Mấy trăm tệ lẻ, Khương Nặc dĩ nhiên cũng sẽ không chê ít.
“Vậy như này đi, tôi còn muốn một số hương liệu nữa.” Khương Nặc nói: “Cây hồi, hồi hương, cây quế, hương diệp, bột gừng, thảo quả, đương quy, tam nại, nhục khấu, sa nhân, đinh hương... Phàm là những thứ có ở chỗ ông, thì phối hợp cho tôi theo tỉ lệ làm đồ kho, cả thảy muốn 100 ngàn tệ, tổng cộng gom 200 ngàn.”
“Được, không có vấn đề! Tôi phối nguyên liệu món kho cam đoan dùng tốt!”
Ông chủ vui sướng nhận chuyển khoản, sau đó vỗ n.g.ự.c cam đoan, buổi tối hôm nay cho dù bận đến nửa đêm, cũng sẽ đưa toàn bộ những thứ cần thiết đến nhà kho mà Khương Nặc chỉ định.
Nghe giọng điệu này, đêm nay phải làm thêm giờ?
Vừa nghĩ tới phải kiểm kê nhiều hàng hoá như vậy, Khương Nặc tê hết cả da đầu, hơn nữa hiện tại cô cũng không có nhiều thời gian để lãng phí ở những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, cô quyết định đi thuê một nhân viên quản lý nhà kho.
Cách chợ bán buôn không xa, có một chợ nhân công, mặc dù thời tiết rất nóng, nhưng vẫn có người tới nơi này tìm cơ hội việc làm.
Loanh quanh nửa vòng trong đại sảnh, Khương Nặc đã nhìn thấy một cô gái ăn mặc giản dị, tuổi tác chưa đến hai mươi, kéo một vali hành lý, vừa nhìn đã biết là vừa tới thành phố tìm việc làm.
Thế là cô tiến lên trò chuyện với cô gái này trong chốc lát, tình hình đại khái không khác lắm so với cô dự đoán, cô gái này tên Lưu Mân năm nay mới tốt nghiệp trung học, chưa có công việc đầu tiên nào trong đời.
Nghe nói Khương Nặc muốn tuyển nhân viên quản lý nhà kho, hơn nữa còn không cần canh giữ ở nhà kho bất cứ lúc nào, mỗi khi cần đến đó là được, bà chủ còn thuê nhà cho, tiền lương còn có thể kết toán hàng tuần, Lưu Mân lập tức cam đoan mình có thể đảm nhiệm.
“Vậy bây giờ em đi với chị, giới thiệu kỹ công việc chúng ta phải làm, buổi tối hôm nay khả năng sẽ phải tăng ca.”
Dẫn theo Lưu Mân đang kêu to may mắn, Khương Nặc trở lại chợ bán buôn tiếp tục mua sắm.
Các loại nguyên liệu cơ bản hương vị lẩu, nguyên liệu tê cay, cá băm viên, hương liệu tê vân vân, gói gia vị xào rau cho người lười Khương Nặc cũng mua không ít.
Toàn bộ cộng lại, tốn 200 ngàn.
Chuyện phải làm ở tận thế còn có rất nhiều, nguyên liệu đóng sẵn này cũng rất thuận tiện, khi tất yếu có thể tiết kiệm thời gian rất lớn.
Khương Nặc lại chạy tới chợ, bắt đầu xem hoa quả khô.
Những thứ này là Vu Nhược Hoa thích ăn, xào nấu đồ ăn hay nấu canh cũng được, nấm hương, mộc nhĩ, nấm tuyết, cúc vàng khô đều lấy 200 cân.
Còn có miến.
Thật ra miến cũng là tinh bột khô, nhưng miến khô dễ dự trữ hơn so với tinh bột, hơn nữa thời hạn bảo quản cũng dài hơn một chút.
Thu xếp 1000 cân!
Đậu Hũ Trúc, váng đậu mỗi loại 200 cân.
Thanh toán ở cửa tiệm này, tổng cộng 55 ngàn tệ, chủ yếu là hoa quả khô giá rất cao.
Nhìn danh sách một chút, Khương Nặc đi vào một cửa hàng có rong biển.
Ở mạt thế, tài nguyên biển ở trên mặt đất gần như biến mất, muốn uống một bát canh rong biển trọn vẹn là một chuyện hết sức xa xỉ.
Cho nên rong biển khô, cải trắng muối, tảo bẹ muối, mỗi loại 1000 cân.
Còn có rong biển làm cơm cuộn 200 cân.
Ở đây lại tiêu 30 ngàn tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng cô lại tìm ba cửa hàng bán lẻ khác nhau, mỗi cửa hàng đặt 1 tấn muối, tổng cộng 12 ngàn tệ.
