Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 57



Khi Khương Nặc tập luyện mệt quá, cô chuyển qua huấn luyện A Muội. Mấy ngày nay nó đã có tiến bộ không nhỏ, hiện tại nhảy lên đã có thể chạm đến đèn treo trên trần nhà.

Nhìn thời gian sắp đến giữa trưa, Khương Nặc dẫn A Muội trở lại tầng 35.

TBC

Lúc này mới phát hiện mẹ không ở trong nhà, giống như đã đi ra ngoài.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm bà ấy, cửa vừa mở, Vu Nhược Hoa đã trở về.

“Mẹ, mẹ đi đâu thế?”

Thấy cô lo lắng như thế, Vu Nhược Hoa cười nói: “Mẹ xuống lầu gặp bọn họ mượn ít đồ ăn.”

Khương Nặc cho rằng mình nghe lầm: “Mượn đồ ăn?”

“Mẹ biết là không mượn được, nhưng đây gọi là chủ động xuất kích.” Vu Nhược Hoa vừa thay giày vừa nói: “Nếu mẹ không đi mượn, bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta có đồ dự trữ, sau đó tìm tới cửa, đến lúc đó chẳng phải rất phiền phức sao?”

“Không sao, bọn họ không vào được.” Khương Nặc lạnh lùng nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng ra ngoài một mình nữa, con cảm thấy không an toàn.”

“Yên tâm, mẹ chỉ giả vờ giả vịt, tiện thể ra ngoài nghe ngóng tin tức thôi.” Vu Nhược Hoa sợ cô lo lắng nên giải thích. “Hiện tại nhà chúng ta trông có vẻ an toàn, nhưng nếu suốt ngày nhốt mình trong nhà, ngay cả bên ngoài đã xảy ra chuyện gì cũng không biết thì không tốt lắm, kiểu gì cũng phải biết chút tin tức mới được.”

Khương Nặc nghe xong yên lặng gật đầu.

Mẹ nói cũng không sai, bất cứ lúc nào, việc tin tức bế tắc cũng không phải là chuyện tốt, chỉ khi có đủ tin tức mới có thể chuẩn bị phương án tấn công đầy đủ chính xác được, trong thời buổi này tuyệt đối không được lơ là.

Nhưng để mẹ ra ngoài thăm dò tin tức vẫn là không an toàn, tốt nhất là không nên ra ngoài nhiều nhất có thể.

Có lẽ cô cần một ai đó làm tai mắt cho mình.

Chuyện này không thể nóng vội, suy nghĩ trong lòng Khương Nặc xoay chuyển, trước hết để qua một bên.

“Đợi lát nữa mẹ sẽ từ từ nói với con, mẹ đi nấu cơm trước đã.”

Vu Nhược Hoa nói xong định lên tầng 36, Khương Nặc lại gọi bà ấy lại: “Mẹ, hôm nay không cần nấu cơm đâu, chúng ta ăn đồ ăn nấu sẵn là được rồi.”

Vu Nhược Hoa lắc đầu: “Mấy thứ bánh mì, giăm bông, đồ ăn chế biến sẵn đó nào có ngon như cơm mới nấu đâu, mẹ thích nhất vẫn là ăn cơm nhà nấu.”

Khương Nặc lấy hai hộp cơm từ không gian ra đặt trên bàn trà trong phòng khách. Một hộp có thịt xào ớt kèm với khoai tây hầm thịt, một hộp có rau xào phối với nấm hương thịt khô, còn có cơm nóng hổi.

“Mẹ xem, có thích mùi vị này không?” Khương Nặc mỉm cười với bà ấy.

Vu Nhược Hoa ngây người.

Bà ấy biết Khương Nặc thỉnh thoảng sẽ lấy đồ ra, lại có lúc lấy đồ đi, nhưng bà ấy vẫn cho rằng Khương Nặc làm một căn phòng tối có thể giấu đồ, không ngờ...cô lại lấy ra từ trong không khí.

Vu Nhược Hoa há to miệng hơn nửa ngày không khép lại được, ngơ ngác nhìn Khương Nặc.

“Mau ăn đi.” Khương Nặc ngồi trên đệm dưới sàn nhà, mở hộp cơm ra, đẩy về phía Vu Nhược Hoa.

Vu Nhược Hoa nhìn kỹ lại, trong lòng càng nổi sóng, đây không phải là đồ ăn mà bà ấy đã nấu sao?

