, ta mới thấy mình sống như một con người thực thụ.”

 

Kỳ thực, Quý Ninh Sinh rất biết nói lời hay. Chỉ là trước mặt người ngoài hắn ít lời, trầm tĩnh mà thôi.

 

Ta nói gì, hắn đều tin.

 

Ta mỉm cười đáp:

 

“Là ta mơ thấy, cho nên mới để chàng thử một phen. Nào ngờ, thật sự cứu được Thái hậu.”

 

Quý Ninh Sinh nhẹ nhàng mân mê tai ta, ta suýt nữa đứng không vững.

 

Hắn bật cười khẽ, giọng trầm thấp:

 

“Ta nhất định không để nàng thất vọng. Chờ ta dựng nên sự nghiệp, sẽ giữ nàng thật chặt bên mình. Khi ấy, chẳng ai có thể cướp nàng khỏi ta, cũng chẳng ai dám khi dễ nàng.”

 

Ta chỉ thấy mình mềm nhũn cả người.

 

Quý Ninh Sinh bế bổng ta lên, ôm trong lòng, còn thử đong đưa mấy cái:

 

“Hôm nay trời lạnh, để vi phu giúp nàng sưởi ấm một chút.”

 

Ta thầm nghĩ, bên ngoài vẫn còn sáng trưng.

 

Sáng nay chẳng phải mới vừa…

 

Chàng ấy còn chưa thấy đủ sao?!

 

Thoắt cái ba tháng trôi qua, đến ngày thi võ.

 

Ta tự tay thêu một con đại bàng lên y phục của Quý Ninh Sinh.

 

Tiểu muội của chàng vừa trông thấy liền ôm bụng cười ngặt nghẽo:

 

“Ha ha ha! Tẩu tẩu, con đại bàng này nhìn chẳng khác gì gà con lông xù cả!”

 

Ta á khẩu không biết đáp làm sao.

 

Quả thực, ta không giỏi thêu thùa.

 

Thế nhưng Quý Ninh Sinh lại cẩn thận ngắm nhìn hồi lâu, khen ngợi:

 

“Bàn tay của phu nhân thật khéo léo. Ta rất thích.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước khi lên đường, hắn bất ngờ ôm lấy ta, ghé tai thì thầm:

 

“Nàng biết không? Ta vẫn luôn hận Trần Cảnh đã từng chiếm giữ trái tim nàng. Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa, ta nhất định sẽ vượt qua hắn. Ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa.”

 

Tên này…

 

Sự rụt rè và thẹn thùng ban đầu, rốt cuộc là bay đi đâu mất rồi?

 

Sao càng lúc lại càng bá đạo thế chứ?

 

Kỳ thi võ của bản triều từng được chỉnh sửa nhiều lần, nay phải thi suốt ba ngày.

 

Ta đã sớm sắp xếp tâm phúc trong phủ làm hộ vệ, âm thầm bảo vệ Quý Ninh Sinh, đề phòng bất trắc.

 

Ba ngày ấy, mỗi sáng phụ mẫu đều dậy sớm khấn bái Thần Tài, cầu mong con rể đỗ cao.

 

Ta không khỏi kinh ngạc.

 

Ơ kìa?

 

Thần Tài cũng quản việc này sao?

 

Ta đối với Quý Ninh Sinh vốn có lòng tin, nhưng đến lúc ấy vẫn không tránh khỏi bồn chồn.

 

Ba ngày sau, một con ngựa nhanh như gió lao tới cổng lớn phủ họ Thẩm, là sai dịch của nha môn đến truyền tin.

 

“Chúc mừng Thẩm lão gia! Mừng lớn cho Thẩm lão gia! Hoàng thượng đích thân điểm danh lệnh lang của quý phủ trở thành tân khoa võ Trạng nguyên!”

 

Từ sau khi đăng cơ, Hoàng đế trọng võ, hết sức xem trọng kỳ thi võ nghệ, tuyển chọn cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa kết quả cũng được công bố rất nhanh.

 

Nhìn khắp các triều đại, chỉ có bản triều là võ Trạng nguyên có thể được phá cách bổ nhiệm, không cần trải qua nhiều năm rèn luyện ở chức Ngự tiền thị vệ.

 

Người được hoàng thượng đích thân điểm danh, tiền đồ tất nhiên vô lượng.

 

Phụ thân vui mừng rơi lệ, lập tức sai quản sự mang thỏi bạc lớn ra thưởng hậu hĩnh cho sai dịch.

 

Tên sai dịch cúi đầu khom lưng liên tục, thái độ đối với Thẩm phủ cũng thay đổi hẳn.

 

Mẫu thân thì phấn khởi đập mạnh tay lên án, khiến chén trà rung lên lách cách:

 

“Không hổ là con rể giỏi giang của ta! Con gái ta đúng là phúc phận. Không gả được cho Trạng nguyên văn, lại có thêm một Trạng nguyên võ!”

 

Quý Ninh Sinh chưa trở về, hắn phải tham dự yến tiệc do triều đình thiết đãi.

 

Thẩm phủ từ trên xuống dưới đều được ban thưởng.

 

Tận đến nửa đêm, Quý Ninh Sinh mới quay về.

 

Lúc đó ta đã lên giường, tay hắn luồn vào chăn, từ phía sau ôm chặt lấy ta, mang theo men say và chút tủi thân:

 

“Phu nhân, ta rất nhớ nàng.”

 

Mới mấy ngày không gặp, có cần đến mức này chăng…

 

Hắn xoay ta lại, hai mặt đối diện, áo ngoài đã cởi, đuôi mắt phiếm hồng, giọng nhỏ nhẹ đầy ấm ức:

 

“Hôm nay trên yến tiệc, có người muốn nhét nữ nhân cho ta, ta thấy phiền c.h.ế.t đi được, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét. Phu nhân, nàng nhất định phải bảo vệ ta nhé.”

 

Ta bị hắn chọc cười.

 

Hắn như vậy, há có nữ nhân nào cưỡng ép được hắn?

 

Giờ phút này, khí chất thiếu niên nơi hắn hiện ra rõ rệt, lại càng khiến ta thêm phần yêu thích.

 

Hắn ngây ngốc nhìn ta, thì thầm:

 

“Phu nhân, nàng thật xinh đẹp, giống như trái mật đào vậy. Ta đi tắm cho sạch đây.”

 

Hắn nói xong liền bật dậy, lao nhanh vào phòng tắm.

 

Hắn biết ta ưa sạch sẽ, mỗi lần gần gũi xong đều tự giác tắm rửa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com