Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 6





Bài ca muôn thuở, ngân sách nhà nước cũng không chi tiết bằng mẹ tôi tính tiền sính lễ.

Tôi đứng sững như trời trồng, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang oang oang mắng nhiếc với vẻ mặt khinh khỉnh pha lẫn khó chịu tột độ. Gương mặt ấy… sao nó vừa thân thương lại vừa xa lạ đến thế này?

Ồ… là mẹ tôi. Phiên bản trẻ hơn, nhưng độ sát thương thì vẫn y nguyên.

Tôi cúi gằm mặt, len lén véo một cái thật mạnh lên mu bàn tay mình.

Đau điếng.

Nhưng cái đau này không phải đến từ vết bầm tím sắp hiện lên… mà là từ sự thật phũ phàng nhưng cũng đầy hy vọng đang bày ra trước mắt.

Tôi đã trọng sinh. Thực sự quay ngược thời gian, trở về quá khứ rồi. Không đùa được đâu!

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế sofa ọp ẹp quen thuộc trong căn nhà cũ kỹ của gia đình. Và trước mặt tôi, không ai khác, chính là Hạo Thiên. Anh ấy của năm hai mươi lăm tuổi, bằng xương bằng thịt, vẫn còn sống nguyên vẹn, và đang âm thầm hứng chịu cơn mưa lời nói từ mẹ tôi, với vẻ mặt cam chịu đến đáng thương.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hạo Thiên…"

Cái tên ấy bật ra khỏi môi tôi một cách vô thức. Rồi, như một phản xạ không điều kiện, tôi đứng bật dậy, cảm xúc dâng trào không thể kìm nén. Trước ánh mắt kinh ngạc đến độ con ngươi như muốn rớt ra ngoài của mẹ tôi, và vẻ mặt ngơ ngác không hiểu mô tê gì của Hạo Thiên, tôi lao thẳng tới chỗ anh. Không nói không rằng, tôi cúi người xuống, dùng hai tay ra sức sờ nắn khuôn mặt anh ấy, rồi bất ngờ đặt lên môi anh một nụ hôn kêu rõ to, như đóng dấu chủ quyền.

"RẦM!"

Cái ghế sofa trong nhà vốn thuộc loại hàng mã, bọc một lớp da rẻ tiền bong tróc, phần chân thì ọp ẹp như sắp gãy.

Dưới sức nặng của tôi cộng thêm cú tấn công bất ngờ và sự giãy dụa vì hoảng hốt của Hạo Thiên, chiếc ghế tội nghiệp đã không thể chịu đựng nổi sức ép, kêu một tiếng "rắc" rồi gãy sập tan tành. Thế là cả hai chúng tôi, trong tư thế không thể nào khó đỡ hơn, cùng nhau ngã lăn quay xuống sàn nhà.

Hạo Thiên dù đang trong tình trạng hoang mang cực độ, vẫn phản ứng nhanh như một tia chớp. Anh ấy theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy đầu tôi ngay trước khi nó kịp chạm đất, còn bản thân thì lãnh trọn cú va đập bằng tấm lưng rắn chắc xuống nền xi măng lạnh ngắt.

Tiếng động đó vang lên nghe thôi cũng đủ khiến tôi thấy ê ẩm thay cho anh.

"Anh có sao không? Có bị đập trúng chỗ nào không thế?"

Tôi vội vàng chống tay ngồi dậy, nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng, khác hẳn với thái độ dửng dưng của tôi trong quá khứ.

Mặt Hạo Thiên đỏ bừng như quả cà chua chín, anh luống cuống đỡ tôi dậy, hai tay run run như thể đang cố gắng xử lý một món đồ cổ quý hiếm sắp vỡ. Biểu cảm vừa lúng túng, vừa khẩn trương, lại có chút gì đó ngượng ngùng của anh khiến trái tim tôi khẽ nhói lên một cái.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com