Một giọng nam đầy lo lắng vang lên giữa đám đông. Hạo Thiên xô người lao đến, bế tôi lên bằng cả hai tay, siết chặt như sợ tôi sẽ vỡ ra.
"Em phải gắng lên! Nhất định không sao đâu, đừng ngủ!"
Anh chạy như bay về phía xe bán tải, phía sau là cả một đám người náo nhiệt chạy theo.
Tôi trông thấy rõ ràng, mẹ và em tôi vẫn đứng đờ ra giữa sân, sắc mặt xám ngoét, không một lời, không một bước tiến.
Trong giây phút quan trọng nhất, người duy nhất ở bên tôi… vẫn là Hạo Thiên.
Vĩnh viễn chỉ có Hạo Thiên.
Tôi bám chặt lấy cổ Hạo Thiên, đầu rúc vào vai anh. Trong lòng, một cảm giác hỗn độn lạ lùng dâng lên: vừa mừng rỡ ngọt ngào, lại vừa xót xa đến nghẹn ngào. À, thì ra anh vẫn còn quan tâm đến tôi lắm.
Chiếc xe bán tải lướt đi vun vút trên đường. Hạo Thiên vừa lái vừa không ngừng liếc nhìn tôi, mồ hôi ướt đẫm trán. "Em cứ yên tâm, anh sẽ tìm cách giữ lại đứa bé." Anh trấn an, giọng đầy vẻ lo lắng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tôi chỉ muốn bật cười thành tiếng. Giữ lại cái gì cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lưu Thư Ngọc, đừng ngủ! Cố gắng lên!" Giọng anh nghèn nghẹn, thậm chí có chút run rẩy. Thấy anh lo lắng đến thế, tôi cũng không nỡ đùa thêm nữa. Tôi khẽ mở mắt, nặn ra một nụ cười méo xệch: "Thật ra… em thấy cũng không tệ lắm."
"Hai mươi mấy tuổi đầu mà còn không phân biệt được kinh nguyệt với sảy thai à?"
"Mấy người coi bệnh viện là chỗ để đùa giỡn hả?"
Vị bác sĩ trẻ tuổi đỏ mặt tía tai mắng xối xả, còn Hạo Thiên thì cúi gằm đầu chịu trận. Anh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt vừa giận dữ lại vừa thất vọng tràn trề. Tôi lí nhí như một đứa học trò bị phạt:
"Em đã nói là em đến tháng mà… anh có chịu tin đâu…"
Trên đường rời bệnh viện, sắc mặt Hạo Thiên vẫn còn đen sì như đ.í.t nồi. "Lưu Thư Ngọc, em có biết em vừa làm cái trò gì không? Cả làng đang đồn ầm lên rồi đấy! Là con gái, danh tiếng quan trọng nhất, em không hiểu à?"
Tôi im lặng, cúi gằm mặt không dám hó hé lời nào. Cuối cùng, tức quá hóa liều, tôi bật lại:
"Cũng tại anh ngốc chứ ai! Em định nói là mình mang thai con của anh, như thế cha mẹ em mới không đòi nhiều sính lễ nữa chứ! Ai ngờ đâu, mấy người trong làng lại thêu dệt thành em có bầu với thằng nào khác! Ngay cả anh cũng tin sái cổ!"
Thực ra tôi biết rõ, chẳng thể trách ai được. Kiếp trước, tôi đâu có tử tế gì với Hạo Thiên? Lạnh lùng, kiêu ngạo, chưa bao giờ đối xử tốt với anh. Ngay cả trước khi kết hôn, chúng tôi cũng hiếm khi nói chuyện đàng hoàng được mấy câu.
Hạo Thiên nhìn tôi, ánh mắt nửa tin nửa ngờ, sau một lúc lâu mới thở dài thườn thượt: