Khi đi ngang qua cổng bệnh viện, tôi thấy một đám đông đang xô đẩy ồn ào. Nghe có người hét lên: “Tiểu Ngọc! Sao cô nhẫn tâm thế!”
Tôi tò mò ngó vào, hóa ra là nhà Tiểu Ngọc và… cả cha mẹ tôi nữa. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Nhà họ Trần thấy nhà tôi không kham nổi tiền cưới, bèn bắt Tiểu Ngọc đi phá thai. Mẹ cô ta còn lớn tiếng tuyên bố: “Tôi đã hỏi rồi, đứa nhỏ là con trai! Nhưng nhà họ Lưu không có khả năng, thôi thì phá luôn, sau này ai đi đường nấy.”
Tiểu Ngọc khóc lóc van xin thảm thiết, còn mẹ tôi thì như phát điên, gào khóc thảm thiết.
Cha tôi thì hét toáng lên, giọng đầy vẻ tự hào và cũng không kém phần buôn bán: “Tôi có con gái! Người đẹp nổi tiếng của làng, còn là sinh viên đại học! Tôi gả nó cho người nhiều tiền, kiếm đủ tiền cưới cho thằng út!”
Hóa ra không phải họ định bán m.á.u bán thịt, mà là… bán tôi. Đúng là con gái rượu của cha mẹ có khác, được định giá cao ghê.
Tôi lặng lẽ quay đi, thầm nghĩ: Muốn bán tôi thì phải tìm được tôi đã, đồ ngốc!
Hạo Thiên nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng, như thể tôi là một món đồ quý giá cần được nâng niu. "Em có ổn không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khẽ gật đầu, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, tạo thành những vệt dài trên má. Tôi nghẹn ngào thốt lên: “Hạo Thiên, em chẳng còn ai thân thích nữa rồi…”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nói kiên quyết như một lời thề nguyền: “Kể từ giờ, anh chính là gia đình duy nhất của em.”
Tôi bật khóc, nhưng lẫn trong tiếng nức nở lại là một nụ cười nhẹ nhõm. “Em cứ tưởng anh đã hết thích em rồi chứ…”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, từng lời nói như khắc vào tâm trí: “Từ năm bảy tuổi anh đã đem lòng thương em rồi. Ước mơ cả đời anh, chỉ đơn giản là được cưới em làm vợ thôi.”
Tôi vội vàng lau đi những giọt lệ còn vương, bán tín bán nghi hỏi: “Anh không lừa em thật chứ? Vậy thì… mình đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ đi!”
Bước ra khỏi ủy ban phường, tôi vẫn còn cảm thấy lâng lâng, đầu óc quay cuồng như vừa trải qua một giấc mơ. Kết hôn lại dễ dàng đến thế sao? Chẳng có màn cầu hôn lãng mạn như phim ảnh, chẳng có hoa hay nến lung linh, nhưng lại chân thật đến lạ, giản dị mà ý nghĩa vô cùng.
Hạo Thiên cũng ngơ ngác nhìn mãi tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, rồi bật cười khúc khích như một đứa trẻ thơ vừa được cho món đồ chơi yêu thích.
“Anh chưa kịp đưa sính lễ, chưa mua nhẫn hay chuẩn bị nhà cửa gì cho em cả… Em yên tâm, anh sẽ bù đắp đầy đủ sau này.”
Tôi vội ngăn anh lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Em không cần mấy thứ đó đâu. Em chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, cảm giác như đang ôm trọn cả một đời hạnh phúc viên mãn, không cần bất cứ phù phiếm hay vật chất nào khác. Đôi khi, niềm hạnh phúc lớn lao nhất chỉ đơn giản là được nắm tay người mình yêu thương, cùng nhau đi qua mọi bão giông cuộc đời.