Nhìn hộp cơm và bát đĩa dùng một lần, còn có mấy món ăn này, bà ấy nhớ trước khi mưa to, con gái nói rằng muốn nhờ bà ấy nấu cơm để kiếm thêm mấy đồng.

Vu Nhược Hoa nhìn Khương Nặc, kìm nén rất lâu, cuối cùng vẫn kìm nén không hỏi.

Bởi vì bà ấy đã đồng ý với con gái là sẽ không hỏi rồi.

Thế nhưng nghẹn thật khó chịu!

Thấy mẹ như vậy, Khương Nặc mím môi, ngồi thẳng người nghiêm túc nói:

“Mẹ, con biết mẹ đang nghi ngờ ánh mắt của mình, chẳng qua mẹ không nhìn nhầm đâu, con quả thật có thể đặt đồ vật vào một không gian khác rồi lại lấy ra. Đồ vật đưa vào đó như thế nào thì khi lấy ra vẫn chính là như thế.”

Vu Nhược Hoa nuốt nước miếng, còn chưa hoàn toàn bình phục từ trong khiếp sợ: “Năng lực này... đến từ đâu?”

Khương Nặc kéo cổ áo xuống, cho mẹ xem vết sẹo kỳ lạ gần xương quai xanh của mình.

“Mẹ có nhớ sợi dây chuyền mà mẹ cho con không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vu Nhược Hoa gật đầu: “Đương nhiên nhớ, là tổ tiên của mẹ truyền lại, con đeo rất đẹp, sau đó có một ngày con không đeo nữa, mẹ còn tưởng là con không thích nên không hỏi nhiều. Sau đó con cứ liên tục bận rộn, ngày nào cũng lao ra ngoài làm việc giữa nhiệt độ cao như vậy, có quá nhiều chuyện xảy ra nên mẹ cũng quên hỏi con xem sợi dây chuyền ở đâu rồi.”

“Dây chuyền bị vỡ rồi.” Sợ bà ấy đau lòng, cuối cùng Khương Nặc vẫn không kể cho bà ấy biết mình đã từng c.h.ế.t một lần.” Sau khi vỡ ra, nó để lại một dấu vết ở trên người con, từ đó về sau con đã có thêm năng lực dị không gian.”

“Thì ra là như vậy...”

Vu Nhược Hoa thì thào nói, sau khi tiêu hóa xong sự thật phản khoa học này, bà ấy nhớ lại những chuyện mà Khương Nặc vẫn bận rộn trong thời gian trước, sự khiếp sợ trong lòng bà ấy dần dần hóa thành mừng như điên.

Với thời buổi hiện tại, năng lực này của con gái có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là bọn họ có thể sống sót.

Vu Nhược Hoa càng nghĩ càng kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt sáng ngời, tim đập thình thịch.

“Thật tốt quá! Ôi! Sao con không nói sớm với mẹ! Không... Không đúng!” Bà ấy cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc kích động của mình: “Con không nên nói cho mẹ biết mới phải! Loại bí mật này, con nên giấu trong lòng mới an toàn! Con nói cho mẹ biết làm gì chứ?”

“Sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết.” Khương Nặc gắp thức ăn cho bà ấy: “Con cũng không định giấu mẹ đâu, chỉ là nhất thời không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho mẹ biết, lại sợ mẹ lo lắng quá nhiều.”

Vu Nhược Hoa lấy lại bình tĩnh, bới mấy miếng cơm, lại ăn ớt xào. Rõ ràng thức ăn đã nấu từ rất lâu nhưng mùi vị lại giống như vừa mới ra khỏi nồi, thật sự thần kỳ, bà ấy cảm thấy như đang nằm mơ.

“Mẹ lớn tuổi rồi, làm việc không chu toàn bằng con, nếu con cảm thấy nên giấu thì cứ giấu, muốn nói thì cứ nói, dù sao bí mật này mẹ sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai ngay cả khi chết.” Vu Nhược Hoa nhìn về phía màn mưa xối xả ngoài ban công: “Mẹ đều nghe theo con, mẹ không thể giúp quá nhiều, chỉ có thể làm cơm nấu ăn, chăm sóc tốt cho con là được.”

Sau khi nói rõ, Khương Nặc hiểu ý, mỉm cười với bà ấy.

