Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam

Chương 61: Đánh chủ ý vào cửa hàng



Sau khi Chu bà tử rời đi một lúc, Tô Vũ Loan cũng rời khỏi Thẩm gia.

 

Hôm nay, Lý thúc cũng không giá xe bò, cho nên Tô Vũ Loan chỉ đành đi bộ lên trấn.

 

Ra khỏi thôn Vân Tây, lúc đi qua bờ sông nàng nhìn thấy cách đó không xa có bóng dáng hai người.

 

Nhìn kỹ lại thì hóa ra một trong hai người kia chính là Chu bà tử, người vừa mới rời đi một lúc trước.

 

Tô Vũ Loan vội vàng trốn sau gốc cây bên cạnh, nghiêng nửa đầu ra nghe ngóng.

 

Nàng thấy một nam nhân gầy gò đứng đối diện Chu bà tử.

 

Nam nhân đó đưa một gói đồ cho Chu bà tử, cười nói: “Nhị a di, ta đã giúp a di rồi, vậy còn món nợ cờ b.ạ.c của ta thì...”

 

Chu bà tử mở túi tiền ra, lấy mười lượng bạc đưa cho hắn ta, nghiêm khắc nói: “Cầm lấy, ngậm miệng cho thật chặt, nếu ngươi dám lộ ra nửa chữ, cẩn thận ta nói với phụ mẫu ngươi chuyện ngươi nợ sòng bạc!”

 

Nam nhân nhận tiền tươi cười nói: “Nhị a di, ta hứa sẽ không lộ ra nửa chữ. Khi nhị biểu ca cưới cô nương kia về, sẽ trở thành muội phu của Thẩm giải Nguyên. Tương lai tiểu điệt còn phải nhờ cậy nhị a di nhiều”.

 

“Đương nhiên, xong việc ai cũng đều có lợi” chu bà tử không kiên nhẫn liếc nhìn hắn ta: “Mau đi đi, đừng để cho người ta phát hiện”.

 

Khi hai người đó rời đi, Tô Vũ Loan mới đi ra.

 

Nàng nghe hai người họ nói chuyện không sót một chữ.

 

Háo ra sáu mươi lượng bạc tiền sính lễ mà Thẩm bà tử cất trong hộp khóa kĩ đã bị Chu bà tử cho người lấy trộm.

 

Chu bà tử này đã dùng các loại thủ đoạn chỉ để quấn lấy Thẩm gia, hiện tại e rằng cho dù không muốn thì Thẩm Ninh cũng vẫn phải kết thân mà thôi.

 

Chỉ là không biết Thẩm Ninh rơi vào tay bà bà như vậy sẽ có cuộc sống tốt đẹp được như nào.

 

...

 

Cuối tháng giêng, Thẩm Ninh đứng trong phòng Thẩm bà tử gặng hỏi xem bà ta đã kiếm đủ tiền hay chưa.

 

Thẩm bà tử bực bội vì nàng ta cứ gặng hỏi mãi: “Ninh nhi, con không phải lo lắng, nương sẽ nghĩ cách”.

 

Làm sao Thẩm Ninh có thể không vội được, ngày mai người Chu gia sẽ đến đón nàng ta. Nếu như mẫu thân không tìm ra được sáu mươi lượng bạc thì phải làm sao?

 

“Đừng lo lắng, nương nhất định sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước cho con, con về phòng trước đi, nương phải ra ngoài một chuyến”. Thẩm mẫu an ủi Thẩm Ninh, quay vào phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài, lên thị trấn.

 

Nửa canh giờ sau, Thẩm bà tử tìm thấy cửa hàng của Tô Vũ Loan.

 

Xuân Miên cho rằng bà ta là khách hàng vào xem mua đồ, vì vậy nàng ấy tiến lên đón tiếp và chào hỏi: “Đại thẩm, mời vào xem. Cửa hàng của chúng ta có rất nhiều món đồ thêu mới mẻ, với nhiều kiểu dáng khác nhau, có thể tùy ý lựa chọn”.

 

Thẩm bà tử nhìn bài trí trong cửa hàng, kết sức kinh ngạc.

 

Lúc trước, Tô Vũ Loan nói rằng nàng đã thuê một cửa hàng, bà ta chỉ nghĩ đó là một quầy hàng nhỏ, không ngờ lại thuê cửa hàng lớn như vậy.

 

“Đại thẩm, thẩm muốn xem gì, ta có thể giới thiệu cho thẩm nhé?” Xuân Miên thấy bà ta từ lúc đi vào cứ đứng đờ người ra, nên ân cần nhắc nhở.

 

Thẩm bà tử tỉnh táo lại, liếc mắt đánh giá nàng ấy, hừ lạnh nói: “Ta muốn tìm Vũ Loan, gọi nàng ra đây”.

 

Nghe thấy có người tìm bà chủ cửa hàng, Xuân Miên không dám chậm trễ, đưa tay mời Thẩm bà tử ngồi xuống, chạy ra phía sau tìm Tô Vũ Loan.

 

Tô Vũ Loan đi ra, thấy Thẩm bà tử đứng trong cửa hàng nhìn ngó xung quanh, nàng nhje giọng hỏi: “Nương, nương tới đây làm gì?”

 

Thẩm bà tử thu hồi ánh mắt, hỏi Tô Vũ Loan: “Cửa hàng này bố trí tốt như vậy chắc là tốn kém nhiều bạc lắm đúng không? Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”

 

Cửa hàng này nằm ở vị trí đắc địa trên phố, lại được cải tạo sửa chữa, kệ hàng, bàn ghế đều mới. Ước chừng không có khoảng năm mươi sáu mươi lượng thì không thể làm được.

