Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 20





Chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ấm cúng, chỉ vỏn vẹn vài người bạn thân thiết của Hạo Thiên. Không có họ hàng ruột thịt, nhưng tôi lại cảm thấy vui vẻ đến lạ. Không tiệc cưới rình rang, xa hoa, nhưng lại đầy ắp ý nghĩa và tình cảm chân thành.

Chúng tôi chuyển từ căn phòng trọ chật hẹp sang một ngôi nhà mới rộng rãi hơn, tận 160m². Công ty thiết kế do hai đứa cùng nhau gầy dựng ngày càng phát đạt, công việc thuận lợi như diều gặp gió.

Một ngày nọ, Hạo Thiên cầm ly nước tôi thích nhất bước vào, gương mặt hiện rõ vẻ bí hiểm: “Em đoán xem anh vừa gặp ai ở công trường?”

Tôi nhấp một ngụm nước, bình thản đáp, giọng điệu như thể đang kể chuyện phiếm: “Chắc là cha mẹ em với thằng em trai, đang bưng gạch thuê chứ gì.”

Anh nhìn tôi với vẻ hơi bất ngờ. Tôi chỉ cười nhún vai: “Anh cứ đừng để họ thấy mình là được.”

Ngày Tết đến, chúng tôi lái xe về quê thăm mộ ông nội anh.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trên đường đi, một đứa bé lem luốc bất ngờ chạy ra chặn xe, dõng dạc đòi: “Lì xì đi ạ!”

Tôi nhìn kỹ, đó chính là Tiểu Lỗi, con trai của em trai tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lấy 100 tệ đưa cho nó. Thằng bé cười rạng rỡ, đôi mắt sáng bừng: “Chúc dì xinh đẹp phát tài!”

Tôi nhìn nó chạy đi, lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Cuộc sống của họ giờ đây thật khác, không còn những tranh giành, toan tính mà tôi từng thấy.

Có lẽ… đây mới chính là cuộc sống mà họ đáng phải có.

Không có Hạo Thiên, họ mãi chỉ là những người vừa lười biếng vừa dốt nát, sống quẩn quanh trong cái làng quê nghèo khó ấy thôi.

“A Thiên, đi thôi anh.”

Chiếc xe chầm chậm rời khỏi ngôi làng, bỏ lại tất cả quá khứ phía sau, không một chút vấn vương hay hối tiếc.

Mùa xuân năm thứ ba kể từ khi tôi và Hạo Thiên kết hôn, những bông hoa lê ngoài ban công nở trắng trời, tựa như những áng mây bồng bềnh phủ kín không gian. Gió mát đưa hương hoa thoang thoảng len lỏi vào căn nhà ấm áp, hòa cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương từ chiếc loa nhỏ nơi góc phòng khách.

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình đã nhô lên rõ rệt. Đây chính là đứa con đầu lòng của tôi và Hạo Thiên, một sinh linh bé bỏng đang lớn dần lên từng ngày, là kết quả của tình yêu và sự trân trọng mà tôi tìm thấy.

Đứa con mà ở kiếp trước, tôi phải vật lộn mãi mới có thể mang thai, cuối cùng lại không giữ được. Nhưng kiếp này, khi tôi không còn quá mong đợi, khi tôi đã học cách sống vì bản thân và trân trọng người bên cạnh, nó lại đến như một món quà dịu dàng của ông trời, một minh chứng cho sự hồi sinh của hạnh phúc và hy vọng.

Hạo Thiên từ công ty về, vừa vào cửa đã nhìn thấy tôi đang ngủ gật, một tay ôm bụng, một tay vẫn nắm chặt cuốn sách hướng dẫn làm mẹ. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống, cúi người giúp tôi đắp lại chiếc chăn mỏng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com