Đời này, bọn họ nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, sống sót thật tốt.

Hai mẹ con vừa ăn cơm, vừa tán gẫu về chuyện Vu Nhược Hoa xuống mượn đồ ăn.

“Hôm nay mẹ nghe bọn họ nói chuyện về tầng 6.” Vu Nhược Hoa nói: “Cuộc sống tới đây của bọn họ sẽ không mấy dễ chịu đâu.”

Khương Nặc: “Bọn họ nói gì về tầng 6?”

“Nói hiện tại mọi người đều đang đói bụng, tầng 6 lại có thể đón ba thanh niên sức dài vai rộng ở bên ngoài về ở cùng, điều này chứng tỏ bọn họ không thiếu đồ ăn, ai mà không ghen tỵ cho được chứ?”

Vu Nhược Hoa vô thức hạ giọng nói nhỏ:

“Khu nhà chúng ta sắp thành lập một ủy ban, do Vương Cường kia khởi xướng, đương nhiên cậu ta cũng sẽ đảm nhiệm chức trưởng ban. Cậu ta không biết xấu hổ, mình đã có vợ rồi mà còn để mắt đến cô gái tên Đàm Linh kia, vốn muốn tìm tới tầng 6 rồi. Hiện tại tầng 6 trở thành mục tiêu bị mọi người nhìn chằm chằm, mấy ngày nữa chắc chắn bọn họ sẽ xuống tay.”

Khương Nặc cũng không mấy bất ngờ với sự phát triển này, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đến mấy ngày đâu, Vương Cường vừa mới nhậm chức trưởng ban, đang cần bắt người lập uy, chậm nhất trong vòng hai ngày sẽ xuống tay.”

Vu Nhược Hoa nghe vậy, ít nhiều có chút lo lắng: “Nếu khi đó Lý Mộng tới tìm con thì sao?”

“Mẹ đừng sợ, con biết chuyện gì đang xảy ra, con có tính toán hết rồi.”

Nói xong, trong mắt Khương Nặc hiện vẻ lạnh lùng.

Cô sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Uông Tiệm Ly.

*

Sáng ngày hôm sau, người của ban quản lý tòa nhà đến gõ cửa.

Bọn họ đến gõ cửa từng nhà một, yêu cầu những gia đình còn dư thức ăn mang ra ngoài để giúp đỡ những gia đình cạn kiệt lương thực. Đều hàng xóm láng giềng với nhau, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người ta c.h.ế.t đói được.

Cùng lúc đó, Vương Cường cũng đang cân nhắc thiết lập một chế độ quản lý lương thực công khai, gom toàn bộ lương thực trong toàn bộ tòa nhà lại với nhau, thống nhất quản lý, mỗi ngày phát theo định mức cho mỗi hộ.

Đề nghị này được phần lớn công dân trong tòa nhà tán thành, nhưng vẫn có số ít người phản đối.

Những người phản đối đều là những người tích trữ được khá nhiều lương thực trong nhà, nếu ăn uống tiết kiệm thì có thể kiên trì thêm một thời gian.

Còn những người đồng ý tất nhiên là những người đã cạn kiệt lương thực và bị cơn đói dày vò.

Công khai quản lý chính là hy sinh một bộ phận nhỏ những gia đình còn nhiều lương thực để mang đến phúc lợi cho càng nhiều người hơn. Vương Cường cũng nhờ vậy mà nhận được sự tôn sùng của mọi người.

Đã đến lúc này rồi, bên ngoài là một mảnh đại dương mênh mông, mưa to không ngừng, mỗi tòa nhà đều biến thành một hòn đảo cô độc. Trong tòa nhà đã có người lớn tuổi không còn sức chống chịu, bầu không khí u ám ảm đạm bao trùm. Lúc này, chỉ cần Vương Cường có thể tạm thời giải quyết vấn đề đói bụng, sẽ có người ủng hộ anh ta.

Lần đầu đi xin lương thực, hộ đầu tiên bị nhắm đến chính là gia đình anh Đỗ. Lần trước đi vớt vật tư siêu thị, anh Đỗ được chia nhiều nhất, Vương Cường vẫn luôn nhớ thương chuyện này.

Tuy anh Đỗ không tình nguyện, nhưng một đám người đã tìm tới tận cửa. Vì không dẫn lửa lên người, anh ta chỉ có thể lấy vài thứ ra để mua sự yên bình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com