 

Tô Vũ Loan đã gaio nộp toàn bộ số tiền kiếm được trong những năm qua cho bà ta, sao còn có nhiều bạc như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tô Vũ Loan: “Mượn”.

 

“Mượn?” Thẩm bà tử nghi ngờ nhìn nàng, “Ngươi mượn của ai?”

 

Có nhiều vị khách ra vào cửa hàng, Tô Vũ Loan kêu Xuân Miên để ý, rồi gọi Thẩm bà tử đi ra phía sau.

 

“Nương, ngài đến đây chỉ để hỏi con mượn tiền của ai thôi à?”

 

Thẩm bà tử nghẹn lời, rồi nói: “Ta đến để bàn với ngươi chuyện hủy hôn ước của Ninh tỷ nhi”.

 

“Hủy hôn?” Tô Vũ Loan khó hiểu nhìn bà ta: “Ngài nên thảo luận chuyện này với Chu gia chứ?”

 

Thẩm bà tử thở dài, nhíu mày nói: “Chẳng phải còn chưa giải quyết xong chuyện bạc sính lễ hay sao?”

 

Ánh mắt Tô Vũ Loan sâu hơn, “Vậy ý của ngài là?”

 

Thẩm bà tử nhìn nàng, mỉm cười hiền từ: “Ninh tỷ nhi kiên quyết không muốn kết thân với Chu gia, mà tạm thời ta không kiếm được nhiều bạc như vậy để trả lại. Ngươi xem hay là có thể qua tay cửa hàng này trước được hay không? Quan trọng nhất là giải quyết dứt điểm việc của Ninh nhi, sau này khi nào có đủ tiền thì lại mở cửa hàng”.

 

Nghe xong vẻ mặt Tô Vũ Loan không đổi, “E rằng chuyện này không ổn tí nào”.

 

“Có gi không được?” Thẩm bà tử liếc nàng, “Chẳng lẽ ngươi là tẩu tử lại không chịu giúp tiểu cô?”

 

Tô Vũ Loan không trả lời, chỉ xoay người đi ra sảnh ngoài, lúc quay lại mang theo một lá thư.

 

Nàng đưa bức thư cho Thẩm bà tử, “Đây là bức thư tướng công gửi về hai ngày trước, ngài xem đi”.

 

Nghe vậy, Thẩm bà tử vội vàng mở bức thư ra, quả nhiên đúng là chữ viết tay rất đẹp của Tự nhi.

 

Đọc xong bức thư, vẻ mặt Thẩm bà tử tái nhợt ngay lập tức, “Tự ca nhi, Tự ca nhi bị bệnh?!”

 

Tô Vũ Loan gật đầu, “Tướng công hiện đang ở trạm dịch Bình Nam, nói rằng đã khám đại phu, số bạc còn lại chỉ đủ lấy một thanh thuốc. Cho nên dù thế nào ta cũng phải tìm mọi cách gửi tiền cho chàng ấy. Nếu hiện tại nương bảo ta qua tay cửa hàng, tướng công sẽ không trụ nổi!”

 

“Hả?”

 

Nghe thấy thế, Thẩm bà tử suýt ngất xỉu, trừng mắt loạng choạng.

 

Tô Vũ Loan dìu bà ta đến băng ghế bên cạnh ngồi xuống, đợi một lúc lâu bà ta mới tỉnh táo trở lại.

 

“Sao nhi tử của ta khỏe mạnh như vậy lại có thểm nhiễm bệnh?” Thẩm bà tử lo lắng, “Nhi tử của ta, ta phải làm sao bây giờ, nó hiện chỉ có một mình, không còn bạc cũng không có ai chăm sóc”.

 

Tô Vũ Loan: “Tướng công đã khám đại phu rồi, ngài đừng lo lắng. Hai ngày này ta đang tìm cách bán được thật nhiều hàng hơn để có thể gom tiền gửi cho tướng công càng sớm càng tốt”.

 

“Đúng vậy, Vũ Loan, ngươi phải nhanh chóng gửi tiền, đừng để bệnh tình của Tự ca nhi thêm nghiêm trọng”. Thẩm bà tử vừa lau nước mắt vừa nói, cũng không thấy đề cập tới chuyện qua tay cửa hàng nữa.

 

Trong tình thế hiện tại, đương nhiên tính mạng Tự ca nhi quan trọng hơn tất thảy.

 

Sau khi Thẩm bà tử rời đi, La Tam Nương từ trpng phòng nhỏ đi ra, nhìn Tô Vũ Loan đầy lo lắng: “Tô cô nương, ta tình cờ nghe được câu chuyện giữa ngươi và bà bà, tướng công của ngươi nhiễm bệnh có nặng lắm không? Ta biết một tiền trang gửi bạc nhanh chóng, ngươi có cần ta dẫn đi không?”

 

Không ngờ, Tô Vũ Loan lại lắc đầu, “Không cần”.

 

“Hả?” La Tam Nương có chút không hiểu được, không phải Tô cô nương nói tướng công của nàng bị nhiễm bệnh nguy kịch hay sao? Chẳng lẽ...

 

Tô Vũ Loan không giải thích nhiều với La Tam Nương.

 

Đúng là Thẩm Tự trên đường vào kinh bị mắc bệnh, nhưng không phải hiện tại mà là nửa tháng trước rồi.

 

Bức thư này đã được gửi tới từ vài ngày trước, Tô Vũ Loan còn không để tâm đến nó.

 

Nay không ngờ Thẩm bà tử lại đánh chủ ý lên cửa hàng của nàng, nên nàng lấy thư ra lừa bà ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com