Trọng Sinh Trở Lại, Ta Gả Cho Nam Nhân Đơn Thuần

Chương 11



Tận đến đêm khuya, ta giả vờ ngủ, hắn mới nhẹ chân bước vào phòng.

 

Quý Ninh Sinh đứng ở mép giường nhìn ta một lúc, cúi xuống, chăm chú quan sát.

 

Ta bỗng mở mắt, vòng tay ôm cổ hắn:

 

“Sao lại trốn ta?”

 

Quý Ninh Sinh đỏ mặt:

 

“Ta… người đầy mồ hôi, bẩn.”

 

Ta lại hỏi:

 

“Chàng còn chưa trả lời ta — nói đi, tại sao tránh ta?”

 

Quý Ninh Sinh đầy vẻ áy náy:

 

“Đêm qua… là ta không tốt, là ta sai. Lần sau, ta nhất định cẩn thận hơn.”

 

Nói rồi, hắn rút từ n.g.ự.c ra một bình sứ nhỏ, mặt đỏ bừng:

 

“Cái này ta mua ở hiệu thuốc, lang trung bảo có thể giảm khó chịu.”

 

Hai ta mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí lại trở nên mập mờ.

 

Quý Ninh Sinh bỗng gỡ tay ta ra, chống người dậy, rồi quay lưng lại với ta:

 

“Đêm nay ta ngủ dưới đất. Nương tử cứ nghỉ ngơi.”

 

Ta: “…”

 

Từ hôm đó, Quý Ninh Sinh càng thêm chăm chỉ.

 

Phụ thân dần thay đổi cách nhìn về hắn.

 

Tự mình đọc bài văn hắn viết, tận mắt chứng kiến tài b.ắ.n cung cưỡi ngựa của hắn, cảm động đến rơi lệ:

 

“Con trai ruột của ta không thích đọc sách luyện võ, nhưng con rể ta thì giỏi!”

 

Nửa tháng sau, Quý Ninh Sinh vẫn ngủ đất.

 

Hằng ngày, hắn tới hiệu buôn đón ta về phủ.

 

Trừ việc không cùng giường, những điều còn lại đều rất tốt.

 

Hôm ấy, ta được Chu Hải Đường mời đến uống trà.

 

Phu quân nàng làm quan tại Lại bộ, nên cũng dễ dàng biết được ít nhiều chuyện trong triều.

 

Chu Hải Đường tính tình thẳng thắn, miệng không giữ kín được điều gì, vừa thấy ta đã thao thao bất tuyệt:

 

“Thẩm Nguyệt, tên Trạng nguyên mới kia đắc tội người rồi. Hắn quá ngạo mạn, dám không nể mặt Các lão, còn trực tiếp tranh luận với người ta. Muội nói xem… đầu óc hắn có phải có vấn đề không đấy?”

 

Nói rồi nàng còn đưa tay chỉ vào trán mình.

 

Ta chỉ mỉm cười.

 

Kiếp trước, Trần Cảnh làm đến chức Đại học sĩ tận nửa đời người, quen ngồi ở chốn quyền cao chức trọng, đã thành thói tự phụ.

 

Hắn không chịu được cảm giác bị người khác xem thường.

 

Chu Hải Đường lại nói tiếp:

 

“Nghe nói, sư phụ hắn – Thôi đại nhân – giận quá mà mắng cho một trận. Cũng bởi vậy mà Thôi Tri Ý giờ cũng không dám ra ngoài gặp hắn.”

 

“Ta càng nghĩ càng thấy, muội không gả cho hắn, quả là phúc lớn đấy.”

 

“Mà nè, muội và Quý Ninh Sinh viên phòng chưa? Mau nói thật đi, thể lực hắn thế nào? Một đêm mấy lần?”

 

Ta khẽ cau mày, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng rõ ràng lớn hơn ta hai tuổi, nhưng lại càng phóng túng hơn cả một kẻ đã trọng sinh như ta.

 

Ta từ tốn giơ ra năm ngón tay.

 

Chu Hải Đường tròn xoe mắt, rồi quay sang oán trách phu quân nhà mình:

 

“Trời ơi, Thẩm Nguyệt— ta hối hận quá rồi! Hay là… ta với muội đổi phu quân nhé?”

 

Nàng vốn thích đọc thoại bản, tính tình vô tư, chẳng có tâm cơ. 

 

Thường ngày luôn hay nói nhăng nói cuội, nhưng trước mặt người ngoài lại biết giữ vẻ đoan trang khuê các.

 

Ta lắc đầu: “Không đổi đâu.”

 

Vừa vặn lúc này, Quý Ninh Sinh từ xa đi tới, lưng thẳng tắp, bước chân trầm ổn.

 

Hắn vận một thân trường sam, khí chất đã có vài phần phong thái đại tướng quân.

 

Nghe đến câu cuối cùng của ta, hắn cũng tiếp lời: “Không thể đổi.”

 

Chu Hải Đường trừng mắt, phất tay bỏ đi:

 

“Không làm phiền vợ chồng son nữa. Ta đi trước đây. À đúng rồi, ta đặt trước hôn ước cho con chúng ta nhé! Nhưng đợi ta sinh trước đã, hai người chậm một chút cũng không sao!”

 

Đúng là cái miệng không chịu để yên.

 

Quý Ninh Sinh nghe vậy, vành tai lập tức đỏ ửng.

 

Ta nhìn một cái đã đoán ra tâm tư của hắn.

 

Đêm đó, ban đầu hắn còn dè dặt, nhưng sau đó lại chẳng kìm chế được. May mà ta đã quen dần, có thể miễn cưỡng thích ứng.

 

Hắn thấy ta không ngất đi như lần đầu, thì dần dần buông thả, thậm chí còn học được vài câu trêu chọc.

 

“Phu nhân cảm thấy thế nào? Có thích không? Không nói gì tức là chấp nhận rồi nhé.”

 

Ta: “…”

 

Chẳng bao lâu sau, năm hết tết đến, cũng là lúc để Quý Ninh Sinh bước ra ánh sáng.

 

Kiếp trước, đúng vào thời gian này, ta từng ra ngoại thành kiểm tra vườn cây ăn trái thì vô tình gặp được Thái hậu nương nương đang bị vây khốn.

 

Hôm đó tuyết lớn chặn đường, Thái hậu hồi cung từ chùa Pháp Hoa, bị mắc kẹt giữa núi tuyết.

 

Trên xe ngựa của ta có chuẩn bị nước nóng, điểm tâm và vài vật phẩm cần thiết.

 

Vậy nên đêm đó, ta cùng Thái hậu nương nương trú ngụ một đêm trong xe.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tới tận trưa hôm sau, tuyết tan bớt, xe ngựa mới có thể tiếp tục hành trình.

 

Nhờ công lao này, Trần Cảnh mới được đế vương để mắt tới.

 

Chỉ là, hắn chỉ biết ta từng cứu Thái hậu một mạng, lại chẳng hay cứu kiểu gì.

 

Hắn tự cho mình là Trạng nguyên xuất chúng, nên mới được hoàng thượng phá lệ đề bạt, bỏ qua giai đoạn rèn luyện ở Hàn Lâm viện.

 

Giờ ngẫm lại, Trần Cảnh kiếp trước chưa từng yêu ta.

 

Chẳng qua khi ấy, ta là lựa chọn phù hợp nhất của hắn.

 

Chờ đến khi hắn quyền cao chức trọng, thì quay đầu cho rằng ta không xứng, rồi đi si mê tiểu thư Thôi gia.

 

Hắn vốn chẳng thật lòng yêu ai, hắn chỉ yêu bản thân mình mà thôi.

 

Kiếp này, ta chuẩn bị trước mọi thứ, để Quý Ninh Sinh có thể ra mặt đúng lúc, cứu lấy Thái hậu nương nương.

 

Mọi việc diễn ra đúng như ta dự liệu, thời gian cũng vừa khớp.

 

Hai ngày sau, thánh chỉ từ trong cung được đưa tới Thẩm phủ.

 

Hoàng đế niệm tình Quý Ninh Sinh cứu giá Thái hậu, truyền hắn nhập cung, hỏi muốn được ban thưởng điều gì.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com