Muốn bù đắp cho tất cả những yêu thương mà tôi từng nợ anh.
Nhưng những lời đó, đến miệng rồi lại nghẹn lại, không sao thốt ra được.
Tối đó, Hạo Thiên đưa tôi về. Vừa xuống xe, tôi đã níu c.h.ặ.t t.a.y áo anh không chịu buông:
"Em không thể về nhà được. Về là lộ tẩy hết."
Anh nhìn tôi, im lặng không nói một lời.
Tôi vội móc điện thoại ra, gọi thẳng cho mẹ:
"Mẹ à, con đang ở bệnh viện. Viện phí 6 ngàn, Hạo Thiên trả trước rồi. Lương của con mẹ cứ giữ đi, mẹ có thể…"
"Con ngốc thế! Nhân cơ hội này mà bám chặt lấy Hạo Thiên đi chứ!"
"Thôi cúp đây, mẹ còn phải nấu cơm cho thằng em con."
Tôi gập máy, ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên. Trong mắt anh không còn giận dữ nữa, mà thay vào đó là sự thương xót lặng lẽ.
Tôi rướn cổ, mắt rưng rưng như sắp khóc:
"Hạo Thiên, anh giữ em lại đi. Em không về nhà nữa đâu. Em muốn ở lại thành phố này, làm lại từ đầu."
Thật ra tôi vốn định quay về trả đũa cả cái nhà đó một trận ra trò. Nhưng nghĩ kỹ lại, so với việc dây dưa với một lũ m.á.u mủ ruột rà lạnh lẽo, theo đuổi Hạo Thiên mới là việc quan trọng nhất đời tôi lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạo Thiên biết kiếm tiền, dáng vẻ cũng không tệ, lại còn thật lòng thật dạ với tôi.
Còn cái nhà tôi ư? Một lũ ký sinh trùng, cả đời cũng chẳng khá lên được đâu.
"A Thiên~"
Tôi gọi anh bằng cái tên thân mật từ thuở nhỏ, giọng dịu dàng như rót mật vào tai. Toàn thân Hạo Thiên lập tức khựng lại, mặt anh đỏ bừng từ cổ lên đến tận vành tai.
Tôi hoàn toàn bất ngờ khi Hạo Thiên đã có nhà trong thành phố!
Căn hộ nhỏ nhưng sạch sẽ, sáng sủa, toát lên vẻ ấm cúng của một tổ ấm thực sự. Tôi ngỡ ngàng hỏi:
"Đây là… nhà của anh?"
Hạo Thiên hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng đặt giày tôi vào kệ: "Ừ, anh tự sửa sang lại. Ban đầu định để kết hôn rồi dùng."
Tôi sững người. Kiếp trước, sau khi cưới tôi, anh phải còng lưng trả sính lễ, mua vàng, lo đủ thứ. Phải mất đến hai năm sau mới mua nổi một căn nhà nhỏ như thế này. Vậy mà tôi…
Tôi thở dài, rút chiếc thẻ ngân hàng từ túi ra, nhét vào tay anh: "Đây là tiền của anh. Em trả lại. Sau này em sẽ tự kiếm tiền, không định quay về nhà nữa."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hạo Thiên nhìn tôi, có vẻ không biết nói gì. Một lúc sau, anh khẽ cười: "Lưu Thư Ngọc, cố gắng lên."
Những ngày sống cùng Hạo Thiên bắt đầu từ đó. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình thật sự vô dụng. Dù được sống lại, tôi vẫn chẳng biết gì về xu thế thị trường, kỹ năng đặc biệt, hay cách kiếm tiền. Kiếp trước tôi chỉ biết tiêu tiền, nói đạo lý suông, rồi về quê khoe mẽ. Giờ nằm dài trên giường, tôi chỉ muốn chui xuống đất vì nhục nhã.
Ngày thứ hai, khi Hạo Thiên còn đang ngái ngủ, tôi đã dậy sớm xuống bếp. Lúc anh lơ mơ bước ra phòng khách, tôi đã tất bật với chiếc tạp dề, bày đĩa mì trứng cà chua nóng hổi lên bàn: