Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 11



Ông chủ Dương Thành Quân là một kẻ ở rể, đúng chuẩn Phượng Hoàng nam.

Dựa vào bối cảnh của vợ để làm ăn mà trở nên giàu có, lại may mắn gặp thời đại internet phát triển nhanh, chuyện làm ăn của Dương Thành Quân làm càng lớn hơn.

Nhưng ông ta có thể ngồi vững để mà kiếm tiền, cho đến nay cũng vẫn không thể tách rời được bối cảnh và mối quan hệ của vợ Giang Cầm.

Ấy vậy mà, ông ta còn không biết xấu hổ mà nuôi nhân tình, còn sinh ra được con gái riêng, ngủ với thư ký nữ.

Khương Nặc không hề khách khí với ông ta, trực tiếp đẩy cửa tiến vào văn phòng.

Dương Thành Quân ngơ ngác một chút, nhìn thấy cô mặt không biểu cảm ngồi trên ghế: “Dương tổng, tìm ông đàm phán một chuyện.”

“Cô là ai?” Dương Thành Quân nhíu mày.

Là cô gái ở quán hát mấy ngày trước ông ta ngủ cùng? Hay là nhân viên nào đó lần trước ông ta ngủ cùng ở ngoài công ty? Ông ta nhớ cô gái đó lúc ấy cứ luôn phản kháng, nhưng phản kháng thì thế nào? Cuối cùng không phải cũng ngoan ngoãn rồi hả?

Còn có ai?

Không nhớ gì cả.

Toàn thân ông ta căng thẳng, nhìn Khương Nặc từ trên xuống dưới, cô gái này vậy mà trực tiếp tới văn phòng tìm ông ta, lá gan không nhỏ.

Lại nhìn kỹ dáng vẻ, khuôn mặt thanh tú động lòng người, dáng người cũng không tệ, trọng điểm là khí chất lãnh đạm, rất hợp với khẩu vị của ông ta.

“Tôi chỉ là một nhân viên nghiệp vụ, hôm nay tới bán ít đồ.” Khương Nặc nói xong, đặt giám định ADN ở trước mặt ông ta: “Nếu như thứ này Dương tổng không có hứng thú, vậy thì phu nhân của ông cũng sẽ có hứng thú.”

Dù sao Dương Thành Quân đã từng trải, không bị lời Khương Nặc nói mà sợ hãi, khinh miệt hừ một tiếng, lạnh nhạt tiếp nhận phần văn kiện này.

Sau nửa phút, động tác của ông ta cứng đờ.

Dương Thành Quân cầm lấy lý nước ở bên cạnh uống, miễn cưỡng che giấu một chút kinh hãi trong nội tâm, ông ta lấy lại bình tĩnh, ánh mắt âm trầm dò xét Khương Nặc.

“Cô là do Giang Cầm phái tới?” Ông ta chất vấn: “Cô trở về nói với bà ta, tôi đồng ý ly hôn, nhưng điều kiện của tôi không thay đổi, những thủ đoạn khác thì không cần dùng nữa, tiền không tới nơi, tôi tuyệt đối không ký tên, xem ai dây dưa đến c.h.ế.t với ai.”

Khương Nặc cười nhạo một tiếng, nhất thời chọc cho Dương Thành Quân trợn mắt.

“Cô cười cái gì?”

Khương Nặc lắc đầu, nghe được tin tốt, có thể không cười sao?

Dương Thành Quân không tự cho là thông minh, cô còn không biết gần đây ông ta đang ầm ĩ đòi ly hôn với Giang Cầm, nghĩ như vậy chắc chắn Giang Cầm cảm thấy rất hứng thú với nhược điểm đứa con riêng này của ông ta.

Bán cho Dương Thành Quân xong, rồi quay lại tìm bà Giang Cầm để bán.

“Dương tổng hiểu lầm rồi, tôi không phải người mà bà Giang Cầm phái tới, tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty của ông, có khả năng ông không nhớ rõ tôi, nhưng tôi nhận chức năm ngoái, ở bộ phận mỹ thuật, nói cách khác, tôi và Dương Nịnh chẳng những là đồng sự còn là cùng khoá, biết một chút bí mật nhỏ giữa cha con hai người, muốn đổi ít tiền mà thôi.”

Khương Nặc đòi tiền rất dứt khoát: “Chỉ một giá thôi, 800 ngàn tệ.”

Ban đầu Dương Thành Quân muốn nói cô nằm mơ đi, nhưng ba chữ này đến miệng, lại nuốt trở về.

Ông ta đang đàm phán chuyện ly hôn với Giang Cầm, đến địa vị như của bọn họ, độ nguy hiểm của ly hôn cực cao, thuần túy chỉ là một trận đánh giằng co, ai cũng muốn tranh thủ thêm chút lợi ích, chỉ sơ ý một chút thôi chính là thân bại danh liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

TBC

Người phụ nữ Giang Cầm kia từ trước đến nay cẩn thận, căn bản không nắm được nhược điểm gì của bà ta.

Nhưng đây cũng không phải là lý do mà bà ta mở miệng, năm đó lập nghiệp dựa vào bà ta và cha bà ta giúp đỡ, nhưng muốn ông ta giao cổ phần công ty ra, bà ta nằm mơ đi.

Ông ta ở bên ngoài chơi gái không phải bí mật gì, nhưng có con riêng thì lại khác, lúc này bị Giang Cầm lấy được chứng cứ, ông ta sẽ rơi vào thế bị động.

Dương Thành Quân hận c.h.ế.t người phụ nữ Giang Cầm này, ỷ vào nhà mình có tiền có thế, nhiều năm như vậy cứ luôn giả vờ cao quý trước mặt ông ta, nếu không phải cùng nhau niêm yết công ty không thành công, ông ta đã đá bà ta từ lâu rồi.

Bản giám định ADN này, nếu như 600 ngàn có thể bán đứt, vậy chắc chắn không lỗ, nhưng ông ta cao cao tại thượng đã quen, bây giờ lại bị một cô gái uy hiếp, ông ta không nuốt trôi được cục tức này.

Khương Nặc dĩ nhiên biết ông ta đang suy nghĩ gì, sự khinh thường ở đáy mắt càng sâu hơn.

Người giống như Dương Thành Quân, đã quen lấn át người khác, đặc biệt là những cô gái trẻ như bọn họ, hoặc là bị ông ta coi thường hoặc là trở thành con mồi của ông ta, l.à.m t.ì.n.h với ông ta, nhất định phải nhẹ nhàng ngồi ăn cơm uống rượu, dỗ cho ông ta dễ chịu mới nói chuyện tiếp theo.

Những người trung niên chán ngấy này, bây giờ ỷ có ít tiền muốn làm gì thì làm, đến mạt thế, sống còn hèn hạ hơn so với con chó.

“Dương tổng, tôi không có quá nhiều thời gian, ông không muốn thì thôi vậy.”

Khương Nặc còn lâu mới kiên nhẫn mà khuyên ông ta, càng lười cãi nhau với ông ta, cùng lắm thì còn những cách khác để kiếm tiền.

Thấy cô thu lại bản giám định ADN quay đầu rời đi, Dương Thành Quân có hơi bối rối.

Không, bình tĩnh, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt ông ta gặp nhiều rồi, cô gái này để ép ông ta ra tiền nên giả vờ giả vịt thôi, cô sẽ không đi.

Sau đó, Khương Nặc thuận tay đóng sầm cửa lại cho ông ta.

Nhìn cửa văn phòng đóng lại, Dương Thành Quân giận không kiềm chế được, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Thật sự đi rồi hả?

Tiện nhân!

Dương Thành Quân hơi luống cuống, vội vàng gọi điện thoại cho thư ký: “Cô gái vừa rời khỏi phòng làm việc của tôi, gọi trở về cho tôi.”

“Sao vậy Dương tổng?” Giọng của thư ký mềm mại điệu đà: “Là niềm vui mới của ông hả? Vậy tôi...”

“Im miệng! Im miệng! Bảo cô đi thì đi đi!” Dương Thành Quân nổi trận lôi đình.

Thư ký bị ông ta gào lên cũng bối rối, nhanh chóng cúp điện thoại đi làm việc.

Không bao lâu, thư ký lại gọi điện thoại trở về, Dương Thành Quân kết nối điện thoại, nghe thấy giọng của thư ký có hơi uỷ khuất: “Dương tổng, tôi đã gọi cô ấy quay lại, nhưng cô ấy không nghe, nhất định phải đi, còn nói muốn đi tìm bà chủ, tôi không ngăn được cô ấy...”

Trong nháy mắt Dương Thành Quân bị tức đến tăng huyết áp: “Phế vật! Mặc kệ cô dùng cách gì, gọi người trở về cho tôi!”

“Thế nhưng... Thế nhưng...” Thư ký càng ủy khuất.

“Nhưng cái gì mà nhưng? Nếu như cô ta đi mất, cô cũng cút cho tôi!” Dương Thành Quân gần như là gào lên.

Điện thoại di động đột nhiên truyền đến tiếng va chạm, Dương Thành Quân cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới cô gái kia thật sự cầm giám định ADN đi tìm Giang Cầm, ông ta hận đến nghiến răng.

Ngoài ý muốn chính là, trong điện thoại di động lúc này truyền đến giọng của Khương Nặc: “Dương tổng, đừng trút giận lên phụ nữ, tôi quay lại, ông chuẩn bị tiền đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com