Một chuyến ngày hôm nay, cộng thêm phí vận chuyển, tổng cộng đã dùng hết 32 ngàn.
Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, chút vật tư sinh hoạt vụn vặt bình thường nhìn không đáng tiền, vậy mà so với món chính, hoa quả, dầu cộng lại còn tốn nhiều hơn.
Thật là không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, nhiệt độ không khí cũng nóng vô cùng, danh sách đồ phải mua hôm nay cũng kết thúc, Khương Nặc dẫn Lưu Mân vào một nhà hàng gần nhất.
TBC
Dưới tác dụng của điều hoà, hai người cảm giác thoải mái dễ chịu hơn không ít, sau khi rót hai cốc trà lạnh lớn, Khương Nặc chọn năm món ngon một lúc.
Cô thực sự đói bụng, hơn nữa nhìn dáng vẻ Lưu Mân, mấy ngày nay chắc chắn chưa được ăn cơm thật ngon.
“Cứ ăn tuỳ ý đi, không cần khách khí.”
Qua một đoạn thời gian nữa, những thứ đồ ăn nhìn rất bình thường, rất thường ngày này, cũng không phải thứ mà người bình thường có thể ăn được.
Sau bữa cơm trưa Khương Nặc dẫn theo Lưu Mân đến nhà kho xem trước một chút, lại thuê cho cô ấy một căn phòng có điều hoà, công việc của Lưu Mân chỉ là phụ trách nhận, kiểm kê hàng hóa đưa tới.
Về phần xuất hàng, dĩ nhiên là miễn đi.
Về mặt tiền lương đãi ngộ, Khương Nặc cũng không cho quá cao, một tuần một ngàn tệ, tiền thuê nhà điện nước đều là cô trả.
Nếu như trong khoảng thời gian này Lưu Mân biểu hiện tốt, vậy thì trước khi tiến vào mạt thế, cô sẽ cho Lưu Mân thêm một khoản tiền nhỏ, để cô ấy về nhà tích trữ nhiều hàng hoá vật tư một chút.
Giai đoạn đầu mạt thế, sống ở nông thôn dễ chịu hơn chút so với thành thị, nhưng cuộc sống dễ chịu đó cũng tương đối ngắn ngủi.
Sắp xếp cẩn thận cho Lưu Mân, Khương Nặc trở lại nhà kho, lượng hàng đầu tiên có thể đến vào buổi chiều, cô cần ở đây chỉ đạo Lưu Mân một chút.
Lúc rảnh rỗi, cô kiểm tra số dư còn lại trên thẻ, còn có hơn 278 ngàn tệ một chút.
Đây là đã bao gồm cả tiền bán nhà, nhưng cũng không còn căn nhà thứ hai nào cho cô bán nữa.
Mà cô còn có rất nhiều vật tư chưa mua, thực phẩm chín, quần áo, hạt giống, phương tiện giao thông, xăng, vũ khí, đồ dùng trong nhà, thậm chí đồ dùng hàng ngày... còn thiếu rất rất nhiều.
Tính đơn giản một chút, lỗ hổng về tiền bạc vẫn rất lớn, phải tiếp tục kiếm tiền!
Nghĩ đến kiếm tiền, Khương Nặc ngay tức khắc lại có sức chiến đấu, sau khi hướng dẫn cho Lưu Mân nhận nhóm vật tư đầu tiên xong, thì trực tiếp trở về công ty.
Uông Tiệm Ly không nghĩ tới cô lại đột nhiên tới, sửng sốt một chút, vô ý thức quay đầu muốn né tránh, Khương Nặc lại chặn đường đi của gã ta, giống như một ác bá.
“Tôi hỏi anh, có phải sếp đang họp không?”
Uông Tiệm Ly nhất thời đề phòng: “Cô kết thúc kỳ nghỉ rồi à?”
“Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi anh có phải hay không?”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Uông Tiệm Ly tức giận đến mức suýt thì tăng huyết áp, đè thấp tiếng gào lên: “Tiền cũng đã đưa cho cô rồi!”
Khương Nặc liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tôi tìm sếp, không liên quan gì đến anh, chỉ hỏi anh có phải sếp đang họp không, đừng khiến tâm trạng của tôi không tốt!”
“Không họp! Đang ở văn phòng! Cô hài lòng rồi chứ?”
Vậy thì thật là tốt, Khương Nặc cũng không thèm nhìn Uông Tiệm Ly nữa, trực tiếp đi đến văn phòng của Dương Thành Quân, để lại Uông Tiệm Ly uất hận trừng mắt nhìn cô.